Ta Chuyển Sinh Sang Thế Giới Liên Quân Và Liên Minh

Chương 713: Tấu Kịch Tràng (2)



" Ha ha... Vẻ mặt ngươi có cần biểu cảm tới mức thái quá như vậy không ?? Ta biết trong đầu ngươi đang nghĩ tới vài chuyện riêng tư của hai chúng ta. Cơ mà, thường xuyên sử dụng hình dạng hiện tại sẽ khiến ta hao tổn ít Thần Lực hơn ở trong hình dạng Hồ Ly... Và dạng nữ chả hạn... "

Kokkuri bật cười đi về phía Thiên Vũ, đúng là mỗi bước đi trên người càng biến đổi thêm, đến cuối cùng một đại mỹ nữ vô cùng quyến rũ đã xuất hiện trước mắt Thiên Vũ, từng cử chỉ và giọng nói đều khiến bao nam nhân, kể cả Thiên Vũ cũng không ngoại lệ.

" Nhóc con nhà ngươi đã hiểu chưa ?? Đừng có dùng ánh mắt như nhìn cá chết đó với phụ thân ngươi... Dù hắn cũng có phần hơi bại hoại thật. " Kokkuri ôm lấy Thiên Vũ, để nàng dựa vào bộ ngực lớn của mình, nhẹ nhàng nói.

Ngoài ngạc nhiên ra thì hiện tại Thiên Vũ đúng là không còn lời nào để nói cả, lần đầu tiên nàng chứng kiến lại có nhân vật lại có thể tùy ý thay đổi giới tính hay hình thái như Kokkuri, thậm chí hình dạng này... Không có chút kẽ hở nào như Thế Thân Thuật trong Hokage thế giới, hoàn toàn tu vi cũng mạnh hơn và là nữ thật giá thật, không còn mang khí tức nào giống nam nhân cả.

" Được rồi, Yêu Chủ phu nhân. Bằng hữu cũ ngươi ban nãy tiết lộ cho tên kia là ai ?! Ta không nhớ ta lại có bằng hữu nào ở trong Bí Cảnh này... "

Vừa nói chuyện cùng Thiên Vũ nhưng hắn cũng theo dõi nhất cử nhất động Kokkuri ở trên đỉnh núi lửa, dù gì hộ pháp cho nàng cũng là nhiệm vụ đáng ưu tiên.

" Sắp rồi... Có điều, để cho Thiên Vũ nghỉ ngơi an toàn thì tốt nhất vẫn đưa nàng tới không gian khác độc lập và song song cùng Bí Cảnh. Lạc Lạc, mở một thông đạo cho ta... " Kokkuri lạnh nhạt ra lệnh.

" Tốt... " Lạc Lạc nãy giờ đang ngủ đột ngột bật dậy, tay nhỏ quơ quơ trên không trung vài cái , trên hư vô dần hiện ra một cánh cổng màu tím, bên trong khí tức khá hắc ám tuôn ra không ngừng.

" Ta không đi... Ta muốn gặp người a di ngươi nói... Hơn nữa, cơ thể ta hoàn toàn bình thường, không cần thiết phải nghỉ dưỡng nữa... " Thiên Vũ tất nhiên không đồng ý chuyện mình bị bỏ lại, nàng không muốn bị xem như trẻ con cần được bảo bọc và bảo vệ a.

" Ngoan nào... Là phụ nữ phải biết lúc nào nên tỏ ra ngoan cường, lúc nào nên nhẫn nhịn và tỏ ra nhu nhược yếu đuối. Nếu như ngươi chịu rời đi, ta sẽ chỉ cho ngươi thêm nhiều cách để... Ngươi có được trái tim hắn chả hạn, hơn hết, ngươi càng phải chứng minh cho hắn thấy ngươi đã trưởng thành, không phải như cô bé hay được hắn cưng chiều... " Kokkuri nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Thiên Vũ.

" Thành giao !! "

Thiên Vũ lập tức đồng ý với lời đề nghị hấp dẫn của Kokkuri, giờ nàng mới hiểu ra người nàng không đánh giá cao, thậm chí có phần coi thường, ngốc nghếch trong mắt lại giấu diếm tâm cơ tới bậc này, thảo nào phụ thân nàng thường hay mang theo nàng đều có lý do cả.

" Phụ thân, bảo trọng... " Thiên Vũ đứng trước thông đạo Lạc Lạc tạo ra, do dự vài phút cũng quay lại nói đúng một câu rồi bước qua thông đạo, biến mất bên trong Bí Cảnh.

" Phu quân, đi nào... " Kokkuri mỉm cười khoác tay Thiên Hồ, không để cho hắn hỏi gì thì cả hai thân ảnh đã tan biến không thấy tung tích, đến khi hai người dừng lại thì bên cạnh tất nhiên không ai khác ngoài Đại Giáo Chủ Tháp Quang Minh Đường Tư Tư đang dưỡng thương.

" Yêu Chủ Yêu Giới và... Một tướng lĩnh Vực Hỗn Mang. Phi... Không bất ngờ cho lắm khi ngươi nói ngươi có thể có cách giúp ta qua mặt nhiều cấp bậc đại lão bên trong Tháp Quang Minh nhỉ ?! " Đường Tư Tư bật cười hỏi.

" Muốn dùng hắn vào việc gì ?? " Thiên Hồ lên tiếng hỏi trước.

" Tìm một số thứ thuộc về Yêu Giới nằm trong Tháp Quang Minh. Ta biết ngươi có thể giúp ta dễ dàng có được nó. Chỉ là, nếu làm như thế sẽ khiến cho mọi chuyện kém phần thú vị... Vì thế, ta cần thân yêu ngươi giúp ta khuấy động cuộc chơi trước khi Thánh Chiến diễn ra, có được không ?? "

Ánh mắt vàng óng long lanh cùng cử chỉ nũng nịu kia nào có giống Yêu Chủ uy nghiêm lần đầu Đại Giáo Chủ từng gặp, miếng cẩu lương này xem ra có phần nuốt khó trôi.

" Có chút khó... Nhưng ngươi đã muốn thì ta sẽ cố gắng... " Thiên Hồ vừa dứt lời xong thì Kokkuri trực tiếp lật mặt nạ hắn ra, hôn lên môi hắn nụ hôn sau rồi mới buông ra.

" Thành ý ta bỏ ra đủ giảm bớt khó khăn ngươi nói không ?? " Kokkuri liếm liếm môi hỏi.

" Khụ... Khụ... Đừng làm rộn. Ngươi bây giờ cần một con rối chỉ phục tùng mệnh lệnh của ngươi hay một người tuyệt đối không dám phản kháng ?! " Thiên Hồ ho khan hỏi.

" Cái thứ hai đi... Một cỗ thân thể vô hồn, vô cảm xúc rất vô vị. " Kokkuri cười nhìn Đại Giáo Chủ đáp.