Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 27



Không biết qua bao lâu, Bắc Mạc Khanh duỗi thân bước ra khỏi thư phòng múa kiếm, múa xong một bộ kiếm pháp, Bắc Mạc Khanh trở lại thư phòng ngồi xuống rồi gọi Ám hỏi: "Ta đã ngốc ở thư phòng bao lâu rồi? Có người đến không?"

"Bẩm Vương gia, ngài đã ở thư phòng hơn nửa tháng. Có một số đại thần mang lễ vật đến muốn diện kiến Vương gia, nhưng đều bị thuộc hạ từ chối với lí do ngài bế quan."

“Ừm, cũng tốt.” Bắc Mạc Khanh không để ý tới cách xưng hô của Ám, đột nhiên nhớ ra cái gì, liền hỏi: “Ám, trong khoảng thời gian này có xảy ra chuyện gì không?”

"Gần đây, một số đại thần bị diệt môn, thủ pháp cực kỳ hung tàn. Hẳn là do Bắc Ti làm, những người chết đều là phản thần, tham quan."

"Người dân nghe tin khắp nơi đều vui mừng, mọi chuyện cứ thế trôi qua, sau vài ngày nữa cũng sẽ không ai nhắc tới chuyện đó nữa."

Bắc Mạc Khanh ngẫm nghĩ một hồi, nói: "Vậy thì tốt rồi, tiện thể, việc luyện tập của ngươi thế nào rồi?"

Ám cảm thấy bản thân đã cô phụ sự bồi dưỡng của công tử, nhận được công pháp Thần cấp mà thời gian dài như vậy y vẫn chưa đột phá được dù chỉ một Đại cảnh giới.

Ám quỳ xuống: "Thuộc hạ đã phụ mong đợi của ngài, còn chưa đạt tới Linh Vương đỉnh phong..."

Bắc Mạc Khanh thấy y sắp đột phá: "Rất tốt, đứng dậy đi."

Bắc Mạc Khanh lấy ra một bình Phá Linh đan thất phẩm từ trong không gian, đưa cho Ám: "Đây là Phá Linh đan thất phẩm, ngươi cầm dùng đi."

Ám không dám nhận, thất phẩm đan dược. lại còn cả một bình, cái này, cái này quá quý giá, quý như vậy vẫn là bản thân tự cố gắng vẫn tốt hơn.

Bắc Mạc Khanh nhìn hắn nói: "Yên tâm, bản vương có rất nhiều đan dược, nếu không muốn thì có thể ném đi..." Bắc Mạc Khanh làm động tác như muốn ném đi.

Ám nhanh chóng nhận lấy "Đa tạ Vương gia, thuộc hạ xin cáo lui."

[Phá Linh đan: Tác giả tự mình chế tạo, ẩn chứa linh lực khổng lồ, khi đột phá thường dùng.】

"Chờ đã, trở lại."

"Vương gia, có chuyện gì vậy?"

Bắc Mạc Khanh lấy ra một quyển Công pháp"Đế: Linh ẩn", là ẩn thân công pháp, đưa cho y: "Ta còn muốn bế quan khoảng nửa tháng nữa, ước chừng đến lúc đó ngươi đã đạt tới Linh Quân cảnh giới, hãy cầm quyển công pháp này đi."

Bắc Mạc Khanh: "Không muốn thì vứt đi, đừng đưa cho ta."

Ám do dự một lát nói: "Thuộc hạ chắc chắn sẽ tu luyện thật tốt, thuộc hạ xin cáo lui."

Bắc Mạc Khanh gật nhẹ đầu, sau khi Ám rời đi, Bắc Mạc Khanh nhìn quyển binh pháp đã được nghiên cứu được một nửa, dự định tiếp tục nghiên cứu cho xong.

Sau khi trở về phòng ngủ, Ám liền ăn một viên đan dược, vừa ăn xong Ám kinh ngạc: "Không ngờ Phá Linh đan thất phẩm lại có hiệu quả như vậy, vừa ăn xong liền mơ hồ muốn đột phá."

Ám vận chuyển công pháp, tiêu hóa linh lực trong cơ thể, không bao lâu liền đột phá, đến Linh Quân cảnh còn chưa ngừng, vẫn liên tiếp đột phá, thẳng đến Linh Quân tầng thứ ba dừng lại.

Sau khi Ám đột phá thì lấy ra công pháp ẩn nấp mà Bắc Mạc Khanh đưa bắt đầu tu luyện.

Ám đã hoàn toàn quên mất bên ngoài, nhưng những bách tính bên ngoài thấy có người đột phá Linh Quân đều nghị luận ầm ĩ, mấy đại gia tộc và chúng quan viên cũng đều khiếp sợ, đó chính là hướng Nhiếp Chính Vương phủ.

Bọn họ đều cho rằng Nhiếp Chính Vương gia đột phá, chỉ có Nam Cung Linh và các hoàng tử biết đó không phải Nhiếp Chính V, nhưng bọn họ cũng hiếu kỳ không biết là ai đột phá.

Nam Cung Linh hoàn toàn không nghĩ tới Ám có thể đột phá, ngồi trong thư phòng suy nghĩ mãi, đến cuối cùng chịu không nổi tò mò bãi giá đến Nhiếp Chính Vương phủ.

Tới nơi, Lạc Vũ và Cảnh Dật Thần thấy Nam Cung Linh đi tới, vội vàng hành lễ.

Cảnh Dật Thần nói: "Hoàng Thượng sao lại tới đây, có chuyện gì sao?"

“Vừa rồi có người ở Vương phủ đột phá Linh Quân, trẫm rất hiếu kỳ, cho nên tới xem thử.” Nam Cung Linh thấy bọn họ đều là người quen nên nói thẳng.

Lạc Vũ nghe xong, thì ra là do vụ đột phá. "A, là Ám."

Nam Cung Linh hô lên: "Ám?"

Lạc Vũ cười nói: "Ở nơi của chủ thượng, đột phá Linh Quân cũng chẳng có gì lạ."

Khóe miệng Nam Cung Linh giật giật, không có gì lạ, vậy cái gì mới là lạ, mới có bao lâu mà đã trực tiếp đột phá một Đại cảnh giới.

"Đúng rồi, chủ thượng của ngươi đâu?"

"Ngài ấy còn đang bế quan."

Nam Cung Linh gật đầu, “Đã xác định được nên trẫm về trước, không quấy rầy các ngươi tú ân ái.” nói xong cũng không quên trêu chọc bọn họ.

Nam Cung Linh cũng yên tâm, dù sao Ám cũng là bị y phái tới, Ám có thể đột phá y vui còn không kịp, để bóng đen đi theo đệ đệ là đúng rồi.

Nam Cung Linh đi đường có chút rối rắm, Ám Dạ phải làm sao bây giờ, hình như hai người bọn họ... aii, đau đầu quá, không muốn nghĩ nữa, chuyện Tiểu Khanh ra ngoài rồi tính.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, Ám đột phá tầng thứ nhất của "Đế: Linh ẩn", sau đó đến Rừng sâu ma thú lịch luyện một phen, sau khi trở về thấy Bắc Mạc Khanh vẫn chưa xuất quan nên tiếp tục luyện tập…

Còn Lạc Vũ thì mỗi ngày đều mặt dày mày dạn dính vào Cảnh Dật Thần, ngày nào cũng đưa anh đi ăn đồ ngon, làm rất nhiều việc.

Đối với đồ ăn Cảnh Dật Thần quả thật không có sức đề kháng, bị Lạc Vũ nắm gắt gao.

Bắc Mạc Khanh ở trong thư phòng lắc đầu, mấy ngày trước bởi vì cảm thấy nửa tháng không nghiên cứu xong quyển sách, nên hắn đi vào không gian để đọc sách.

Cuối cùng cũng đọc xong, Bắc Mạc Khanh thở phào một hơi, nghỉ ngơi trong chốc lát, thế nhưng lại ngủ thiếp đi trong thư phòng, sau khi chợp mắt, Bắc Mạc Khanh vươn vai đi ra khỏi thư phòng, vừa đi ra khỏi thư phòng đã ngửi thấy mùi thơm.

Bắc Mạc Khanh đẩy cửa đi vào thấy ba người đang ăn cơm, liền hỏi: "Thêm một chén cơm cho ta có phiền không?"

Lạc Vũ vội vàng: “Sao có thể phiền, chủ thượng mau ngồi xuống.” Vừa nói vừa kéo băng ghế ra cho Bắc Mạc Khanh.

Bắc Mạc Khanh ngồi xuống ăn cơm với bọn họ, Bắc Mạc Khanh gắp một miếng thịt nói: “Không ngờ tay nghề của Lạc Vũ lại tốt như vậy nha.” Về sau để y nấu mỗi ngày, hehe (ಡ ω ಡ).

Sau khi mọi người ăn xong, Cảnh Dật Thần bị Lạc Vũ kéo đi, còn Ám thì báo cáo tiến độ luyện tập của mình với Bắc Mạc Khanh.

Ám được Bắc Mạc Khanh tán thưởng vui vẻ rời đi, Bắc Mạc Khanh một mình ngồi ngoài phòng ngủ nhìn sao trên trời, xúc động nói: "Thật không ngờ, đã ba tháng trôi qua kể từ khi ta đến thế giới này."

Hắn ở đây sống rất tốt, hắn đã gặp rất nhiều người, hắn có một người anh trai yêu thương mình và mình yêu thương anh ấy, còn có rất nhiều cháu trai/gái...

Bắc Mạc Khanh mỉm cười, thầm nghĩ cuộc sống sau này sẽ càng náo nhiệt, càng đặc sắc hơn hơn, tại sao cứ phải bận tâm suy nghĩ về quá khứ.

Bắc Mạc Khanh nhìn nơi hẻo lánh bên cạnh, không nói lời nào quyết định trở về nghỉ ngơi.

Bắc Mạc Khanh đứng dậy vỗ bụi trở lại phòng ngủ, Ám thấy Bắc Mạc Khanh trở về cũng rời đi.