Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 74: Mệnh lệnh từ Quỷ Hoàng



Bản Convert

Dịch giả: HCTver2.

Lâm Việt mỉm cười, trong mắt thoáng hiện vẻ vui thích:

-Ma Vật kia... À không, là La Hầu kia, huyết mạch còn mạnh hơn cả Quỷ Hoàng nữa, có thể trực tiếp hấp thu sức mạnh trong Phạn Thiên Quả, lúc đó thì ngay cả Quỷ Hoàng cũng phải đau đầu một phen, thú vị thú vị.

Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Nhìn khỉ trắng một hồi, Lâm Việt bất chợt hỏi dò:

-Này, có phải ngươi đói bụng rồi đúng không?

Tiểu Hầu vẫn im lặng, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ.

Chợt, một ngàn vạn Diệu Thù bỗng bay ra từ trong Trữ Vật Giới Chỉ.

Nhìn thấy tòa núi nhỏ lấp lánh trước mặt, cả một dòng sông nước bọt đột ngột chảy ra từ miệng nó.

Dọa cho Lâm Việt lập tức chạy lại chỗ xa, suýt nữa thì cả người dính lấy toàn dịch nhớt.

"Hả? Tham ăn như vậy?"

-Này, ngày thường ngươi lúc nào mặt cũng khó đăm đăm, không tin được thấy đồ ăn lại thèm thuồng tới mức như vậy đấy, quả làm ta bất ngờ.

Hắn bật cười nhìn khỉ con.

Sinh vật này vừa ra đời đã là Vô Kiên Cảnh, tuy là chưa từng gặp qua nhưng trong 10 vạn năm luân hồi, Lâm Việt đã thấy nhiều chuyện tương tự rồi, cũng có một chút thông tin về nó nữa.

"...nở ra từ trứng đá, thân cao chừng hai trượng, Thần Niệm không thể gần, ký ức không thể phai, giận thì nuốt tất thảy, chết không thành cát bụi..."

Đó là một đoạn trong một quyển sách cổ mà hắn từng đọc.

Dù thật sự là thèm thuồng đến chảy nước miếng nhưng không có mệnh lệnh của hắn, khỉ trắng vẫn hoàn toàn không nhúc nhích lấy một phân.

Quả là trung thành.

-Được rồi, đi đi thôi.

Lâm Việt thấy thế phải lên tiếng.

Vừa dứt lời, nó liền há miệng, một Thôn Phệ Lực cực kỳ khổng lồ phát ra, hút toàn bộ Diệu Khí của núi nhỏ Diệu Thù vào.

Chỉ một phút sau, một ngàn vạn đã tan thành tro bụi, là tro bụi đúng nghĩa đen, vì đâu còn sót lại tý Diệu Khí nào giúp chúng duy trì hình dạng nữa đâu...

Nhưng nhìn sắc mặt vẫn có chút hơi muốn ăn nữa kia của nó, Lâm Việt thấy mình vẫn nên cho thêm thì hơn...

Hai ngàn vạn!

Năm vạn!

Một ức!

"Ăn nhiều như vậy luôn?"

Lâm Việt cảm giác lòng mình đang rỉ máu, dù sao Diệu Thù cũng là vật quan trọng, một hai trăm vạn không đáng gì, một hai ngàn vạn cũng vậy, nhưng mà... đây là mười ngàn vạn liền a!

Tận mười ngàn vạn Diệu Thù!

Nhưng mà lại phát hiện được khí tức của khỉ trắng đã mạnh hơn một chút, hắn có đau cũng chỉ bất đắc dĩ mà cắn răng chịu đựng.

Nhìn cái bụng nhỏ nhỏ đã hơi phình ra một chút kia, Lâm Việt không nhịn được, thầm mắng:

"Mẹ nó, một bữa một ức Diệu Thù... Thật biết làm sang a!"

Kiểm tra lượng Diệu Thù còn lại... hơn 20 ức..., đau lòng khó nói hết.

-Lại đây.

Hắn ngoắc tay với Tiểu hầu, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn, tốc độ cực nhanh làm Lâm Việt cũng phải giật mình:

"Đột phá rồi à?"

Thần Niệm quét qua, mới biết là vẫn chưa thăng cấp, hiện tại nó đang ở Nhất Âm Vô Kiên Cảnh đỉnh phong mà thôi.

Khỉ trắng có thể kháng lại mọi Hồn Lực vốn dĩ là không thể xác định rõ ràng cảnh giới tu vi, chỉ có thể căn cứ vào khí tức trên người mà phán đoán đại khái, nhưng mà hắn là chủ nhân của Tiểu Hầu, lại từng sống rất lâu, nên cũng có cách để tìm ra kết quả chính xác.

Mấy sinh vật tương tự như nó không tu luyện, cũng không thể tu luyện tăng cao thực lực.

Vậy nên chỉ có thể cắn nuốt sức mạnh của vật khác để làm mình mạnh mẽ hơn.

Ví như vừa nãy, ăn một ức Diệu Thù liền đạt Nhất Âm Vô Kiên Cảnh đỉnh phong, hắn dù không hài lòng cũng phải hài lòng.

Loang quanh lòng vòng chớp mắt đã đến chập tối, Lâm Việt cũng thả cho nó đi chơi:

-Nhớ phải khống chế được sức mạnh, đừng có làm người khác bị thương đấy.

Khỉ trắng gật đầu, biến mất.

Lâm Việt đi khỏi Tông Chủ Điện, rảo bước về Thánh Nữ Cung.

Trên đường đi, bất chợt trên trời có một âm thanh như sấm rền vang vọng toàn bộ lục địa!

-Truyền ý Quỷ Hoàng, ba ngày sau một trăm linh tám Thánh Nữ của các tông môn đã được chọn lựa phải đi đến Bích Lạc Thượng Thanh Cung, kẻ dám trái lời, giết không tha.

Mệnh lệnh cứng rắn, không cho bất kỳ ai cơ hội phản kháng.

Trong Thánh Nữ Cung, Tần Y Y vốn dĩ đang vui sướng khi nghe Cầm Cơ nói Lâm Việt đã an toàn trở về không sứt mẻ tí ti, lập tức sững người im bặt lại khi nghe thấy tiếng nói kia.

-Mẹ, ta phải đi rồi!

Nàng nghẹn giọng nói.

Y Y biết Thất Nghiệp Quỷ Hoàng đang là bá chủ của Bắc Tinh Vực, không có một ai dám chống lại ý muốn của hắn cả.

Không chỉ có nàng, tâm trạng của Cầm Cơ cũng không khá khẩm hơn là bao, bất giác nắm chạt lấy tay Tần Y Y:

-Đừng lo, ta đi cùng con.

Nàng không thể ngăn cản, một trăm linh tám Thánh nữ, vốn dĩ ban đầu chính là đồ tế lễ cho Quỷ Hoàng sử dụng, ngay từ đầu vận mệnh của họ đã được định sẵn, khó lòng mà xoay chuyển.

Y Y lắc đầu, nhưng khóe mắt đã bắt đầu ngấn lệ.

-Tông chủ, ở trong đó sao, để ta vào nói cùng Tiểu Thánh Nữ vài câu đi.

Đột nhiên bên ngoài cung vang lên giọng nói của Lâm Việt.

Tần Y Y vốn đang sắp sụp đổ đến nơi, lúc này mới miễn cưỡng vui vẻ trở lại, Cầm Cơ thấy vậy thì bước ra, nhường chỗ cho Lâm Việt.

Trong cung chỉ còn hai người họ.

Y Y không quan tâm đến chuyện khác, lập tức lao lại gục đầu vào trong ngực của hắn mà khóc.

Bên ngoài, mấy người Long Lân đã chuẩn bị xong thì đến Tông Chủ Điện, nhưng lúc ngang qua Thánh Nữ Cung thì gặp Cầm Cơ.

-Tông chủ, Tiểu Thánh Nữ sao rồi?

Dương Tình hỏi dò.

-Thánh Tử đang ở trong, hy vọng hắn sẽ có cách giải quyết.

Liễu Vô Ngân thở dài:

-Còn có cách gì nữa sao? Đây vốn là vận mệnh của nàng ấy.

Long Lân phản bác:

-Chưa chắc, Thánh Tử cũng là người sửa mệnh đấy.

Vô Ngân cứng họng, không nói được gì, dù sao đó là sự thật.

-Có thể lắm, nhưng mà khó, lần này là Thất Nghiệp Quỷ Hoàng a.

Cầm Cơ dù đau lòng nhưng lý trí vẫn còn, lúc này nhận ra điểm kỳ quái:

-Không đúng, Y Y nó vẫn chưa đủ tuổi, sao lại...

Dương Tinh cũng gật đầu:

-Đúng thế, không chỉ mỗi Tiểu Thánh Nữ, mà một trăm linh bảy người khác cũng vậy, như bình thường thì bây giờ chưa phải là lúc chứ nhỉ?

-Chẳng lẽ Thất Nghiệp Quỷ Hoàng đã xảy ra chuyện gì?

Cầm Cơ suy đoán.

Nàng nhớ lại khung cảnh Quỷ Hoàng đuổi theo Ma Chủ trên bầu trời Hồng Mông lục địa vào hôm qua.

-Có khi là có liên quan đến Ma Chủ chăng?

Càng nghĩ càng khó hiểu, càng rối rắm, nhưng mà lại không có cách nào xác nhận, lúc này Liễu Vô Ngân lên tiếng:

-Được rồi, cứ đến Tông Chủ Điện trước đi, Thánh Tử thể nào chẳng biết chút gì đó.

Mọi người gật đầu, thế là đi tụ tập đến Tông Chủ Điện.

Trong Thánh Nữ Cung, Tần Y Y đang gục đầu vào ngực hắn khóc nức nở:

-Lâm Việt ca ca, cuối cùng cũng về rồi, muội rất nhớ ca...

Dịu dàng xoa đầu nàng, nghe nàng nói tiếp:

-... Ta biết ca rất bận rộn, tính mạng của mấy người mẫu thân đều là do ngươi cứu về, nên càng không dám đến làm phiền...

Lâm Việt nhẹ nhàng cười hỏi:

-Được rồi mà... Muội sợ không?

Tần Y Y lắc đầu, không muốn để hắn phải lo lắng cho mình:

-Không sợ, chỉ cần ca còn sống, Vong Tiên Tông vẫn còn vững, ta không sợ.

-Nhưng mà thời gian mà Quỷ Hoàng cho chỉ có ba ngày thôi đấy.

Dù sắp lại khóc đến nơi nhưng nàng vẫn mạnh mẽ lắc đầu:

-Không sợ, ta đi Bích Lạc Thượng Thanh Cung một chuyến, đi gặp Quỷ Hoàng một lần là được rồi.

Hắn hiểu suy nghĩ của cô gái này.

Ngay từ ngày mà hắn thoát khốn, buổi sáng ngày 27 tháng 7 ấy, hắn đã biết Tần Y Y đã chuẩn bị tâm lý cho ngày hôm nay.

Nàng biết mình rất yếu ớt, không có một chút tác dụng nào cho mọi người, nên nàng càng không muốn bản thân đem lại rắc rối cho người khác, đặc biệt là Lâm Việt.

Y Y luôn luôn nghĩ như thế, nên dù có nhớ nhung ra sao đều cố gắng ít gặp hắn.

Lâm Việt ôm lấy thiếu nữ trước mặt, nhẹ giọng:

-Đừng sợ, ta đi cùng muội đến Bích Lạc Thượng Thanh Cung.

-Không được!

Nàng giật mình, vội thốt lên.

-Vì sao?

Tần Y Y lo lắng nhất không phải là mình đối mặt với Quỷ Hoàng, dù sao nàng cũng đã chấp nhận số phận từ lâu, nhưng cũng không muốn những người quan trọng với bản thân làm ra chuyện gì điên rồ, lập tức quyết định:

-Ta... Ta đi một mình là được rồi.

Lâm Việt lắc đầu, nâng đầu thiếu nữ lên, nhìn thẳng vào cô gái đang khóc sướt mướt mắt đỏ hoe kia.

-Không chỉ ta đi, mà còn mang theo cả đầu não Vong Tiên Tông đi theo nữa.

Hắn nghiêm giọng lại, nói.

Tần Y Y ngập ngừng:

-Ca muốn làm gì... Đó là người mạnh nhất cả Tinh Vực của chúng ta đấy!

Lâm Việt cười nhạt:

-Chẳng qua chỉ là loại gà đất chó sành mà thôi, không đáng để tâm.

Lời nói khinh thường kiêu ngạo tột cùng, thiếu nữ ngạc nhiên ngước lên nhìn, thấy trong mắt hắn chẳng có chút gì sợ hãi, ngược lại là tràn đầy sự tự tin!