Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 40



Vài roi nữa đánh xuống, Bắc Thần rụt tay lại, Bắc Mạc Khanh trực tiếp kéo lại, nói: "Nếu tránh nữa thì làm lại từ đầu, thôi quên đi, Bắc Ti lại đây, giữ chặt tay hắn."

Bắc Ti quỳ đi qua nắm lấy đầu ngón tay của Bắc Thần, thước của Bắc Mạc Khanh nặng nề đánh vào tay Bắc Thần.

Thời gian đau khổ luôn kéo dài, sau hai mươi roi, tay Bắc Thần đã sưng tấy đến không thể nhìn ra hình dáng ban đầu, Bắc Mạc Khanh: "Lần sau xem trí nhớ của ngươi có cải thiện hơn không."

"Được rồi, Bắc Thần, giữ chặt tay Bắc Ti, đừng để hắn rụt lại, nếu không sẽ đánh trúng tay ngươi."

Thật ra câu này nói với Bắc Ti, tay của Bắc Thần đã sưng tấy đến mức không dùng được lực, nếu Bắc Ti muốn tránh, Bắc Thần làm sao có thể giữ được.

... (Quá trình này có quan trọng không không? Không, vì vậy chúng ta liền lướt qua, tôi cũng không viết nữa.)

Bắc Mạc Khanh quay lại ngồi ở chỗ cũ, Bắc Thần cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, Bắc Ti ủy khuất nhìn chằm chằm bàn tay của mình, cố gắng hết sức khống chế không cho chính mình rụt lại, đau gần chết đều tại tam ca hại.

Hôm trước bị tra tấn đến mơ hô, hôm nay lại bị đánh nhiều như vậy, thật sự không nên đến đây, y ở Trọng Lê Đại Lục chẳng phải là ngon sao.

“Nếu các ngươi đã không muốn nghỉ ngơi để hồi phục, thì cứ quỳ ở đây ngẫm nghĩ đi.” Bắc Mạc Khanh liếc bọn họ nói.

Dứt lời liền rời đi, chuẩn bị đi xem bé mèo con, "Ám, tiến vào, đẩy ta ra ngoài."

Ám nghe được liền đi vào đẩy Bắc Mạc Khanh ra. “Bé mèo con đó sống ở đâu?” Bắc Mạc Khanh nhẹ giọng dò hỏi.

Shadow suy nghĩ một hồi, mèo con ở đâu ra, trong đầu đột nhiên xuất hiện một bóng người, chẳng lẽ... "Ý của Vương gia là đứa trẻ đó sao? Nó đang nghỉ ngơi trong phòng khách đằng kia." Nói xong nhìn qua hướng của gian phòng đó.

“Đẩy ta qua.” Bắc Mạc Khanh vuốt vuốt đầu nói.

Bé mèo con nghe được âm thanh động động đôi tai nhọn, nhanh chóng thu lỗ tai mèo và chín cái đuôi của mình lại.

Ám gõ cửa, bên trong truyền đến một đạo thanh âm nhẹ nhuyễn, "Mời vào."

Ám đẩy Bắc Mạc Khanh vào trong, đứa nhỏ nhìn Bắc Mạc Khanh không biết nên xưng hô với hắn thế nào.

Bắc Mạc Khanh quan tâm hỏi: "Tiểu gia hỏa, tại sao ngươi lại chọn cùng ta trở về? Chẳng lẽ chỉ muốn trở nên mạnh mẽ hơn sao?"

Đứa nhỏ cúi đầu, sắc mặt có chút ửng hồng, rụt rè nói: "Ta nói, ngươi không thể đuổi ta đi, ta không có nơi nào để đi cả."

"Được, không đuổi."

"Ngươi, ngươi rất mạnh, cha ta... phụ thân ta bảo ta đi ra lịch luyện để trở nên mạnh mẽ hơn, nếu gặp nguy hiểm cũng sẽ không rat ay giúp đỡ, muốn ta tự mình tìm biện pháp.

Phụ thân chỉ cho ta một thủ đoạn, đó là đi ôm đùi, như vậy liền có người bảo vệ mình."

Khóe miệng Bắc Mạc Khanh giật giật, phụ thân đứa bé này nhất định không phải người nghiêm túc, còn dạy dỗ đứa nhỏ đi ôm đùi?

"Vậy thì tại sao ngươi lại ở đây?"

Đứa nhỏ lập tức đỏ mặt, "Bởi vì, bởi vì đói bụng, muốn ăn ít đồ, sau đó, sau đó ta lén lút ăn thức ăn của lão bản..." Nói xong ngồi xuống vẽ vẽ vòng tròn trên đấy, cậu cũng không biết vì sao mình lại xui xẻo như vậy, trộm đồ ăn vậy mà trộm đúng của lão bản.

"Sau đó, sau đó ta không có tiền, hắn kêu ta bán thân trả nợ, sau đó ta liền đem mình bán..." Giọng nói càng ngày càng nhỏ, Bắc Mạc Khanh âm thầm trợn trắng mắt, đứa nhóc này có bị ngốc đúng không? Đúng không? Quả thật quá mức ngốc, ai.

"Mèo con, phụ thân ngươi không dạy ngươi cách sinh tồn trong Nhân giới sao, ngươi thật ngốc, sớm muộn gì cũng bị người khác ăn mất."

“Ta, ta mới không ngốc.” Đứa nhỏ đột nhiên nhận ra hắn vừa gọi mình là “mèo con”, ta, thân phận ta bại lộ rồi sao?

Bắc Mạc Khanh nhìn đứa nhỏ bị sét đánh, hỏi: "Mèo con tên là gì?"

“Phụ thân nói là ở phiến đại lục này sẽ không ai nhận ra thân phận của tôi, tại sao ngươi lại…” đứa nhỏ tò mò hỏi.

“Ta chưa từng nói rằng ta là người đại lục này.” thậm chí còn không phải người thế giới, thế nào, không nghĩ tới đi?

(Cửu Vĩ Linh Miêu: Đáng ghét, đúng là không nghĩ tới...)

"Tên của ta, ta tên là... Cửu Linh, he he, ngươi tên gì?"

Bắc Mạc Khanh cười nói: "Ta, ngươi đoán xem?"

Cửu Linh phẫn hận nhìn Bắc Mạc Khanh, lẩm bẩm: "Cái này sao có thể đoán được."

“Ghé tai lại đây, để ta nói cho ngươi biết”, Cửu Linh vui vẻ vểnh tai mèo lên, tiến lại gần, nhưng tên thì không nghe được, chỉ bị vỗ đầu.

Cửu Linh trừng tròn mắt nhìn Bắc Mạc Khanh, khóe miệng vểnh lên, rơm rớm nước mắt, Bắc Mạc Khanh có chút xấu hổ.

Làm sao bây giờ, làm cho đứa nhỏ khóc, cái này... ta không biết dỗ người, Bắc Mạc Khanh ánh mắt bất lực nhìn về phía Ám, Ám cũng lắc đầu tỏ ý sẽ không.

Bắc Mạc Khanh đỡ trán nói: "Đừng khóc, ta đáp ứng với ngươi một yêu cầu được không?"

"Có thật không?"

Bắc Mạc Khanh gật đầu "thật".

Cửu Linh lau nước mắt cười nói: "Vậy con bái người làm sư tôn được không? Phụ thân con nói muốn mạnh lên phải thỉnh giáo cường giả, còn cả..."

Bắc Mạc Khanh đột nhiên có chút hối hận khi nói ra câu đó: "Ta đã đồng ý đáp ứng một yêu cầu của ngươi, cũng không có vấn đề gì, nhưng ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"

Cửu Linh vui vẻ: "Đương nhiên, nếu người có thể nhìn thấu thân phận của con, chắc chắn là cường giả."

Sau đó cậu nhóc quỳ trên mặt đất quỳ lạy ba cái, rồi bưng một chén trà tới cho Bắc Mạc Khanh, Bắc Mạc Khanh nhìn chén trà, hít sâu một hơi, uống một hớp, đặt qua một bên nói: "Về sau con sẽ là đồ nhi của ta, nhận lấy vòng tay này đi, đây là vòng tay không gian, có thể tác dụng ẩn giấu khí tức, chỉ cần sau này không tự mình nói ra, không ai có thể phát hiện con là yêu."

“Đa tạ sư tôn."

Hắn đã tạo nghiệt gì thế này, ai, nhận con mèo ngốc nghếch này làm đồ đệ, sau này cần giáo dục thật tốt mới được, thật quá ngu ngốc, mang ra ngoài không chừng còn bị mất mặt, lẽ ra hắn không nên đến đây, tranh thủ thời gian trốn đi nếu không một  hồi lại …

Cửu Linh thấy sư phụ rời đi, vừa muốn nói gì đó, sao vừa rồi lại quên mất, thôi, lần sau lần sau nhớ sẽ nói với sư phụ.

Cửu Linh lấy ra một tờ giấy viết những chuyện đã xảy ra hôm nay, rồi sử dụng linh lực của mình đốt nó, sau đó trên bàn làm việc của phụ thân Cửu Linh - Cửu Tỳ xuất hiện một tờ giấy.

Cửu Tỳ nhìn nội dung viết trên giấy, khuôn mặt đen đến mức chảy mực, đột nhiên anh cảm thấy đứa con trai này không thể nhận a, mất mặt muốn chết, ủy khuất chạy đến chỗ mẫu thân Cửu Linh khóc lóc kể lể …



Trở lại phòng, Bắc Mạc Khanh hít sâu một hơi nói: "Ám, ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn ở một mình."

【Mọi người cảm thấy Bắc Mạc Khanh đã thay đổi rồi? Đó là chuyện bình thường, Bắc Mạc Khanh và "Bắc Mạc Khanh" đã dung hợp 2/3 rồi, cho nên tính tình, hành vi, vân vân cũng có chút thay đổi, nhưng không phải là bị thôn phệ, trở thành "Bắc" Mạc Khanh ", hay Bắc Mạc Khanh, không, bọn họ chỉ là hợp nhất làm một.

Xong, vậy là được rồi, mọi người biết ý là ok, tác giả trình độ không tốt, biên không ra (´ ゚ ω ゚ `).】