Ta Cặn Bã Với Thượng Thần

Chương 14



Năm đó vì bảo vệ Linh Tê, ta đã lập huyết thệ: "Đến thời cơ thích hợp, lấy thân tự trận, tuyệt không do dự, nhất định không để yêu thú phá xuất kết giới, không để một người mất mạng!"

Đôi mắt Thốn Tâm trưởng lão vẫn tràn đầy nước mắt, thở dài không thôi.

Tâm tư của ta đã bay tới rất xa, "Trưởng lão, ta nhớ Đại Tế Ti đã từng nhắc đến, vạn năm trước Sùng Minh của tộc Giao Nhân đã từng lãnh binh xâm phạm, bên cạnh hắn có phải có một con Xà Yêu rất khó chơi không?"

"Là Cửu Vĩ Xà, đặc biệt quỷ quyệt ác độc. Sao ngươi lại hỏi chuyện này?" Thốn Tâm trưởng lão lau nước mắt, thấy ta hỏi, liền tiếp tục nói, "Năm đó thủ lĩnh Sùng Minh của tộc Giao Nhân kết hợp với Xà Yêu, mượn lực lượng của Yêu tộc xâm chiếm Vô Tận Hải, nếu không một tộc Giao Nhân nho nhỏ, chúng ta không cần thả yêu thú dưới đáy biển ra đối địch, giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, sau khi đại chiến kết thúc, hại Thương nữ vương phải lấy thân tế trận, một lần nữa phong ấn yêu thú."

"Cho nên, Xà Yêu kia táng thân trong bụng yêu thú dưới đáy biển?"

"Đúng vậy."

"Khó trách..." Ta sửa lại tóc mai đã loạn, cảm thấy hiểu rõ.

Người áo đen kia lưu luyến si mê Xà yêu, vạn năm qua thu thập tàn phách của nàng ta, nghĩ là đã đại thành, nhưng nàng ta chết ở Vô Tận Hải, nhất định có tàn phách lưu tại Vô Tận Hải, nhiều năm trước hắn ta hóa thân thành thỏ tinh Thiên Tầm, đi vào Vô Tận Hải, chắc hẳn cũng muốn thu thập tàn phách cuối cùng.

Nếu táng thân trong bụng Yêu thú, bị phong ấn dưới đáy vực, đương nhiên hắn ta sẽ không tìm thấy.

"Vương, ngươi có tính toán gì không?"

Ta nhìn Thốn Tâm trưởng lão, buồn bã cười một tiếng, "Lần này, ta phải tìm biện pháp đồng quy vu tận với đám yêu thú kia. Dù sao, sau ta, Vương tộc Tư Không sẽ không còn người lấy thân tế trận nữa."

Ta nói rất lạnh nhạt, nhưng Thốn Tâm trưởng lão lại hoảng sợ run rẩy, nàng còn muốn nói cái gì, lại bị ta lạnh lùng chặn lại.

Đây là một kết cục chắn chắn phải chết, ta tuyệt sẽ không để Huyền Linh dính đến hiểm cảnh này.

Thần Quân của ta, dẫn theo con của chúng ta, phải sống thật tốt, tính cả một phần của ta nữa...

Ta ngồi trên đá ngầm bên vực thẳm, lẳng lặng nghe tiếng yêu thú gào thét.

Tùy ý quấn lấy tóc dài, trầm thấp hát bài ca trên biển, ta đang chờ một bằng hữu cũ.

Không có nguyên nhân khác, nhất định phải bình tĩnh thong dong và ưu nhã, mới có thể áp đảo đối phương về mặt khí thế, sau đó khinh bỉ đối phương.



"Nữ vương thật có nhã hứng." Một giọng nói vui mừng từ phía sau truyền đến.

Đến rồi!

Ta chậm rãi đứng dậy, cố gắng nở nụ cười rực rỡ, "Từ khi chia tay đến giờ không có chuyện gì chứ, Thiên Tầm huynh."

Ha ha, con thỏ mày rậm mắt to, rắp tâm không tốt kia vẫn còn cười được.

Ta không khách khí lạnh mặt đáp lại.

Quay người hướng mặt về phía đáy vực tĩnh mịch đen nhánh, hỏi: "Ngươi dùng Tụ Phách Châu thu thập tàn hồn của Cửu Vĩ Xà, có phải còn thiếu một chút cuối cùng không, cho dù thế nào cũng không thu thập đủ?"

Hắn ta chấn kinh một lát, sau đó khẽ cười một tiếng, "Nữ vương quả nhiên thông minh hơn người!"

"Ta đoán, ngươi và tộc Giao Nhân hợp tác, mưu đồ tiến đánh vào Vô Tận Hải, là muốn lật tung Vô Tận Hải, tìm ra hồn phách còn lại của Cửu Vĩ Xà?"

Hắn ta trầm mặt không nói lời nào.

"Quả nhiên Định Quang Tiên là người tình thâm! Đáng tiếc đầu óc không tốt lắm." Đương nhiên, ta chỉ nói một câu trên, không nói câu tiếp theo, như vậy quá vũ nhục người ta.

Ta đề nghị hắn ta từ bỏ hợp tác với tộc Giao Nhân vừa xấu vừa ngốc, phục sinh ý trung nhân mà thôi, động tĩnh lớn như vậy làm gì? Thiên hạ có giao dịch gì không thể nói? Dù sao cũng là bằng hữu hư tình giả ý nhiều năm, không đến mức, thật không đến mức như vậy.

"Ngươi có ý gì?" Hắn ta trầm giọng hỏi.

"Năm đó ngươi rơi xuống biển, lâm vào bầy sứa cũng là muốn lẫn vào tộc Nhân Ngư, mượn cơ hội thu thập hồn phách của Xà Yêu đi?" Ta cười khẽ, "Thật ra không thể lưu lại cũng không cần tiếc nuối, chút hồn phách còn sót lại này, cho dù lật tung toàn bộ Vô Tận Hải, ngươi cũng không tìm thấy đâu."

"Ngươi biết ở đâu?" Hắn ta gấp gáp.

"Đương nhiên, ngươi đi không ít đường quanh co!" Ta dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn ta, "Hợp tác với ta đi, ngươi sẽ biết đi đầu tìm hồn phách còn lại."

"Vì sao ngươi muốn giúp ta?"

Ta chỉ xuống đáy vực đen nhánh, u quang như ẩn như hiện kia nói, "Cửu Vĩ Xà và tộc Giao Nhân xâm chiếm Vô Tận Hải, Thương nữ vương phải dẫn yêu thú ra diệt. Ta nghĩ, mảnh vỡ hồn phách cuối cùng, hẳn là nằm trong bụng con yêu thú nào đó."

Ta suýt nữa cười ra tiếng, nhưng đại cục chưa định, ta nhịn, "Ta mở kết giới, cho ngươi xuống tìm hồn phách, ngươi giúp ta giết yêu thú, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, tìm được bao nhiêu tàn hồn của Cửu Vĩ Xà thì thu lại bấy nhiêu. Ngươi và tộc Giao Nhân mưu đồ đã lâu, tin tưởng sớm đã nghĩ kỹ cách đối phó với Yêu thú cùng tiến lên rồi."



"Nghe nói đám yêu thú này là một thanh lợi khí trông nhà của tộc Giao Nhân, ngươi nỡ để ta giết chết chúng sao?" Trong mắt hắn ta có chút khinh miệt hoài nghi.

Ta yên lặng nhìn đáy vực đen nhánh kia, "Lợi khí là con dao hai lưỡi, bọn chúng chỉ là một thanh đao treo trên đầu Tư Không thị mà thôi."

"Dựa vào cái gì ngươi cho rằng ta sẽ một mình giúp ngươi giết đám yêu thú khát máu kia?"

"Chỉ dựa vào ngươi cũng là Yêu, từ tiên đạo rơi vào ma đạo nhưng vẫn không có được tình yêu. Dựa vào vạn năm qua ngươi sống trong bóng tối, thu thập từng mảnh hồn phách của người kia. Mặc kệ ngươi còn lòng yêu thương tràn đầy như ban đầu không, ngươi chỉ có kiên trì làm chuyện này đến cùng, đến chết mới thôi, mới có thể ra vẻ mình không ngu xuẩn! Không phải sao?" Lần này khóe miệng của ta không kiềm được lộ ra ý cười giễu cợt.

Hắn ta nắm chặt hai tay, hàm răng cắn chặt, cảm xúc trong mắt liên tục thay đổi, im lặng không nói, chính là đồng ý.

Ta thực sự có chút đồng tình với hắn ta.

Từ tiên môn rơi xuống ma đạo, lại không có được một phần tình yêu. Cuối cùng chỉ có thể một mình dứt khoát làm chuyện tình thâm, lừa gạt người khác, lừa gạt bản thân, trong lòng mới tốt hơn một chút.

Ta nghĩ, nếu đến lúc đó hắn ta còn sống đi lên, sẽ để hắn ta mang đi mảnh hồn phách cuối cùng của Cửu Vĩ Xà...

Nếu vị đọa tiên của Thiên Giới này có thể một hơi giết sạch yêu thú dưới đáy biển, vậy chẳng phải ta không cần chết sao?

Không chờ ta hưng phấn vì suy nghĩ không thiết thực kia, ta đã lập tức ý thức được, chuyện này căn bản không có khả năng!

Ta tiện tay tiếp nhận cá vàng nhỏ thơm phức xốp giòn mà Đạp Tuyết đưa tới, hai chúng ta ngồi trên một tảng đá lớn bên cạnh vực thẳm, vừa gặm cá vàng nhỏ vừa thò đầu ra quan sát cảnh chém giết dưới vực thẳm.

Đám yêu thú kia không biết xấu hổ, bị vây dưới đáy vực mấy chục vạn năm, cũng không thể ngăn chặn dục vọng sinh dục cường thịnh của bọn chúng. Mặc dù lúc cực đói sẽ cắn xé tàn sát lẫn nhau, nhưng tỉ lệ sinh đẻ quá cao, tổng số lượng yêu thú không hề ít đi một chút.

Bản lĩnh lại lớn, cũng không dám trông cậy vị đọa tiên Thiên Giới này có thể đơn thương độc mã giết sạch đám yêu thú như thế.

Số mạng đã hết, cuối cùng cũng phải tuyệt!

Sau đó ta đặc biệt chọn nơi ánh nắng tươi sáng, gió ấm áp dễ chịu, cố gắng chết thư thái một chút.

Cá vàng nhỏ xốp giòn thơm phức càng nhai càng thơm, ta ăn hết con này đến con khác.

Đạp Tuyết nháy mắt, nhăn mày sầu khổ, "Vương, ngươi đừng ăn nữa, ăn nhiều sẽ phát hỏa."