Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 177



.

Sau khi mua sách, kế tiếp là vào ‘tiệm áo choàng của quý bà Malkin’ nằm ở góc đường bên phải nơi ngã rẽ, bên trái nó là tiệm bán sinh vật huyền bí ban nãy.

Còn từ nó nhìn xéo qua là ‘tiệm phù thủy ‘wuỷ wái’ của anh em nhà Weasley’, bên ngoài còn có một hình nhân lớn, thò tay ra từ cửa kính của cửa ra vào, tự động giơ cái mũ của mình lên, trên đầu hình nhân còn đứng đó một bức tượng con thỏ, trông cổ quái vô cùng..

Một chốc sau, đi ra từ tiệm áo choàng, cũng dễ dàng mua được áo quần đồng phục cần thiết, tuy nhỏ tuổi nhưng vóc người cậu vô cùng hoàn hảo, đây phải kể công cho thành quả luyện thể, nên lựa đồ rất nhanh, cũng nhận được không hết lời ngợi khen từ người chủ cửa tiệm.

Mà bản thân cậu cũng không cầu kỳ, chỉ là để ‘ra dáng’ một thiếu gia gia đình quý tộc, nên Lam Thảo quyết định mua đồ với loại vải thượng hạng, cùng mẫu mã mới nhất, giá tiền cũng đắt hơn áo quần cùng loại rất nhiều.

Lam Thảo trả tiền mà không một chút suy nghĩ nào, cũng khiến người chủ cửa tiệm xem cô như khách quý, thái độ ân cần hơn hẳn.

Minh lúc này đứng bên ngoài, nhìn khách hàng ra vô nườm nượp tiệm của nhà Weasley, nhất là thanh thiếu niên, cơ mà hiện cậu không có hứng thú cho lắm với những trò đùa, chơi khăm, bán ở nơi này, nên cũng không mặn mà gì, liền không ghé vào.

Lại theo Lam Thảo đi con đường lớn nơi ngã rẽ bên phải, qua một dãy những cửa hàng, từ xa đã thấy một đám đông bọn trẻ đứng trước cửa kính của một cửa tiệm bên trái, bên trong bày bán những cây chổi, thân bằng gỗ, đủ mọi loại mẫu mã, cùng kích cỡ.

Nghe đám loi choi kia tung hô, khen ngợi, cùng ao ước những cây chổi đời mới này, vì giá của chúng rất đắt, không phải gia đình phù thủy bình thường nào cũng mua được, Minh liền nhận ra. Cửa hàng này bày bán chổi bay, là một phương tiện cá nhân tối cần thiết cho một phù thủy, tùy giá tiền mà chổi có thể bay nhanh hay bay chậm, êm hay kêu những âm thanh kỳ quái, thậm chí ngoại hình cũng rất nhiều khác biệt bởi giá thành.

Không những vậy, chổi bay cũng là vật dụng cần thiết cho môn Quidditch, một môn thể thao vua trong giới phù thủy, khi mà những phù thủy chia làm hai đội, cởi chổi bay, bay lên trời đấu với nhau, có chút tương tự môn đá banh, nhưng ở đây bóng được dùng tay để ném vào ô ghi điểm; cùng với có thêm rất nhiều loại yếu tố cổ quái kèm theo vào, quan trọng nhất là vị trí Tầm Thủ, người tìm kiếm ‘trái banh vàng’ bằng kim loại, rất nhỏ, lại có cánh, bay nhanh vô cùng; Tầm Thủ bên nào bắt được trái banh Snitch sẽ được cộng rất nhiều điểm và khi trái banh Snitch được bắt, trận đấu cũng sẽ kết thúc.

Minh nhớ mang máng là lúc trước nhân vật chính Harry được đặt cách vào vị trí Tầm Thủ dù chỉ mới năm 1, chỉ là trong lòng cậu không có chút hào hứng nào với môn ‘thể thao’ này.

Có chăng là khi xưa đọc truyện, cậu đều ao ước có thể bay lượn trên bầu trời, nhưng từ khi bản thân tiếp xúc với Cấu Trúc, được học rất nhiều điều vi diệu, cậu lại có phần không hứng thú với môn chổi bay này.

Khi có thể ngự kiếm bay lên trời, ai lại đi chọn cởi một cây chổi?

Lắc lắc đầu, Minh quay người nhìn về phía đối diện của cửa hàng bán chổi bay, trái ngược vẻ lộng lẫy cùng rất đông người trẻ vây xem, ồn ào, náo nhiệt; thì cửa hàng đối diện lại mang một vẻ vắng lặng, tiêu điều.

Minh quan sát kỹ, qua 2 phần cửa sổ vòm kính hai bên của cửa tiệm, có thể thấy bên trong rất nhiều những hộp nhỏ dài, đựng trên kệ gỗ.

Cậu liền đoán ra được đây là nơi tiếp theo của mình phải đến, cũng là để mua thứ đồ vật tối quan trọng còn thiếu duy nhất của một phù thủy.

Nhìn bên ngoài cửa tiệm, trên tấm biển hiệu có ghi ‘Cửa Tiệm Đũa Phép Nhà Ollivanders’, bên dưới còn kèm dòng chữ ‘Nhà Sản Xuất Đũa Phép Uy Tín Từ Năm 382 Trước Công Nguyên’.

Minh vô cùng tò mò, theo sau chân Lam Thảo vừa đẩy ra cánh cửa gỗ, đi vào bên trong, một không gian cổ kính, phủ bụi thời gian, mở ra trước mắt Minh.

Minh nhìn những kệ gỗ đựng lít nha lít nhít những hộp dài, trong một căn phòng không gian không lớn, nhưng không mang chút ẩm thấp nào, lại có cảm giác ấm áp, cùng trong lành kỳ lạ.

Sở dĩ Minh hiếu kỳ nhìn những hộp đựng, vì cậu qua âm dương nhãn thấy được trong từng hộp đựng đều ẩn chứa một loại năng lượng kỳ lạ, không hộp nào giống hộp nào, cường độ sáng tối cùng màu sắc năng lượng cũng hoàn toàn khác nhau.

Mặc dù ở những cửa hàng trước đó cũng được xem nhiều những đồ vật mang năng lượng, nhưng rõ ràng không đặc biệt như ở đây.

Đang mải xem thì nghe giọng nói có phần già nua vang lên.

“Gỗ bạch dương bạc, đường cong uyển chuyển, dài 11 inch, lõi lông đuôi bạch kỳ mã, thể hiện hoàn hảo cho sự trong sáng, thuần khiết, cùng cường độ năng lượng ma thuật nồng đậm, của quý cô thanh nhã đây..”

“Ông đúng là trí nhớ siêu phàm, nói không sai một chút nào, hôm nay con dẫn em con đến mua đũa phép cho năm học thứ nhất sắp tới.”

Minh cũng nghe được giọng Lam Thảo hồi đáp, nghe chừng cũng có phần quen thuộc nơi này.

Cậu đi qua mấy dãy kệ, đến được quầy gỗ ở phía sau chót của cửa tiệm, nơi đó có một người đàn ông lớn tuổi, đầu tóc cùng lông mày đều mang một màu bạch kim tuyệt đẹp, cũng thấy Lam Thảo đang đứng trước quầy nói chuyện với ông.

Còn cậu do lúc nãy mải mê nhìn ngắm những món đồ trong tiệm, mà chậm rãi đứng lại tại phía ngoài, giờ nghe tiếng nói chuyện, mới theo sau vào đến.

Cụ ông vừa nhìn thấy Minh, một đứa bé 11 tuổi, cao hơn chúng bạn cùng trang lứa một chút, mái tóc đen cùng với tròng mắt nâu đen như màn đêm, đặc trưng của người Châu Á.

Chỉ là ở cậu ông có một cảm giác ma lực ‘cân bằng’ đến đáng ngạc nhiên, cũng làm ông nhớ tới bố mình, thuở khi còn sống hay kể một câu chuyện xa xưa về tổ tiên khởi nghiệp làm đũa phép.

Minh nhìn ông cụ mái tóc trắng ánh kim hơi xoăn, đang nhìn mình không chớp mắt, tuy là không cảm nhận được địch ý hay gì, nhưng cũng làm cậu có chút không thoải mái.

Lam Thảo đứng bên cạnh trông thấy tình huống đột ngột này, trong lòng cũng thầm lo lắng, sợ thân phận Minh bại lộ, cũng làm chuẩn bị tình huống xấu nhất; chỉ là bên ngoài vẫn thể hiện một dáng vẻ ung dung, tự nhiên.

Để phá vỡ tình huống ‘kỳ quái’ hiện tại, đột ngột Lam Thảo lên tiếng, nói với ông cụ, làm ông giật mình bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ của mình.

“Ông ơi, ông xem em họ cháu thích hợp với cây đũa phép nào ạ?”

Nhận ra sự thất thố thiếu ‘lịch sự’ của mình, ông cụ mỉm cười, nói nhẹ.

“Xin lỗi cho sự đường đột của ta, chỉ là lần đầu tiên ta thấy một đứa trẻ mang ma lực cân bằng như cậu bé này đây.”

Vừa nói ông cũng vẫn nhìn về phía Minh, như thể cậu là một kỳ quan kỳ bí nào đó.

Minh thì nghe ra được trong lời ông một ít thông tin, cũng liền ‘mạnh dạng’ lên tiếng hỏi.

“Ông nói con ma lực cân bằng là sao ạ?”

Có vẻ ông không nghe thấy câu hỏi của cậu, vì lâm vào trầm tư, như đang suy nghĩ điều gì.

Mất một lúc sau, ông mới đi tới một kệ gỗ, lấy xuống một cái hộp chữ nhật dài, đưa cho Minh.

Cậu nhận lấy, từ từ mở nắp hộp, bên trong là cây gậy gỗ màu trắng ngà, với phần tay cầm vẫn còn mang dấu vết sần sùi của vỏ cây.

Còn chưa cầm lên nó, đã nghe tiếng ông cụ giải thích.

“Gỗ cây nhựa ruồi, 12 inch, lõi gân tim rồng, một sự bảo hộ tuyệt vời dành cho những người thích phiêu lưu mạo hiểm, cậu bé hãy cầm nó lên và vẫy thật mạnh mẽ xem nào.”

Minh nghe lời, cũng liền đưa tay tới cầm lên cây đũa phép, lạ thay ngay khi cậu vừa nắm được nó trong lòng bàn tay mình, cây đũa rung lên bần bật; chẳng hiểu sao Minh lại có một cảm giác kỳ quặc là cây đũa này đang ‘sợ’ mình, hệt như nó có ý thức riêng vậy.

Còn đang định vung lên cây đũa, thì ông cụ đã vội ngăn lại cậu, vừa lấy lại cây đũa từ trong tay Minh, cũng nhanh bỏ vào lại trong hộp, cất nó lại lên kệ gỗ, vừa nói, như thể là lẩm bẩm với chính mình thì đúng hơn..

Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?