Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 61: Khỉ nhỏ giết quái lớn



Bản Convert

Dịch giả: HCTver2.

(Hán Việt của tên chương là Tiểu hầu diệt đại tích cơ, nhưng mà nếu chuyển sang việt thì là khỉ nhỏ giết thằn lằn lớn, đọc sao cũng thấy không thuận miệng, đành để như trên vậy. =)) )

Dạ Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn lên, Lâm Việt cũng ngẩng đầu, cẩn thận theo dõi từng đường vân màu đen đang đổi thành màu máu, toàn bộ Phách Không Thạch Côn cực lớn đang tỏa ra ánh sáng đỏ tươi rợn người!

-Hừ, đừng có tham lam quá thế chứ.

Lâm Việt nắm lấy tay Dạ Minh Nguyệt nhanh chóng chạy lùi về phía sau, ngay sau đó, Phách Không Thạch Côn đột nhiên bay lên, chuẩn bị lao tới phía hai người bọn họ!

Vừa liếc mắt sang cô nàng đang lo lắng bên cạnh, hắn vừa chậm rãi lên tiếng:

-Trong truyền thuyết bên cạnh Thiên Ách Đại Đế có một đại yêu cực kỳ mạnh mẽ, hắn cũng tàn nhẫn độc ác không kém gì người trước, Phách Không Thạch Côn này cũng bị dính phải Bạo Lệ Ác Khí của nó.

-Nhiều năm trôi qua, Bạo Lệ Ác Khí kinh khủng lúc đầu đã bị mài mòn đi rất nhiều, bây giờ còn lại trong Phách Không Thạch Côn có lẽ cũng chỉ còn lại không đến một phần mười đâu.

Nếu không phải là chỉ còn có ít thế thì hắn cũng không dám mò đến đây đâu.

A, với cả còn một chuyện nữa, chìa khóa mở ra Đạo Hà chính là cây côn này.

-Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?

Dạ Minh Nguyệt nghiêm mặt nhìn lên Phách Không Thạch Côn đang khuấy đảo trời đất kia.

Tuy là bầu trời mà nàng đang xem có lẽ cũng chẳng phải là thật, nhưng mà dưới ánh sáng máu tỏa ra từ cây trụ khổng lồ kia, dường như toàn bộ thế giới này đang chìm trong một màu đỏ tươi, như thể sắp đến ngày trời sập vậy.

-Đừng lo, vẫn chưa đến lượt chúng ta đâu!

Vừa nói Lâm Việt vừa chỉ chỉ ra một chỗ phía xa cho Dạ Minh Nguyệt.

Theo hướng đó, là một cơn bão cát cực lớn cuồn cuộn cuốn về chỗ này, nói cho đúng thì là đang cuốn về chỗ Phách Không Thạch Côn!

Grào!!

Một tiếng gầm thét rung trời chuyển đất đột nhiên vang vọng bên trong, liền sau là một con thằn lằn khổng lồ giương nanh múa vuốt lao tới cây trụ!

-Nàng nhìn thấy không? Kia kìa, đặc biệt là chỗ mấy cái đuôi...

Con Cự Vĩ Cuồng Huyết Tích cao hơn mười trượng, vảy giáp che phủ toàn thân bén nhọn màu vàng giống y hệt sa mạc cùng tám cái đuôi to lớn kia bây giờ đang bốc lên từng luồng khí màu máu không khác gì với ánh đỏ tươi ở trên cây trụ đang tỏa ra!

-Thấy rồi chứ, con quái vật này đang trong trạng thái Cuồng Huyết đấy, lúc này, sức chiến đấu của nó sẽ tăng mạnh, nhưng phòng thủ sẽ giảm rất nhiều.

Dạ Minh Nguyệt gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại Lâm Việt:

-Nhưng mà tại sao nó phải tấn công? Chẳng lẽ nguồn sức mạnh của nó bắt nguồn từ Phách Không Thạch Côn?

-Đúng vậy, nhìn màu sắc Huyết Khí của nó là có thể đoán ra rồi, con vật nhỏ này, trộm của người ta không ít Bạo Lệ Ác Khí rồi mà giờ cũng vẫn không nỡ buông.

Vừa dứt lời, tám cái đuôi của con thằn lằn đã vung lên, quấn chặt lấy cây trụ đang lơ lửng, cưỡng ép kéo phần đã bay lên cắm lại vào tế đàn dưới sa mạc lần nữa!

Ánh sáng máu của Phách Không Thạch Côn cũng không ngừng tấn công đáp trả nhưng xem chừng không mấy ăn thua.

-Hừ, thất bại? Quả nhiên là không phải chỉ cần Tam Nguyên của hai người là đủ mà.

-Nhưng đồ ta muốn lấy đi, thì ta sẽ lấy đi!

-Ta đi trợ giúp một chút, Dạ Tiểu thư nên ở đây tránh để liên lụy đến.

Dạ Minh Nguyệt vội can ngăn:

-Không được, đó là Vô Kiên Cảnh!

Nàng có lòng mà không có lực, còn chưa nói hết Lâm Việt đã cách nàng mấy trượng, đi lại gần vùng chiến của hai quái vật khổng lồ kia.

-Ta chỉ nói một lần, đi theo ta, ta mang ngươi rời khỏi chỗ này.

Né tránh một cơn gió cát sắc lẹm xẹt qua, Lâm Việt truyền âm với Phách Không Thạch Côn.

Hiện nay ở đây cực kỳ nguy hiểm, nếu không phải hắn nhất thiết cần món bảo vật này, cũng chẳng rồ dại mà đi xen vào hai tên to xác này đâu.

Chẳng ai biết Phách Không Thạch Côn có đáp lời hay không, cũng chẳng biết nếu đáp thì đáp kiểu gì.

Chỉ thấy được là một quả trứng đầy màu sắc cao chừng hai trượng từ trong Trữ Vật Giới Chỉ được Lâm Việt lấy ra, giơ lên.

-Chắc cũng vừa đủ thời gian.

Lâm Việt lẩm nhẩm mấy câu gì đó, vỏ trứng lóe lên rồi rạn nứt!

Một khí tức kinh khủng phát ra, xung quanh chỗ hắn đứng bão cát lại cuồn cuộn bốc lên, bầu trời cũng rung chấn không ngừng, dường như lúc nào cũng sẽ có thể sập xuống!

...

Trong lúc đó, ở bên ngoài Dạ Vương Thành.

Tấm gương làm từ Diệu Khí dùng để quan sát chuyện bên trong đột ngột vỡ nát, cánh cổng lửa thì tắt phụt, hóa lại thành hình con rồng, im lìm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tình hình bên trong Chước Liệt Sa Mạc đã hoàn toàn bị ngắt, không một ai biết đang xảy ra chuyện gì, Quân Vô Thượng và Tinh Hà đồng thời đen mặt lại, lo lắng khôn cùng!

-Lôi Long và Lăng Tôn đều đã chết... Nhưng sao Dạ Minh Nguyệt còn không có đi ra? Làm sao bây giờ?

Tinh Hà bối rối không biết phải làm gì.

Còn Quân Vô Thượng sau khi thử lại sáu bảy lần không được thì buồn bã nhìn vào khoảng không, lẩm bẩm:

-Đây là cấm chế thứ hai, nó đã được kích hoạt rồi.

-Khi con Cự Vĩ Cuồng Huyết Tích kia tiến vào trạng thái Cuồng Huyết, sẽ lập tức khóa Chước Liệt Sa Mạc lại, cắt đứt hoàn toàn mọi thứ với bên ngoài, tránh xảy ra họa lớn.

Tinh Hà làm sao không biết sự việc đã vô cùng nghiêm trọng rồi.

-Nhưng cổng vào bị khóa... hai người bọn họ đi ra kiểu gì?

Đúng lúc này, lão chợt cảm thấy có vật gì trong áo mình, lại nhớ đến lúc mình ngất đi Lâm Việt có nhét một cái gì đó vào trong, vội vội vàng vàng lục ra xem.

-Lão đại, đây là thứ mà tiểu tử kia để lại cho ta này.

-Lôi Vân Tông và Lăng Thiên Điện coi như là tiền mượn Minh Nguyệt ít lâu, ta tin Dạ Vương sẽ tóm gọn được hai con rắn mất đầu này thôi, còn Chước Liệt Sa Mạc sẽ bị khóa lại, không cần phải chờ đợi, ta đảm bảo nàng sẽ an toàn, đừng lo lắng.

Phía dưới còn một đoạn dài, nhưng là cách để luyện chế Phi Diệt Hắc Giáp, không có gì đáng đọc cả.

-Chẳng lẽ ngay từ đầu, tên này đã tính toán đến tận nước này sao? Quả nhiên là thiên tài, không sao, nếu vậy chúng ta cũng không cần quá sợ hãi rồi.

Càng nghĩ hắn càng thấy khó tin, dường như tất cả sự việc, khiêu khích xuống tay giết chết Lôi Tung và Lăng Phong dẫn dụ hai tông môn kia, rồi hắn xuất quan dùng đó để thuyết phục mở ra Chước Liệt Sa Mạc, lại kéo theo Lôi Long và Lăng Tôn đi vào rồi bày kế giết luôn, đáng sợ nhất là hắn chắc chắn mình sẽ thành công, nội dung trong tờ giấy kia đã chỉ rõ điểm này!

Tất thảy mọi chuyện đều bị một tay hắn khống chế phát triển theo phương hướng đã được định sẵn!

-Chậc chậc, kỳ nhân như này, cả đời có lẽ cũng chỉ gặp được một lần.

Tinh Hà thở dài.

-Minh Nguyệt nó an toàn là ổn rồi, nhưng mà Bắc Tinh Vực ta đã tra xét rồi, thật sự không tìm được ai có cái tên này, lão đại, nên ngừng lại hay tiếp tục?

Quân Vô Thượng lắc đầu:

-Đừng, dừng lại đi, người này không có ý làm kẻ địch với chúng ta, đừng xúc phạm hắn như thế.

Tinh Hà gật đầu, quả đúng thế, nếu có thì cả Dạ Vương Thành cũng sẽ bị chơi chết luôn chưa biết chừng!

...

Chước Liệt Sa Mạc.

Dạ Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn bão cát đã vây kín lấy Lâm Việt, dù lo lắng nhưng khí tức tỏa ra quá đáng sợ làm nàng không thể nhúc nhích nổi một bước!

Nàng cũng nhìn ra quả trứng kia là đồ trong lúc bán đấu giá, trong lòng nghi ngờ:

"Chẳng lẽ Lâm Việt đã biết bí mật của nó sao?"

Bên trong, cái vỏ đã hoàn toàn vỡ nát, một luồng ánh sáng nhiều màu bay ra, lượn trên không trung vài vòng rồi cuối cùng nằm gọn trước mặt Lâm Việt.

Hắn mỉm cười, đưa tay chạm vào, luồng sáng tản đi, lộ ra bên trong là một con khỉ nhỏ màu trắng như tuyết đang nhắm mắt quỳ trước hắn.

Kích thước của nó chỉ ngang với đứa trẻ ba tuổi, nhưng xung quanh có thể cảm nhận rõ ràng khí lạnh.

Đây không phải Diệu Khí hệ Băng, mà là Cửu Âm Diệu Khí đặc biệt mà chỉ Vô Kiên Cảnh mới có được!

-Đi đi, sống lại rồi thì cũng nên lấy lại thứ thuộc về mình.

Lâm Việt phất tay, lập tức con khỉ trắng biến mất, liền đó đã xuất hiện ngay bên cạnh Phách Không Thạch Côn, hai bên như thể một con kiến đứng cạnh một ngọn núi lớn vậy.

Nhưng điều đáng sợ là con kiến này nắm lấy Phách Không Thạch Côn, lại không hề có lực cắn nuốt Tam Nguyên như Lôi Long và Lăng Tôn vừa nãy, ngược lại có cảm giác phục tùng, vui sướng khi thấy chủ nhân vậy.

Khỉ trắng mở mắt, cánh tay bắt đầu dùng sức.

Ầm!

Cây trụ đã được nhổ lên!

Với kích thước như vậy, việc nắm lấy cả cây trụ là điều không thể, nhưng mà Phách Không Thạch Côn khổng lồ như vậy lại bị con khỉ nhỏ con này vung vẩy một cách dễ dàng không khác một que củi nhỏ là mấy.

Thấy công sức trước kia đều đổ sông đổ biển hết cả, Cự Vĩ Cuồng Huyết Tích điên cuồng gầm thét, tiếp đó, tám đuôi xé gió đâm đến, định xiên khỉ trắng thành tổ ong luôn!

Nhưng nó không hề có chút sợ hãi nào cả, chỉ quay sang nhìn Lâm Việt dò hỏi.

-Giết!

Hắn chỉ nói một chữ, con khỉ lập tức biến mất!

Lúc xuất hiện lại, đã là ở phía trên con thằn lằn cát!

Một tay vung lên, ánh sáng máu của Phách Không Thạch Côn bừng sáng, từ cây trụ bạo phát ra một sức mạnh hủy thiên diệt địa, dường như có thể chém đứt cả không gian, vì lẽ đó nên mới có tên Phách Không!

Ầm!

Khỉ trắng quét ngang cây côn xuống, mỗi cái đuôi bị đánh trúng liền lập tức bị vỡ nát thành từng mảnh, không hề có chút sức chống cự!

Một chiêu, chỉ một chiêu, tám cái đuôi đều bị phế bỏ!

-Grào!!

Cự Vĩ Cuồng Huyết Tích đau đớn gầm lên rung chuyển cả Chước Liệt Sa Mạc, nhưng dường như khỉ trắng không hề để tâm tới việc này.

Phách Không Thạch Côn lần nữa vung lên, nhưng lần này không phải chém nữa, mà là đập!

Đùng!

Cơ thể cứng rắn bao phủ bởi đầy vảy cứng của con thằn lằn bị đập vỡ, chết đến không thể chết hơn.

Lúc này, Phách Không Thạch Côn thu nhỏ lại cho cân xứng với thân hình của khỉ trắng, sau đó, cả hai xuất hiện trước mặt Lâm Việt.

Dạ Minh Nguyệt chỉ còn biết im lặng nhìn con thằn lằn to lớn chỉ còn lại cái xác nát bét không ra hình thù.

-Được rồi, mang Sa Mạc đi thôi.

Lâm Việt lại ra lệnh lần nữa.

Khỉ nhỏ nghe xong, không chút do dự cắm phập cây gậy xuống nền cát, một lực hút mạnh mẽ cuốn ngược toàn bộ cát vàng mọi thứ trong Sa Mạc vào trong nó.

Bây giờ, bầu trời màu đỏ bắt đầu vỡ vụn do thiếu năng lượng, lộ ra vũ trụ đen kịt bên ngoài cùng cả ngàn vạn ngôi sao lấp lánh!