Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 73: Lại chiến



Bản Convert

Dịch giả: HCTver2,

-Đấy... Đấy là gì vậy?

Dạ Minh Nguyệt vội rụt tay lại, vẻ mặt hơi hoảng hốt.

Nàng biết nếu mình không làm vậy kịp thời, ắt sẽ bị thương bởi sức mạnh khủng khiếp trong đan điền của Lâm Việt.

-Phạn Thiên Quả, hơn nửa Phạn Thiên Quả.

Hắn cười cười đáp lại, bị bao phủ bởi Thái Dương Chân Hỏa nên khí tức của món Thần Vật này không thể tiết ra ngoài mảy may.

Hoặc cũng có lẽ là có tiết ra, nhưng mà Thất Nghiệp Quỷ Hoàng chẳng phát hiện ra được thôi, dù sao đây cũng là lửa do Tu Di Đại Tôn ngưng luyện vô số năm mà thành.

Vả lại, non nửa Phạn Thiên Quả trên tay Ma Chủ không hề được che đậy gì hết cả, vậy nên Quỷ Hoàng dính cú lừa cũng không khó hiểu.

-Phần còn lại, ta sẽ đi tìm lại, chỉ hấp thu hết toàn bộ Phạn Thiên Quả thì kế hoạch của ta mới tiến hành bước tiếp theo được.

Tất cả, đều nằm trong tầm kiểm soát.

Dạ Minh Nguyệt nghe lời hắn nói, không hiểu sao lại loáng thoáng cảm nhận được một cảnh tượng sóng gió bão bùng, sấm chớp đùng đùng sắp xảy ra, nếu mà bảo vật cỡ như Phạn Thiên Quả mới chỉ là một bước, có trời mới biết bước tiếp theo của tên này sẽ là thứ kinh khủng đến thế nào!

Bất giác tim nàng đập mau hơn, nhịn không được muốn biết trước tương lai.

Cái cảm giác kích thích cùng mong chờ này đã vô tình đem lại cho Lâm Việt sức hấp dẫn rất lớn với người khác giới.

-Ngươi thả Ma Chủ là để hắn mang Phạn Thiên Quả dụ Thất Nghiệp Quỷ Hoàng đi khỏi đúng không?

Lâm Việt gật đầu:

-Giỏi lắm, không sai, phần trong tay ta ta đã che giấu khí tức đi rồi, cỡ như Quỷ Hoàng còn chưa thể phát hiện được, nhưng mà La Hầu thì ngược lại, hắn không có thời gian đi làm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như thế.

Nói xong, hắn quay sang nhìn nàng, dịu dàng nói:

-Còn may có mấy người các ngươi đến giúp, à quên, chuyện của Vong Tiên Tông, thật sự cảm ơn.

Dạ Minh Nguyệt cắn môi, nói nhỏ:

-Rõ ràng đều là kế hoạch ngươi sắp đặt được, ngươi mới là người giỏi nhất, nên là sau này không cần phải nói mấy lời khách sáo này đâu, ta nghe không quen.

Nếu là trước khi quen Lâm Việt, đối với nam nhân, tất nhiên là trừ Tinh Hà và Quân Vô Thượng, thì Minh Nguyệt sẽ để cho bọn họ khách sáo càng nhiều càng tốt.

Vậy mới dễ làm ăn.

Nhưng mà với thiếu niên trước mắt nàng hiện tại thì lại khác.

Nàng không thích hắn coi mình là người lạ, cảm giác ấy khó chịu vô cùng.

...

Phi Hạm đã quay về Vong Tiên Tông.

Người Nữ Đế Tông vẫn đang trú đóng quân ở bên ngoài, mấy người Cầm Cơ cũng có chút kiêng nể, liền đi lại bái quyền với Lăng Phi Vũ:

-Chuyện giúp diệt trừ Phi Tiên Môn, lấy tư cách Tông chủ ta xin thay mặt toàn tông cảm tạ Nữ Đế.

Nàng không phải loại người ngu ngốc, cũng không phải hạng người nhu nhược mà dễ dàng cúi đầu, thực ra nàng hành động như thế là bởi vì thấy rất nhiều tàn dư của Xích Tiêu Các và Phi Tiên Môn còn sống đang quỳ gối ở Vong Tiên Đài.

Nữ Đế Tông không tự ý xử lý bọn họ, là đã cho Vong Tiên Tông sự tôn trọng nhất định rồi.

Nhưng Cầm Cơ biết, Lăng Phi Vũ là vì Lâm Việt nên mới có thể làm vậy.

Quả nhiên, khi Lâm Việt bước xuống Phi Hạm, có vẻ trạng thái cơ thể đang khôi phục ổn định rồi, thì Nữ Đế liền nhanh chóng bay đến, mỉm cười:

-Xem ra các hạ đã đạt được mục đích của bản thân rồi.

Nàng quan sát được bộ dáng vui mừng trên mặt mỗi người trở về, đã đoán trước được điều này.

Tuy thế, Phi Vũ vẫn rất kinh ngạc khi biết rằng không những cướp được bảo vật về tay mà hắn còn chém phăng một tay của Ma Chủ.

Lâm Việt chưa trả lời nàng, mà là đưa tay ra về phía Trương Bạch Liên.

Nhưng chưa cần lên tiếng, nàng đã nhanh chóng giao một Trữ Vật Giới Chỉ cho hắn, thấp giọng nói:

-Ở bên trong.

Nói hiện tại Bạch Liên không bất ngờ và hồi hộp thì cố nhiên là nói dối, không thể tin được là tên này lại gọi nàng lấy đồ vào thời điểm này, Nữ Đế vẫn còn đang đứng kia nhìn xem đấy, nhỡ như gây ra hiểu lầm không đáng có thì... khả năng cao nàng cũng sẽ bị ghẻ lạnh như Vân Mị.

Như thế thì chẳng phải mọi công sức đều đổ sông đổ bể?

-Ta với Nữ Đế có thể có lần hợp tác thành công này là nhờ ngươi giới thiệu cho, xin cảm ơn.

Lâm Việt đột nhiên nói, Lăng Phi Vũ nghe vậy liền hiểu được, xem ra công lao của nha đầu này cũng không nhỏ đâu a.

-Bạch Liên làm tốt lắm.

Nàng mỉm cười khen ngợi đệ tử mình, nhưng mà trong lòng lại chẳng chút vui mừng, tất cả chỉ là một khoảng không trống rỗng kỳ lạ.

Phi Vũ Tiên Trưởng đã chết, hận thù đeo bám nàng cũng chết theo.

Cũng có lẽ, tình cảm với Trương Tân cũng đồng thời biến mất chăng?

Ai mà biết được, chỉ biết hiện tại nàng như một con người lạc lối...

-Ài, mười năm dằn vặt bản thân rồi, cũng nên buông bỏ đi thôi, đừng mãi cố chấp nữa.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên làm Phi Vũ sực tỉnh.

Là Lâm Việt, hắn nhìn ra tâm trạng của đỗi phương hiện tại không tốt, liền khuyên bảo nàng một câu.

-Đa tạ Thánh Tử quan tâm.

Lăng Phi Vũ không nói thêm, cũng không muốn nói thêm...

Hiện tại ở Hồng Mông lục địa, nhất là sau trận chiến này, không cần biết là chiến lực tu vi hay địa vị quyền thế, hắn chắc chắn là người đứng đầu của nơi này rồi.

Nàng nghĩ thế, liền hỏi:

-Chẳng hay Thánh Tử định xử lý đám tàn binh bại tướng này như nào?

Lâm Việt ngay từ đầu đã không để ý đến đám kia, lúc này được hỏi ý kiến mới quay qua nhìn khắp một lượt, sau đó liền rảo bước về Tông Chủ Điện, chỉ đáp bâng quơ một câu:

-Giết.

Ngữ điệu không chút ngập ngừng, như thể đang nói chuyện xem hôm nay ăn gì vậy.

Ngoại trừ Lăng Phi Vũ và Cầm Cơ, không có mấy người mà không cảm thấy hơi lạnh sống lưng.

Một thiếu niên mới mười lăm mười sáu, mà có thể tàn nhẫn đến mức này, nói giết là giết?

Ấy đa phần là người trẻ tuổi chưa trải việc đời, còn cấp bậc như mấy Trưởng lão thì nghĩ khác.

Họ nghĩ như thế cũng không quá bất ngờ, dù sao nếu không quyết đoán vô tình như vậy thì làm sao có thể chiến thắng được cuộc chiến này.

Nếu hắn mềm yếu nhân từ, thử hỏi bây giờ Vong Tiên Tông và Nữ Đế Tông vẫn có thể đứng đây mà trò chuyện trong hòa bình như này được sao?

Dĩ nhiên là không, thậm chí chưa biết chừng còn là tử địch của nhau.

Mấy người Cầm Cơ thấy hắn đi vào Tông Chủ Điện cũng đi vào theo, họ biết hắn có việc muốn nói.

Như lệnh Lâm Việt, chỉ mấy phút sau, trên Vong Tiên Đài đã máu chảy thành sông, thây nằm khắp phía, toàn bộ đều bị chém đầu tử hình.

Trong đại điện.

-Hai ngày nữa, Đại Cung chủ và Đệ Nhị Cung chủ dẫn đệ tử đi Xích Tiêu Các...

-Nhổ cỏ tận gốc!

Hai người Tiêu Danh Khuyết và Mặc Hà cúi đầu ôm quyền, đồng thời lên tiếng:

-Đã rõ!

Họ biết bây giờ Lâm Việt là to nhất, không thể cãi lời.

Hắn gật đầu, lại quay sang phía mấy người khác:

-Đệ Tứ, Đệ Ngũ, Đệ Lục, Đệ Bát, Đệ Cửu, Đệ Thập và Đệ Thập Nhất bảy vị Cung chủ sẽ ở đây quản lý tông môn.

(Đệ Tứ này là người mới, Âm Khôi chết rồi.)

-Còn Tông chủ và Đệ Thập Nhị, Đệ Thất, Đệ Tam ba vị Cung chủ còn lại chuẩn bị theo ta đến Bích Lạc Thượng Thanh Cung một chuyến.

Mấy người được hắn điểm mặt sau cùng đều khó hiểu.

Không dưng đến Bích Lạc Thượng Thanh Cung làm gì?

-Cũng sắp đến lúc rồi...

Lâm Việt vuốt vuốt cằm:

-Mang các ngươi đi xem chút chuyện đời thôi.

Nếu là người khác tỏ vẻ trước mặt họ như vậy, đã sớm bị chém chết từ lúc nào.

Mỗi tội đây không phải người khác, đây là Lâm Việt.

Thật ra trong lòng họ còn đang cảm thấy tò mò, không biết mình sẽ được chứng kiến việc chi đây, nào có chút bất mãn?

-Nếu vậy ta xin quay về chuẩn bị một chút.

Liễu Vô Ngân lên tiếng trước.

Long Lân thấy thế cũng không nhiều lời, chắp tay cáo từ xin lui.

Vốn Dương Tình muốn cùng Lâm Việt nói chuyện một chút, nhưng lại bị hắn bảo quay về nhắc cả Kiếm Si Nhi nữa, nên cũng khó mà mặt dày ở lại.

Vả lại, Tông chủ còn đang giữ rịt lấy hắn kia kìa.

Rơi vào đường cùng, chỉ có thể rời đi theo hai người trước.

-Xem ra lại sắp có một cuộc chiến ác liệt mới.

Cầm Cơ nhìn xem sắc mặt hắn, buột miệng nói.

Lâm Việt nghe thế thì cười:

-Muốn mạnh lên vốn dĩ cần phải chiến đấu không ngừng, bằng không chỉ có thể giậm chân tại chỗ.

Nói xong, hắn liếc nhìn nàng, nói nhỏ:

-Tối nay đến Thái Thượng Thanh Trì với ta.

Cầm Cơ nghe vậy, hơi đỏ mặt, vội kiếm cớ:

-Ta... Ta đi hỏi thăm Y Y một chút...

Lâm Việt gật đầu, lúc trên Phi Hạm hắn đã sớm biết Tần Y Y không có bị sao, vả lại quân Xích Tiêu Các cũng chưa đánh hẳn vào sơn mạch của tông, Thánh Nữ cung cũng tạm gọi là an toàn.

-Xem ra Lâm công tử ở nơi này cũng phải đau đầu với rất nhiều nữ nhân đấy nhỉ?

Bước ra, Dạ Minh Nguyệt liền quấn lấy hắn, trong giọng nói pha đôi chút hờn dỗi.

Nhìn nàng, hắn trêu một câu:

-Ghen rồi à?

-Không hề!

Minh Nguyệt nói xong liền lập tức cúi đầu không dám đối mặt với hắn, nhưng nói thì nói thế chứ nàng cũng hiểu với kiểu người tài giỏi như Lâm Việt, dù rằng tuổi tác chỉ mới chưa đầy đôi mươi, nhưng sức hấp dẫn của hắn đã làm cho nữ giới khó ai mà cưỡng lại được.

Ây da, cũng không thể trách tên này được.

-Ngươi đến Thánh Nữ Cung nghỉ ngơi đi, hoặc đến Đệ Thập Nhị cung cũng được, chúng ta sẽ rời khỏi Hồng Mông lục địa sớm thôi.

Lâm Việt nhẹ nhàng dặn dò.

Dạ Minh Nguyệt nghe thế cũng rời đi, bây giờ xung quanh chỉ còn có mình hắn.

Hôm nay chiếm quyền Cầm Cơ ở Tông Chủ Điện, tối nay phải xin lỗi nàng ấy một câu mới được.

Khỉ nhỏ chui ra khỏi Trữ Vật Giới Chỉ, đứng bên cạnh, quan sát xung quanh.

-Tiểu Hầu, chúng ta sắp lại tham gia vào một cuộc chiến mới, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Hiện tại đây đang là thủ hạ mạnh nhất dưới trướng Lâm Việt.

Nó bước đến trước mặt hắn, quỳ một chân cúi đầu rồi kêu lên vài tiếng, dường như đang diễn đạt điều gì đó.

-Ngươi muốn nói, đền ơn tái sinh, bất kể ra sao cũng đều sẽ trung thành đi theo ta?

Khỉ trắng im lặng, gật đầu.