Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 29



Thật là đẹp, thật là một nơi tuyệt đẹp, trên đời này thật sự có một nơi như vậy sao? Bắc Mạc Khanh tự nhéo nhéo chính mình, (● ﹏ ● Đau quá) vậy mà là thật.

Nam Cung Linh nhìn Bắc Mạc Khanh bị choáng ngợp, nói: "Huynh gọi nơi này là Giải Ưu cốc. Đây mới chỉ là bên ngoài, bên trong càng đẹp mắt, đi, đại ca dẫn đệ vào."

Hai bên đường tràn ngập sắc hoa hồng phấn, chủng loại hoa lại vô cùng phong phú, mỗi cây mỗi vẻ, cánh đồng hoa rộng mênh mông, hai bên có vài cây xanh rải rác tựa như một tấm thảm đẹp đẽ được dệt lên bởi bàn tay tạo hóa, những cánh hoa phiêu đãng giữa không trung lại tựa như khúc khiêu vũ của thần tiên.

Hai bên “thảm hoa” còn có đủ loại hoa lộng lẫy, sặc sỡ lại vô cùng mỹ lệ, cùng vô vàn những bông hoa là cả một khu linh thực, ở cùng một chỗ lại không hề có bất kỳ một cảm giác không hài hòa nào.

Vào bên trong sơn cốc, Bắc Mạc Khanh nghi ngờ mình đang ở tiên cảnh, Bắc Mạc Khanh chưa từng thấy nơi nào đẹp như vậy, tuy rằng phong cảnh trong nhẫn Linh Cảnh của hắn cũng rất đẹp, nhưng phong cảnh nơi này quả thật không gì sánh được.

"Đây là Giải Ưu cốc, có đẹp không? Thực ra, cảnh đẹp nhất là vào ban đêm. Những nụ hoa trắng nho nhỏ đang chớm nở trải đầy trên mặt đất được gọi là Dạ Tinh Hoa. Chúng sẽ nở rộ hàng đêm, và phát sáng. Sau đó qua hai canh giờ những hạt giống của chúng sẽ bay lơ lửng trong không trung tựa như ngàn vạn ngôi sao lấp lánh, và chợ đợi lần nở rộ tiếp theo."(—— do chính tác giả biên tập)

Nam Cung Linh nhìn về phía xa, nói: "Đệ nhìn về phía xa, loài Hoa Sách màu hồng kia sẽ không bao giờ rụng, chỉ cần không bị ai làm tổn hại, chúng sẽ tiếp tục phát triển và không bao giờ khô héo suốt năm. "(—— do chính tác giả biên tập)

Bắc Mạc Khanh nhìn qua, thật sự cảm thấy bị kinh diễm, không bao giờ héo?

Nam Cung Linh không hỏi ý kiến Bắc Mạc Khanh mà gạt Ám ra tự mình đẩy Bắc Mạc Khanh đi đến một mảnh đất phía trên, nguyên bản trên mặt đất chỉ là cả một mảnh cỏ xanh rờn, nhưng khi Nam Cung Linh đẩy Bắc Mạc Khanh đến, đột nhiên những mảng cỏ kia tựa như bị sửng sốt, từ mặt đất bay ra vô số thứ tựa như hoa bồ công anh bay lượn lờ trong gió.

Nam Cung Linh giải thích: "Đó là Kinh Phi Vũ, đúng như tên gọi, nếu không quấy nhiễu chúng thì nơi đây sẽ như một vùng biển xanh yên bình, chỉ cần đệ tới gần, bọn chúng sẽ bị dọa sợ mà dựng đứng thân lên, sau đó linh chủng bọn chúng bảo vệ sẽ bay lên trời và nhảy múa trong không trung...."(—— do chính tác giả biên tập)

Nói xong, y đẩy Bắc Mạc Khanh đi thẳng băng qua cánh đồng Kinh Phi Vũ, những linh chủng Kinh Phi Vũ bảo hộ lơ lửng giữa không trung như ôm lấy bóng dáng hai người

Sau khi qua Kinh Phi Vũ thì gặp một khu rừng, phải nói Bắc Mạc Khanh hôm nay đã được mở rộng tầm mắt, những cây cối trong rừng vậy mà có thể phát ra âm thanh, tạo thành một giai điệu tuyệt vời, trách không được khi vừa đặt chân đến sơn cốc, hắn đã nghe thấy nhưng thanh âm mỹ lệ, hóa ra là được những cây cối này tạo ra.

Nam Cung Linh giới thiệu: "Đây là Cây Mị Âm, xa xa sẽ nghe thấy những giai điệu đẹp đẽ, dẫn dụ người khác đến nơi này, lúc con người đến gần sẽ phát ra mị tính, trong mắt liền trở thành những mĩ nhân xinh đẹp (hoặc là soái ca [tùy vào giới tính của con người]), loại cây này cũng có thể nói có lực sát thương khá cao, nếu ai đó chạm vào cây này trong thời gian dài sẽ bị hút khô tinh lực, chúng còn hút cả dương khí và âm khí.... "(do chính tác giả biên tập)

Sau khi giải thích, Nam Cung Linh đẩy Bắc Mạc Khanh rời đi, dù sao loại vật này chỉ có thể "nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn".

"Đây là hoa Dật Thần, ở chỗ này có thể thư giãn thần kinh, giúp thân tâm thoải mái. Hơn nữa, loài hoa này còn có tác dụng chữa bệnh, chữa được rất nhiều bệnh, nó còn là dược liệu của một số loại đan dược..." (Tôi không thể bịa tiếp — - do chính tác giả biên tập)

... (Tác giả đêm khuya gõ chữ, suy nghĩ rất nhiều, viết như vậy, lại như vầy đi e rằng chương này sẽ không có nội dung nào khác.)

Nam Cung Linh lần lượt giới thiệu bọn họ, thời gian trôi nhanh, Nam Cung Linh sau khi giới thiệu xong liền ngồi ở xuống đất, nhìn về phía Bắc Mạc Khanh hỏi: "Thế nào? Nơi này có phải rất tốt không, rất có công dụng giải ưu sầu phiền muộn."

Ám và Ám Dạ vẫn ở chỗ Dạ Tinh hoa, hai người chỉ đứng yên đó, không ai chủ động nói chuyện, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau.

“Giải Ưu cốc, tên rất hay, rất thích hợp với nơi đây, giống như chốn thần tiên, đệ chưa từng thấy cảnh đẹp như vậy, non xanh, nước biếc, hoa cỏ, cây cối… đều đẹp, mà lại độc đáo, lộng lẫy, khiến người ta không muốn rời đi."

Nam Cung Linh nghe đến đây cảm khái: "Đúng vậy, cứ ở đây thật tốt, nhưng đại ca còn có quốc sự phải giải quyết, cho nên không thể ở đây mãi được.

Nếu đệ muốn, huynh có thể cho người xây cho đệ một tòa phủ đệ ở đây, dù sao đệ cũng không có việc gì."

“Không cần, ở đây tuy rằng rất tốt, nhưng sống luôn thì không nên, thỉnh thoảng đến đây là đủ rồi.” Vả lại đệ phải ra chiến trường, nên đệ không muốn ở lại đây.

Nam Cung Linh nghe Bắc Mạc Khanh không muốn ở đây thì không nói nữa, nằm tại chỗ tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có này.

Bắc Mạc Khanh nhìn Nam Cung Linh nói: "Đại ca, huynh hôm nay tới gặp đệ chỉ là để dẫn đệ tới đây sao?"

"Gần đây áp lực nhiều quá, đại ca muốn đến đây, biết được đệ xuất quan, nên muốn dẫn đệ cùng đi xem."

“Áp lực nhiều sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Bắc Mạc Khanh nghi ngờ hỏi.

Nam Cung Linh nghĩ nghĩ, nói: "Không có, chỉ là gần đây có rất nhiều việc vặt, tuy rằng đều là chuyện nhỏ, nhưng áp lực vẫn tương đối lớn." Không thể nói đến chuyện kia được, nói ra đệ lại đòi ra chiến trường.

"Đúng rồi, mấy ngày nữa tiểu đệ sẽ giúp huynh được không?"

Nam Cung Linh tất nhiên là vô cùng cao hứng, đúng là việc vặt có rất nhiều, mặc dù Nam Cung Linh đều có thể xử lý không vấn đề gì, nhưng nếu Bắc Mạc Khanh muốn giúp y, y tự nhiên sẽ không từ chối.

Nam Cung Linh vui vẻ: "Tốt tốt tốt, mấy ngày nữa đệ phải vào cung giúp huynh, đây chính là đệ nói."

Bắc Mạc Khanh cười, "Đương nhiên rồi, đệ đã nói thì sẽ giúp đại ca xử lý."

Nam Cung Linh nhìn thấy Ám và Ám Dạ đột nhiên nhớ ra, nói: "Tiểu Khanh, đệ nhìn hai người kia một cái."

Bắc Mạc Khanh nghi ngờ nhìn Nam Cung Linh "Bọn họ xảy ra chuyện gì?"

Nam Cung Linh cười nói: "Nhìn hai người bọn họ đứng cùng nhau có phải là rất xứng đôi không."

Bắc Mạc Khanh âm thầm đỡ trán, không biết hai người có phải là xứng đôi vừa lứa hay không, nhưng đệ biết huynh nhất định phải là bạn tốt của bà mối, không ai khác.

Bắc Mạc Khanh: "Xứng hay không đệ không biết, việc này phải xem vận mệnh của chính bọn họ."

Nam Cung Linh nhìn hai người phía xa, nếu như y đoán không lầm, Ám Dạ đối với Ám hẳn là đơn phương, dù sao Ám chính là một cái đầu gỗ, rất khó để yêu đương.