Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 3



Sau khi nhận biết nhau, nhóm người Nam Cung Linh mấy người cũng ngồi trên mặt đất, cùng nhau ăn.

Sau khi ăn xong, nhóm người cũng nghỉ ngơi chỗ này bắt đầu nói chuyện phiếm.

"Bắc Mạc huynh đệ là người ở đâu? Vì sao lại một thân một mình ở trong khu rừng đầy quái vật nguy hiểm này?"

Bắc Mạc Khanh bị câu hỏi làm cho bối rối, hắn không biết nên trả lời như thế nào.

Sau khi suy nghĩ, Bắc Mạc Khanh trực tiếp trả lời: "Không biết."

Nam Cung Linh có chút kinh ngạc, cái gì gọi là không biết? Chẳng lẽ là ẩn thế gia tộ (gia tộc có thực lực cao cường sống ẩn dật)? Hoặc là đến từ đại lục cấp cao? Bắc Mạc huynh này một thân khí chất, nhất định không phải phàm phu tục tử, ân, không sai, nhất định là vậy.

Nam Cung Linh nhìn về phía Bắc Mạc Khanh trong ánh mắt tràn đầy kích động: "Hóa ra Bắc Mạc Huynh đệ đúng là người của ẩn thế gia tộc! Ngài không cần phải nói, chúng tôi cũng biết ẩn thế gia tộc rất đặc thù, chúng ta đổi chủ đề đi."

Bắc Mạc Khanh bị Đại thần não bổ này làm cho kinh ngạc, ngài là thật biết cách não bổ a, ta chỉ nói một câu không biết, ngươi liền mạnh mẽ não bổ ra cho ta một cái thân phận cứng như vậy.

Nam Cung Hạo Vũ kinh ngạc nói: "Ẩn thế gia tộc? Thật kinh ngạc, không nghĩ tới ta đây cũng có một ngày nhìn thấy người của ẩn thế gia tộc."

Bắc Mạc Khanh ngầm thầm nói một câu "Ngươi suy nghĩ nhiều, chỉ sợ làm ngươi thất vọng, ta chỉ là một cái bình thường phổ thông người."

Nam Cung Linh tiếp tục hỏi: "Vậy Bắc Mạc huynh sau khi ra ngoài rừng rậm dự định làm gì?"

Bắc Mạc Khanh nghĩ nghĩ nói "Trước tiên tìm chỗ đặt chân mới, sau đó chậm rãi tính.”

"Đúng đúng, hay là trước hết Bắc Mạc Huynh cùng ta đi Nam Ly quốc?"

Dù sao cũng không biết tình huống nơi này, vẫn nên cùng bọn họ đến Nam Ly quốc đi.

"Được, vậy liền đi Nam Ly quốc đi."

Bắc Mạc Khanh cúi đầu nhìn một thân đồ bệnh tâm thần của mình, hỏi: "Không biết các ngươi có quần áo thừa không, y phục của ta có chút bẩn."

"Có có" nói Nam Cung Linh từ trong nhẫn không gian lấy ra một bộ y phục sạch sẽ đưa qua.

Bắc Mạc Khanh nói một tiếng cám ơn rồi tìm chỗ khuất thay y phục.

Bắc Mạc Khanh nhìn bộ y phục phức tạp rơi vào trầm tư, hắn không biết mặc...

Bắc Mạc Khanh đột nhiên nhớ tới hệ thống "Hệ thống? Có đó không?"

"Có, ký chủ"

"Cái kia, y phục này ta không biết mặc."

"Vậy túc chủ đứng vững, hệ thống giúp ngài đổi."

Bắc Mạc Khanh liền đứng im, sau đó vèo một cái, y phục liền đổi xong, bộ đồ bệnh tâm thần đặt ở một bên.

"Ký chủ thật là đẹp trai, hệ thống muốn tích lũy tiền mua cho ký chủ y phục tốt nhất."

"Tốt, đây chính là hệ thống ngươi nói, về sau y phục của ta liền để ngươi lo."

"Ừm" nói xong Bắc Mạc Khanh liền quay trở lại, nhóm người nhìn về phía Bắc Mạc Khanh, tất cả đều bị kinh diễm.

Bác Mạc Khanh mặc y phục màu tím sậm, càng khiến cho Bắc Mạc Khanh trông càng thần bí như ngọc, mỗi một cử động đều giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, vạt áo phiêu dật trong gió, ánh trăng phản chiếu trên khuôn mặt tuyệt đẹp càng làm nổi bật vẻ đẹp trai thanh nhã.

Nam Cung Linh lấy lại tinh thần trêu chọc nói: "Bắc Mạc huynh thật là đẹp động lòng người, thật là, huynh quả thật không để cho các cô nương sống. Về sau huynh vẫn là nên đeo mặt nạ đi, đừng để người khác thấy huynh lại xao xuyến."

Bắc Mạc Khanh sờ sờ mặt mình, thầm nghĩ "Có đẹp mắt như vậy sao?"

Một lúc sau, mọi người liên đi ngủ, chỉ lưu lại một nhóm thị vệ luân phiên gác đêm. Bắc Mạc Khanh cũng vào nghỉ trong lều vải những thị vệ kia dựng cho mình.

Một đêm vô sự.

Ngày hôm sau, Bắc Mạc Khanh nhà nhã thức dậy, đi ra khỏi lều thấy trời còn chưa sáng liền quay trở về. Hệ thống cũng xuất hiện nhắc nhở ký chủ đăng nhập "Một ngày đẹp trời bắt đầu, ký chủ đừng quên đăng nhập mỗi ngày nha."

"Đăng nhập"

"Chúc mừng ký chủ đăng nhập thành công, thu hoạch được một gói quà lớn,một chiếc nhẫn không gian, một phần quyển sách « Bí mật thế giới và nhận biết thế giới» (có thể trực tiếp dung nhập)."

"« Bí mật thế giới và nhận biết thế giới»? Nói cách khác trong này ghi lại toàn bộ sự tình của thế giới này sao?"

"Đúng vậy ký chủ, từ bí mật lớn nhỏ, đến kiến thức căn bản đều có nha."

"Ký chủ còn có một gói quà lớn, xin hỏi ký chủ có muốn mở ra gói quà lớn?"

"Mở ra."

"Chúc mừng ký chủ thu hoạch được thể chất Tuyệt phẩm, mười một loại thuộc tính linh lực đều có thể sử dụng. "

Không thể tin được, cả mười một loại, nói cách khác công pháp gì cũng có thể tu luyện, còn có luyện đan, trước đó đọc trong tiểu thuyết đan dược đều rất đắt, nếu như về sau ta học được luyện đan, đây chẳng phải là không cần phát sầu chuyện tiền nong rồi sao? Thật tốt.

"Này hệ thống, trên thế giới này còn có người khác có loại thẻ chất Tuyệt phẩm thể chất này như ta sao?"

"Có một người, chẳng qua vị kia không có hệ không gian, những hệ khác đều có, nhưng lại là Linh Võ song tu, tuy nhiên ký chủ không cần lo lắng, ký chủ cũng có thể."

Hệ thống thầm nghĩ, ký chủ mà bản hệ thống sủng ái sao có thể không sánh bằng người khác, Linh Võ song tu nhất định phải an bài, còn có luyện đan, vì ký chủ đáng yêu của ta có thể vui vẻ, nhất định cũng phải an bài.

"Ký chủ đừng quên nhỏ máu nhận chủ nhẫn không gian nha, hệ thống đi trước, ký chủ có chuyện gì nhớ phải gọi ta. A đúng, quyển sách kia ta đã mở ra hình thức tự động dung nạp, ký chủ chỉ cần nằm yên là được, rất nhanh liền xong." Vừa dứt lời Bắc Mạc Khanh liền trực tiếp mất ý thức.

Khi Bắc Mạc Khanh tỉnh lại lần nữa, trong đầu có rất nhiều tri thức, không nghĩ đến thế giới này huyền diệu như vậy, càng không nghĩ tới cái rừng rậm mà bản thân đang ở lại là rừng rậm nguy hiểm nhất Trọng Lê đại lục.

Bắc Mạc Khanh đang miên man suy nghĩ đột nhiên bị tiểu nha đầu đánh gãy "Đại ca ca, chúng ta muốn xuất phát, huynh đã thức chưa?"

"A, ta ra ngay." Nói xong Bắc Mạc Khanh đứng lên đi ra lều vải, nhóm thị vệ ngay lập tức thu dọn lều vải.

"Bắc Mạc Huynh tối hôm qua có ngủ ngon không?"

"Ừm, tạm được."

Trên đường gặp rất nhiều ma thú tập kích, chẳng qua những thị vệ không hề yếu, không cần đến Bắc Mạc Khanh phải ra tay.

Tuy nhiên không khí trong rừng rậm rất tốt, khi đến thủ đô, phố xá vô cùng náo nhiệt, điều này làm Bắc Mạc Khanh cảm thấy không thoải mái, dù sao trước đây chỉ có một mình hắn ở bệnh viện tâm thân, tương đối yên tĩnh.

May là rất nhanh đã đi qua đoạn đường náo nhiệt kia, ở đây có rất ít người ngoài đường, so với vừa nãy quả thực khác biệt một trời một vực, nguyên nhân có lẽ vì nơi này gần Vương phủ.

Xe ngựa dừng trước một tòa phủ, tòa phủ đệ này rất lớn, chỉ là không có bảng hiệu. Nhóm người xuống xe, Nam Cung Linh nói: "Bắc Mạc huynh trước hết sống ở chỗ này đi, tòa phủ đệ này vừa được xây xong không bao lâu cũng không có người ở."

"Vậy liền đa tạ Quốc vương Nam Cung."

"Hả? Làm sao lại kêu quốc vương a, gọi Nam Cung huynh."

"Nam Cung... huynh "

"Đúng vậy, tốt, chúng ta không quấy rầy nữa, ta còn có chuyện phải xử lý, chờ xử lý xong ta lại đến tìm Bắc Mạc huynh."

"Ừm, được, bất cứ lúc nào ta cũng sẵn sàng đón tiếp." Sau đó một nhà Nam Cung rời đi, Bắc Mạc Khanh tham quan phủ đệ.

Không thể không nói thật sự rất lớn, đây là phủ đệ sao? quả thực nói nên lời.

Hả? Còn có một cái vườn hoa, còn có đình nghỉ mát, cái này thật sự không phải là cung điện? Lớn như vậy, rốt cuộc chỗ ở ở đâu a!

Aiii, được rồi, trước tiên vẫn là ở lại đình nghỉ mát này đi, Bắc Mạc Khanh ngồi trong đình, thầm nghĩ có lẽ có thể cảm thụ một chút linh lực trong cơ thể, tự sáng tạo ra công pháp?

Bắc Mạc Khanh ngồi xếp bằng, cảm thụ được linh lực trong cơ thể, có mười một cái cột sáng đứng sừng sững ở trên biển linh lực, đây chính là linh lực đi.

Bắc Mạc Khanh lui ra ngoài mở mắt, suy nghĩ về tri thức bên trong quyển sách kia, trong lòng nghĩ đến Hỏa, điều động Hỏa Hệ linh lực, chậm rãi hội tụ, trong lòng bàn tay đột nhiên bùng lên một ngọn lửa.

Bắc Mạc Khanh nhìn ngọn lửa trong tay, càng chơi càng quen, thậm chí còn tạo ra ngọn lửa hình rồng.