Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 76



Sau khi sự việc này qua đi, Nguyệt Khinh Trần thông báo cho các trưởng lão của học viện là Nhiếp Chính Vương của Nam Ly đảm nhiệm vị trí hiệu trưởng danh dự của học viện, sau đó liền đi bế quan.

Có người hỗ trợ liền không giống, trực tiếp buông tay an tâm mà bế quan, lần này nhất định có thể đột phá rất nhiều, dù sao cũng áp chế lâu như vậy.

“A, Vương Gia đã trở về, Kỳ Tướng Quân đưa tiểu thiếu gia và thị vệ của tiểu thiếu gia đến thành lân chận chơi.” Bạch Kính Ngôn hôm qua theo Nhiếp Chính Vương lưu lại trong viện, dự định mấy ngày nữa sẽ cùng Vương Gia trở về, không ngờ lại nghe được tin từ học viện rằng Vương Gia đã trở thành viện trưởng danh dự của học viện.

Không hổ danh là Vương Gia, thật lợi hại...

*

Tô Ninh An kiệt sức ngồi ở bên đường, rốt cuộc đây là nơi nào? Ta không biết đường đi, ai tới cứu ta...

Bắc Mạc Khanh tình cờ đi ngang qua đây, nhìn thấy Tô Ninh An đang chật vật ngồi ở đó, "Tiểu gia hỏa nhi, ngươi sao lại ngồi dưới đất?"

Tô Ninh An nghiêng đầu, thấy rõ người tới, liền vội vàng đứng lên hành lễ: "Nhiếp Chính Vương, ta... thảo dân lạc đường."

“Vầy đi, ngươi đẩy ta đến một thành lân cận, lúc trở về ta sẽ dẫn ngươi trở về được chứ?” Đúng lúc Bắc Mạc Khanh lười dùng linh lực, thì có người tìm tới cửa.

Nhiếp Chính Vương nhờ y hỗ trợ sao? "Có thể có thể, thảo dân đẩy ngài qua." Y vỗ vỗ thân mình rồi chạy tới.

Aaaaaaaaaaaaaa Ta vậy mà cách Nhiếp Chính Vương mà ta sùng kính nhất gần như vậy, thật kích động a.

"Không cần tự xưng là thảo dân" nghe là lạ, thảo dân thảo dân, "Thao ngài" khụ khụ, một người bình thường như ta sao có thể nghĩ ra điều đó, tất cả đều tại Ám Ảnh, đúng, khẳng định đều là nồi của Ám Ảnh...

Trong Vương phủ nơi xa xa, Ám Ảnh đang ôm Ám Dạ đột nhiên hắt hơi một cái... Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Ám Dạ, Ám Dạ hẳn là trong lòng đang nghĩ đến ta, thật hạnh phúc.

“Thúc thúc, Vọng Trần muốn ăn thịt.” Bắc Mạc Vọng Trần đi vào một tửu lâu, yêu cầu thịt nướng, có chút đói bụng.

Thúc thúc? Không cần, ta còn trẻ, không muốn làm thúc thúc... "Vậy chúng ta vào ăn chút đi, tiểu thiếu gia kỳ thật có thể ta là ca ca..." Khụ khụ.

Vong Trần nghiêng đầu, rõ ràng là thúc thúc, sao lại gọi là ca ca? “Vậy ca ca, chúng ta mau vào đi.” Vong Trần cũng không nghĩ nhiều, một lòng chỉ có thịt thịt.

Một bàn đồ ăn thượng hạng được dọn lên, Vong Trần nhìn Minh Ngọc đang đứng bên cạnh, "Minh Ngọc, ngươi cũng ngồi đi, cùng nhau ăn cơm."

Minh Ngọc nhìn về phía Điện hạ, trên mặt thoáng hiện lên một tia đỏ ửng. “Đa tạ điện hạ.” Minh Ngọc ngồi xuống cúi đầu, cùng ngồi ăn với điện hạ, vui vẻ…

Tô Ninh An đẩy Bắc Mạc Khanh vào thành, “Nha, là Tiểu An trở về.” Vừa nói chuyện là một bà lão bán đồ ngay bên cạnh.

"Vâng, Lâm nãi nãi."

"Sao ngươi trở lại sớm như vậy? Ai, không vào cũng không sao, ngươi có thể thử vào những học viện khác xem, luôn có một cái có thể vào." Bà lão sợ nói nhiều đứa bé kia sẽ thương tâm, liền an ủi nói.

“Lý nãi nãi yên tâm, ta đã thông qua, hiện tại ta đã là học viên của học viện.” Bà lão nghe xong rất cao hứng, muốn đưa Tô Ninh An về nhà ăn cơm.

“Lâm nãi nãi, thực xin lỗi, ta đẩy Vương… Viện trưởng đi trước, có lẽ ta sẽ không thể bồi ngài ăn cơm.” Bắc Mạc Khanh trở thành viện trưởng danh dự của học viện, hắn đương nhiên biết, dù sao viện trưởng cũng đã thông báo cho tất cả mọi người.

Bắc Mạc Khanh thấy Tô Ninh An có vẻ thất vọng, áy náy nói: "Đi đi, ta đã tìm được bọn họ, không xa, ngay ở tửu lâu phía trước, lúc về ta sẽ đón ngươi."

"Đa tạ viện trưởng."

“Ngài chính là Viện trưởng học viện đó của Tiểu An sao? Tiểu An đứa nhỏ này có chút ngốc, thỉnh ngài chiếu cố nhiều hơn.” Bà lão hành lễ với Bắc Mạc Khanh.

“Được, bây giờ ta phải đi.” Bắc Mạc Khanh thôi động linh lực, xe lăn đi về phía trước.

Bà lão đưa Tô Ninh trở về nhà. "Lão gia tử, nhìn xem ai trở về."



Bắc Mạc Khanh bước vào một tửu lâu, tiểu nhị liền tiến đến đón khách, "Quý khách muốn ăn cơm, ở trọ hay tìm người?"

"Đến tìm người."

"Được, vậy mời ngài."

Bắc Mạc Khanh đi đến bên ngoài bao phòng, cửa không đóng, liền đi vào "Ăn cái gì thơm như vậy, cũng không báo cho ta một tiếng."

"Vương gia"

Nhìn thấy cha, Vọng Trần vội vàng chạy tới, nhào vào lòng Bắc Mạc Khanh, dầu trên miệng, trên tay đều cọ lên người Bắc Mạc Khanh "Cha".

"Bây giờ biết gọi Cha? Ăn no chưa?" Bắc Mạc Khanh đem người ôm vào trong lòng, vỗ vỗ cái mông nhỏ của bé.

Bắc Mạc Vong Trần lắc đầu “Cha cũng ăn.” Cha hư, đánh cái mông nhỏ của ta.

...

Sau khi ăn xong, Bắc Mạc Khanh lau móng miệng và tay cho bé con, "Đi thôi, đã đến giờ về rồi."

Vừa ra khỏi tửu lâu liền nhìn thấy Tô Ninh An đi tới, nên cũng không cần qua tìm, trực tiếp trở về.

Tô Ninh An nhìn bánh bao nhỏ trong lòng Bắc Mạc Khanh, chẳng lẽ đây là con của Nhiếp Chính Vương sao? Thật đáng yêu...

Sau khi đến học viện, Bắc Mạc Khanh phái Kỳ Vãn Quân đưa Bắc Mạc Vọng Trần về trước, tự mình đưa tiểu bằng hữu này trở về.

Lúc đưa người về tới, vừa vặn cũng là lúc Lâm Hạo nhận ra không thấy người và đi tìm, trùng hợp bắt gặp Bắc Mạc Khanh đưa người trở về, "Đa tạ Viện trưởng đã mang đồ đệ của lão phu về. Mời vào uống một chén trà."

"Tốt"

Lần ngồi này kéo dài cả buổi, hai người nói chuyện vô cùng hòa hợp, “Viện trưởng thường xuyên tới chơi nha.” Lâm Hạo tiễn biệt Bắc Mạc Khanh.

"Nhất định."

Vừa về tới nơi, nghênh đón hắn là cái ôm của bé con, Bắc Mạc Khanh Vọng Trần nép vào ngực của Bắc Mạc Khanh, vẫn trong ngực của cha thoải mái.

Điện hạ thật sự kề cận vị đại nhân kia, khi nào thì tiểu điện hạ cũng kề cận mình... Minh Ngọc vỗ vỗ đầu, suy nghĩ lung ta lung tung cái gì vậy, kia chính là điện hạ của mình a.

—— —— —— —— —— —— 【các ngươi không nhớ ta sẽ phải hối hận, hừ hừ ԅ (¯﹃¯ԅ)】

Sau mấy ngày, người của Đế Thần Uyên đã tề tựu đông đủ, hôm nay là ngày tốt, vậy mà gặp được người của Vô Song Lâu.

Đế Thần Uyên nóng lòng chạy tới chào hỏi, "Bắc Mặc lâu chủ, Bắc Thần lâu chủ... đã lâu không gặp."

Thuộc hạ của Đế Thần Uyên trừ Đế Vân Mục, tất cả đều đứng ngây người như bị sét đánh, hoài nghi nhân sinh.

Đây, đây... đây thực sự là chủ thượng của chúng ta sao? Vậy mà đi chủ động chào hỏi, chủ thuọng sẽ không bị đổi, đúng không?

“Hóa ra là Đế Cung chủ, cũng không lâu lắm.” Người này khẳng định là ngấp nghé Chủ thượng của bọn họ, từ lần trước đã cảm thấy có gì đó không ổn, người này thậm chí còn chủ động lên tiếng chào hỏi, nếu lát nữa không hỏi về chuyện của chủ thượng, ta mới không tin.