Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 149



.

Lúc này người đàn ông trung niên cũng nhìn Minh một cái nhìn đầy ý vị trước khi rời đi, ông lão vận cổ phục cũng hành động tương tự, làm 4 người tham gia kia thấy ‘ganh tị’ vì sự được chú ý của Minh, nhưng họ cũng không dám tỏ rõ ý kiến hay thể hiện ra điều gì, vì bọn họ biết rõ cậu mạnh hơn bọn họ nhiều, nói trắng ra là sợ cậu.

Nên cũng lục tục đi theo người hướng dẫn áo đen đi về phía cổng, cũng lên những chiếc xe ô tô đen khác nhau.

Minh cũng không chậm, mặc dù cậu thấy việc ‘đuổi khách’ một cách thình lình thế này, có chút ‘kỳ quái’, cùng có gì đó không đúng cho lắm.

Cậu còn chưa kịp thay quần áo, cùng tắm rửa cho sạch đi thứ mùi trên người, nhưng bản thân cũng không có lý do ở lại, cho nên liền theo một người thanh niên mặc vest đen, ra hướng cổng, đi về một chiếc xe ô tô đã đậu sẵn chờ từ trước.

Nhưng Minh không theo lên xe ngay, mà lấy từ trong túi không gian ra mấy chai nước lớn, đứng trên một bên mảnh vườn, xối nước khắp người mình, cho trôi đi vết bẩn cùng mùi hôi thối.

Mãi một lúc mới coi như tạm sạch, đã xua đi thứ mùi đặc trưng kia, cậu mới vận linh lực hong khô người rồi mới leo lên xe, để người kia chở mình trở về.

Ngay khi vào ngồi ở ghế sau, liền nói lên với người thanh niên áo đen ở trước.

“Ngại quá để anh chờ, với cả mang theo mùi lên xe anh.”

Người thanh niên nghe lời Minh nói, hơi bất ngờ về thái độ lễ phép lịch sự của cậu, rất nhanh mở lời đáp.

“Không có gì đâu, trước đây tôi còn chở nhiều vị tham gia dọn dẹp ra, tình trạng còn ‘khủng khiếp’ hơn cậu nhiều. Mà cậu cũng có thể gọi tôi là Tiến..”

Trời về khuya của đầu ngày thứ năm, xe nhỏ cũng vắng đi nhiều, chỉ còn những chiếc xe tải chở hàng lớn, di chuyển liên tục ở trung tâm đường lớn.

Chiếc xe ô tô chở cậu êm êm lái ra ngoài khu biệt thự, ra lại đường chính, chạy băng băng trong màn đêm.

Minh vừa lấy ra quần áo mới trong túi không gian, cũng thay luôn ở băng ghế sau, rồi tiện tay bỏ đám đồ đã không còn nhìn ra hình dạng mang đầu vào lại trong túi không gian; bỗng có vẻ cậu như nhớ ra điều gì, hỏi lên người thanh niên áo đen phía trước.

“Anh Tiến này, anh biết giờ này còn chỗ nào bán hoa quả nhang đèn không?”

Người áo đen vừa lái, vừa trông qua gương chiếu, nhìn ánh mắt cậu nói.

“Ở gần đây có một khu chợ ‘âm phủ’ bán xuyên đêm suốt ngày, đặc biệt ở trung tâm còn có một vài tu sĩ Luyện Khí mở sạp hàng cá nhân của mình, Minh muốn tôi có thể đưa cậu đến.”

“Vậy làm phiền anh Tiến chở em đến đó với, em cần mua chút đồ cúng ạ.”

Người thanh niên vui vẻ gật đầu, xong lại nói.

“Mà này cậu có sao không, nãy giờ tôi thấy cậu tình trạng không tốt, có cần tôi chở đi mua thuốc không?

Minh nghe đến đây vội xua tay nói.

“Không có gì đâu anh, chắc lại vừa ra lại khỏi cổng không gian, em có chút chưa quen, cảm thấy hơi mền mệt chút thôi, chắc là tí nữa sẽ hết ấy mà..”

Rất nhanh, chiếc xe ô tô rẽ vào một con đường bên tay trái, đi một khoảng, ra gần tới sông, thì mới thấy một khu chợ nhỏ, vẫn sáng đèn, từ ở xa nhìn tới đã thấy nhiều sạp bán trái cây và nhang đèn, cùng hoa.

Người thanh niên ngồi ở chỗ lái, đổ xe bên đường, vừa xuống xe, đi ra phía sau mở cửa cho Minh, thì đã thấy cậu đang soạn lại đồ đạc, bày la liệt ở băng ghế sau, cũng rất ‘lịch sự’ mà không làm phiền, xoay lưng lại phía cậu, đứng ở một bên chờ.

Chỉ một lát sau, Minh mở cửa ra ngoài, gãi gãi đầu nói với người thanh niên, giọng có chút ngại ngùng.

“Xin lỗi anh Tiến, nhưng mà em có thể mượn ít tiền mặt của anh được không, em sẽ trả lại cho anh sau, em tìm nãy giờ, có lẽ là em quên mang tiền rồi, chỉ còn tấm thẻ này thôi, không biết sử dụng được không?” – Vừa nói cậu vừa giơ lên tấm thẻ đen của Hội Đồng.

Người thanh niên tưởng có việc gì quan trọng, ai dè nghe xong cậu nói, cũng cười nhiệt tình đáp lại.

“Có gì đâu mà, cậu muốn mua gì tôi trả cho, không cần trả lại đâu, chỉ là ít trái cây nhang đèn ấy mà..”

Nghe xong Minh cũng cảm ơn người thanh niên rối rít, cả hai băng qua đường, tìm đến sạp trái cây.

Mấy loại quýt, bưởi, cùng cam, cậu mua mỗi loại một ít, thêm nhánh bông cúc, cùng một bó nhang.

Chờ người thanh niên trả tiền cậu mới nói sang.

“Cảm ơn anh Tiến rất nhiều ạ, mà anh dẫn em đi xem gian hàng của tu sĩ bên trong được không?”

Từ lúc tiến gần tới phía ngoài chợ, trong thần thức cậu đã bắt được những nguồn năng lượng tu sĩ ba động bên trong, nơi trung tâm rồi, lúc này mới nhờ người thanh niên tên Tiến hướng dẫn.

Anh ta vừa đi trước dẫn đường, xuyên qua mấy cua quẹo, xem ra rất rành đường, cũng tranh thủ giải thích.

“Chợ này là một điểm bán hàng tự phát của những tu sĩ Luyện Khí trong khu vực quanh đây, tôi cũng hay đi tìm mua một số nguyên liệu ở nơi này, nên rất quen thuộc.”

Minh theo sau người thanh niên tiến gần đến khu trung tâm, vừa đi qua khúc quẹo, đã thấy một sạp bày bán rất nhiều loại da thú, được cắt và gia công phẳng phiu, trải ra, treo khắp quầy.

Thấy Minh chú ý xem, người thanh niên liền giới thiệu.

“Ở đây bán những loại da thú đã được tu sĩ luyện chế qua, có thể sử dụng làm linh phù, hay cờ trận. Ngoài ra, tu sĩ ở đây cũng chế tác phù truyền linh lực mình vào, làm hộ thân phù, gọi là bùa bình an, bán cho phàm nhân..”

Cậu nghe xong liền hiểu, vì cậu đặc biệt chú ý đến những tấm da cắt thành hình chữ nhật dài, không quá to, trông như lá phù, kế bên nó là những miếng tam giác nhọn, rất giống những lá cờ kết giới mà cậu đã đổi điểm cống hiến ở trang giao dịch.

Chỉ có điều là da của 8 lá cờ phụ và 1 lá cờ chính của Minh, làm bằng da thuộc tính thú, còn những mảnh da ở đây, dường như là da trâu, được qua chế tác của tu sĩ, mang theo linh lực nhàn nhạt bao phủ bên ngoài.

Lúc này cậu chú ý thấy người thanh niên đang ngồi ở giữa quầy hàng, tu vi trong thần thức nhìn ra được là Luyện Khí tầng 5, anh ta dường như nhận ra Tiến, người thanh niên mang vest đen đi cùng cậu, hai người cũng nói qua lại vài câu chào hỏi.

Minh cũng tranh thủ cơ hội ngó nghiêng mấy quầy kế bên, đa phần cũng bán giông giống như quầy của người thanh niên đầu tiên này, chỉ có một quầy bán đan dược, nói là đan dược nhưng thực tế lại chỉ là mấy loại chữa thương ngoài da, bán cho người phàm không có tu luyện; bởi vì cơ thể của tu sĩ sau khi luyện thể, thì mấy loại vết thương ngoài da có thể tự hồi phục được, chỉ cần cung cấp đủ năng lượng.

Nhìn quanh, cũng phát hiện những tu sĩ ở đây đều tu vi Luyện Khí, mà không ai đạt đến hậu kỳ, cho nên là hàng bán cũng chỉ là thần diệu với phàm nhân, chứ đối với bản thân Minh cũng không có gì dùng được.

Xem một lát cũng không thấy có hứng thú, liền cùng người thanh niên rời đi, ra lại xe, tiếp tục hành trình trở về.

Chiếc xe ô tô quay trở lại đường chính, dẫn vào phía trung tâm thành phố, khi đi gần đến cây cầu lớn, nó không đi thẳng, mà rẽ phải vào khu vực quận cũ.

Chỉ là xe không chạy về nhà ba của cậu, mà lái ra một hướng khác, ngay trung tâm quận cũ, nơi có cây đa cổ thụ, tán lá xum xuê rậm rạp, bên dưới còn có một miếu thờ bằng đá nho nhỏ, bên trong lập lòe ánh sáng từ ngọn đèn dầu leo lắt..

Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?