Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 197: Lão Tam xuất hiện



Nhìn trên bàn, cô chẳng còn tâm trạng để ăn. Việc làm vừa nãy khiến trong lòng cô cảm thấy rất hổ thẹn. Chưa bao giờ cô to tiếng như vậy với con bé, ấy thế mà trong lúc nóng giận mà chính cô....

Suy nghĩ một hồi lâu, cô quyết định sẽ tự đi đến phòng con bé để an ủi Nguyệt Sương, dù sao người sai cũng là cô. Cô là một người mẹ, ước mong cuối cùng của cô đó là dành những thứ tốt đẹp nhất cho con gái của mình.

Ngay khi cô định rời bàn, chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên. Cô bắt máy, sau khi nghe những câu nói ở trong chiếc điện thoại, sắc mặt của cô bắt đầu trở nên ngưng trọng. Khi cúp máy, ánh mắt của cô ngước nhìn về căn phòng của Nguyệt Sương, ánh mắt cô ấy chứa đầy tâm sự khó nói... Rất nhanh, cô rời đi khỏi căn biệt thự cùng với biểu cảm nghiêm túc thường ngày.

Còn lúc này, tên nam tử cùng với Tạ Hân giống như đã coi phòng cậu là của họ. Cả hai người đều ngồi vào ghế rồi âu yếm nhau giống như coi Lâm Thần là không khí vậy.

Lâm Thần trong lòng có một cỗ lửa giận bùng cháy dữ dội. Tại sao trên đời này lại có những người như vậy! Cậu lúc này không nói gì cả, chờ đợi những việc tiếp theo xảy ra.

Thấy Lâm Thần không hề nhìn về phía bọn họ, Tạ Hân trong lòng cười lạnh. Đúng là một tên thất bại, thấy bạn gái mình bị người khác sờ soạng mà không có phản ứng gì. Thật sự không biết ngày xưa, đầu óc cô hình như có vấn đề mới có thể để tên này làm bạn trai cô. May là cô tỉnh hồn sớm, nếu không thì theo anh ta chẳng mấy lúc mà cô chết đói.

Lúc đầu, thấy anh ta tốt tính, lại còn sở hữu vẻ mặt cũng ưa nhìn nên cô mới cho anh ta một cơ hội. Cứ tưởng là ôm được một tên vừa giàu lại đỡ bẩn thỉu hơn mấy cái lão già này, thế mà cuối cùng tất cả quà anh ta tặng cô đều là vay nợ... Lúc này, cô mới trở mặt, cô muốn cho anh ta chịu sự đau khổ vì đã lừa dối cô suốt bấy lâu.

Bây giờ cũng thế, tuy anh ta chẳng làm gì nhưng cứ nghĩ lại chuyện đó là khiến trong lòng cô khó chịu. Một giọng nói ngọt ngào rót vào tai tên nam tử đang cười khà khà sờ soạng cô:

“ Ya... ở đây vẫn có người này. Anh làm vậy là không được đâu.”

Tên nam tử lúc này đang trong tình trạng hưng phấn, một mỹ nữ đẹp như này đã ngốn của hắn không biết bao nhiêu tiền rồi. Bây giờ hắn nhất định phải “bù đắp” lại cho bằng được.

Tuy vậy, khi nghe câu đó, hắn nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt khó chịu. Câu nói đó của Tư Duệ chính là muốn đuổi Lâm Thần đi, đương nhiên trong lòng hắn cũng rất muốn đuổi cái tên này rồi, nhưng vì Tư Duệ thân mật quá nên hắn cũng chưa để ý tới tên nam sinh này.

Một giọng giống như ra lệnh hướng về Lâm Thần:

“ Mày cút khỏi đây cho tao. Chỗ này không phải là nơi mày lên tới.”

Lời nói thách thức này giống như đang chọc tức Lâm Thần, chiếc ly rượu trên tay cậu ấy từ từ hạ xuống. Vẻ mặt Lâm Thần trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng tên nam tử khiến cho hắn không tự chủ run rẩy. Ngay sau đó, cậu cười lạnh nói:

“ Tôi đã bỏ qua việc các người ngồi đó ân ái ở trong phòng của tôi, hiện tại các người còn muốn đuổi tôi ra ngoài ư?”

Tên nam tử cảm nhận được một luồng sát ý đến từ Lâm Thần. Hắn không tự chủ run rẩy, cảm giác giống như linh hồn của lão bị Lâm Thần dọa sợ vậy. Tuy nhiên, rất nhanh hắn đã khôi phục lại bình tĩnh. Trong lòng hắn, Lâm Thần chẳng là cái thá gì cả, chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết cậu ta. Chính vì thế, hắn rất tự tin về mình, cộng thêm ánh mắt mong chờ của Tạ Hân khiến cho hắn càng ngạo mạn. Hắn muốn lấy lòng cô gái này...

Lâm Thần nói câu này chính là lời cảnh cáo cuối cùng. Cậu là một người rất nhường nhịn, tuy nhiên nếu như sự việc đi quá xa thì chắc chắn cậu sẽ động chân động tay. Cho dù việc đó sẽ làm cậu vướng vào nhiều rắc rối hơn, nhất là khi Linh Nhi đang tìm cậu.

Tên nam tử đó vỗ vỗ lưng của Tạ Hân, sau đó đứng dậy đi về phía Lâm Thần. Có vẻ như hắn cũng chẳng muốn nói nhiều, định trực tiếp động thủ. Dáng vẻ lúc đi của hắn ta vô cùng cao ngạo, giống như chỉ cần một cú đánh là Lâm Thần sẽ bị hạ gục vậy.

Lâm Thần đương nhiên biết trong lòng hắn đang nghĩ gì. Ỷ vào thế có tiền có quyền phải không? Được thôi? Nếu như hắn ta muốn thì cậu sẽ chiều... Nghĩ như vậy, cậu ngồi im bất động chờ tên đó tới, một bàn tay nắm chặt để sau lưng. Lâm Thần tin chỉ cần hắn ta dám động thủ thì cậu sẽ cho răng của hắn rụng sạch không còn chút gì.

Tình hình rất căng thẳng. Tạ Hân cũng nín thở chờ đợi, ánh mắt chờ mong nhìn Lâm Thần bị sỉ nhục... Cô trong lòng cười lạnh, nghĩ thầm:

“ Đó là hậu quả cho việc không có tiền còn dám theo đuổi tôi. Để tôi xem hôm nay anh sẽ đối mặt với chuyện này như thế nào?”

Ngay khi tên nam tử đó cách Lâm Thần chỉ vài bước chân, bên ngoài cửa truyền đến tiếng rầm rầm. Điều này khiến cho tên nam tử chú ý, hắn ngoảnh mặt lại nhìn ra ngoài... một cảnh tượng khiến cho Tạ Hân cùng hắn đều hoảng sợ.

Một dàn người giống như xã hội đen đang bao vây chặt chẽ ở phòng. Trong đó, một nam tử tuy nhìn đã qua tuổi trẻ nhưng sự to lớn cùng cơ bắp của người đó khiến cho bất kỳ ai cũng phải sợ. Nhất là vết sẹo chéo ở mặt cùng với ánh mắt giống như muốn giết người khiến cho Tạ Hân cùng tên nam tử phải hoảng sợ run rẩy...

Duy chỉ có Lâm Thần còn bình tĩnh. Cậu ngồi yên đó, vẻ mặt bình tĩnh rót cho mình một ly rượu rồi từ từ thưởng thức. Có vẻ như cậu chẳng thèm để ý đám người này. Bởi vì người cầm đầu chính là Lão Tam.

Lão Tam nhìn thấy tên không có mắt kia đang chuẩn bị động thủ với Lâm Thần. Trong lòng lão thâm hô may mắn. Nếu chỉ cần chậm một chút thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Một tên ất ơ lại còn dám đánh con rể của nhà họ Nguyệt. Nghĩ tới thôi mà da gà của lão nổi hết lên.