Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 12



Bắc Mạc Khanh có thể cảm nhận được tu vi của bản thân mạnh lên, rốt cuộc chuyện xảy ra ngày hôm qua là thật, mà hắn vẫn nhớ rõ mọi thứ, nhưng hắn không hiểu tại sao khi mất khống chế hắn lại mạnh như vậy?

Hắn cảm thấy mình mình phải hỏi hệ thống, bây giờ hắn của quá nhiều nghi vẫn.

“Hệ thống, có đó không?”

“Hệ thống?”

Bắc Mạc Khanh ngẫm lại, cả ngày hôm nay hệ thống hình như chưa nhắc hắn đăng nhập, hệ thống chạy đi đâu rồi?

Hệ thống không ở sao? Được rồi, đại ca còn ở bên ngoài, lát nữa hỏi sau.

Chuẩn bị xong Bắc Mạc Khanh lại đeo mặt mạ lên, vừa tới cửa phòng liền chạm mặt người mà hắn đả thương bên trong Rựng rậm Ma thú kia.

Ám Dạ thấy Bắc Mạc Khanh ra tới, hành lễ nói: "Vương gia, chủ thượng đang đợi ngài ở thư phòngi, mời ngài đi cùng thuộc hạ."

Bắc Mạc Khanh yên lặng theo phía sau.

Trong thư phòng.

Nam Cung Linh nhìn Ám quỳ ở đó liền cảm thấy tức giận, đến cả tấu chương cũng không xem được.

Nam Cung Linh nhìn chằm chằm Ám, nhìn đến mức Ám run rẩy, Nam Cung Linh nghĩ nghĩ nói: "Ám, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đứng lên." Nếu vẫn không đứng lên, người chờ đấy, trẫm để Bắc Mạc Khanh thu thập ngươi.

Ám nhìn Nam Cung Linh một cái, không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý định đứng lên.

Nam Cung Linh bực cả mình, y quỳ cái gì mà quỳ, cũng không có trừng phạt y, đứa nhỏ này có khuynh hướng tự ngược đãi sao?

Vừa tới cửa thư phòng, Bắc Mạc Khanh liền nghe được tiếng Nam Cung Linh "Tiểu Khanh, vào đi."

Ám nghe Nam Cung Linh nói vậy, biết là công tử đến, liền có chút khẩn trương, thân thể run lên một cái.

Động tác này Nam Cung Linh thu hết vào mắt, chờ đó, xem ta trị ngươi như thế nào, chủ tử nói gì cũng không thèm nghe, hừ.

Bắc Mạc Khanh vừa tiến vào liền thấy Ám quỳ ở đó, Bắc Mạc Khanh nhìn Nam Cung Linh giống như đang hỏi "Tình huống gì đây, sao y lại quỳ chỗ này?"

Nam Cung Linh vẻ mặt ủy khuất nhìn Bắc Mạc Khanh "Tiểu Khanh ơi, đại ca khó chịu."

Bắc Mạc Khanh nghe vậy liền vội vàng đi tới hỏi: "Làm sao vậy? Chỗ nào khó chịu?"

"Trong lòng khó chịu, bọn họ khi dễ ta."

Bắc Mạc Khanh im lặng nhìn Nam Cung Linh, đại ca à, huynh là Hoàng Thượng ai mà dám khi dễ huynh chứ?

"Ai dám khi dễ huynh? Ta báo thù cho huynh."

Nam Cung Linh liếc nhẹ Ám một cái, Bắc Mạc Khanh thuận theo ánh mắt của hắn nhìn qua, Ám?

Cái này … người ta đang quỳ, trên mặt đất còn có máu, huynh xác định không phải huynh khi dễ người ta?

"Đệ nhìn đi, từ khi y đi theo đệ thì huynh nói các gì cũng không nghe, tốt xấu gì trước đây huynh cũng là chủ tử của y."

Bắc Mạc Khanh nhíu mày, không cần biết Nam Cung Linh có phải là chủ tử của y hay không, nhưng Nam Cung Linh là đại ca của ta, thuộc hạ của ta cũng chính là thuộc hạ của huynh ấy.

Đại ca là người thân duy nhất của hắn ở đây, Bắc Mạc Khanh tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào bất kính hoặc tổn thương huynh ấy.

Ám quỳ ở đó có chút không biết làm sao, y không có, thế nhưng y không dám phản bác. Ám lần đầu tiên thấy Hoàng Thượng như thế này, còn đi méc.

Bắc Mạc Khanh đi đến trước mặt Ám, lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Nơi Ám quỳ gối trực tiếp nứt ra, mặt đất vỡ vụn, máu chảy không ngừng.

Bắc Mạc Khanh vô cảm, quanh thân vẫn là khí lạnh bao trùm: “Mau nói.”

Ám khó khăn chống đỡ, khóe môi chảy máu, cắn rang nói: "Thuộc hạ biết tội, ân … Thỉnh công tử trách phạt." Nói xong, Ám rốt cuộc không kìm được, ngã xuống, lại cắn răng muốn quỳ dậy.

Nam Cung Linh cảm thấy có chút quá đáng, hô lớn: “Tiểu Khanh, thu hồi uy áp đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, người sẽ bị đệ chơi chết.”

Bắc Mạc Khanh thu hồi uy áp, yên lặng đi đến bên cạnh ngồi xuống.

Ám chống đỡ thân thể gắng gượng quỳ lại, thở hổn hển, sống sót sau tai nạn.

Nam Cung Linh đi ra thư phòng: “Tiểu Khanh, theo huynh ra đây.”

Bắc Mạc Khanh đứng lên, khi đi ngang ám dừng lại một chút, liền trực tiếp bước ra ngoài.

Bắc Mạc Khanh đóng cửa thư phòng lại, tiến tới bên cạnh Nam Cung Linh nghi hoặc nhìn hắn.

Nam Cung Linh thở dài: “Xin lỗi Tiểu Khanh, kỳ thật đại ca …” Nam Cung Linh đem toàn bộ sự tình đã xảy ra nói lại một lần.

Bắc Mạc Khanh lắc đầu: “Đại ca không cần xin lỗi, chuyện này ta sẽ tự xử lý, mặc kệ trước đó y là người của đại ca hay bây giờ là thuộc hạ của ta, y đều không nên chống lại mệnh lệnh của huynh.”

Nam Cung Linh có chút cảm động nhìn Bắc Mạc Khanh, nhớ đến Ám đang bị thương không biết có cần phái vài người đến chiếu cố y không.

Khi Nam Cung Linh lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, Bắc Mạc Khanh đã tiến vào thư phòng.

Bắc Mạc Khanh đi đến bên cạnh Ám nói: “Đứng dậy, hồi phủ.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Ám nhịn đau đứng lên, đầu gối máu thịt be bét, mà xương cốt lại giống như …

Ám thấy Bắc Mạc Khanh đã đi xa nên vội vàng chạy theo, thế nhưng y đang bị thương căn bản không thể đi nhanh, vừa ra khỏi cửa đã không cẩn thận mà khụy xuống, đau đến ứa cả mồ hôi lạnh.

Nam Cung Linh thấy vậy liền phân phó Ám Dạ đưa Ám trở về.

Ám Dạ nhấc Ám cõng lên, đi ra ngoài đại điện.

Vừa đến cửa Hoàng cung đã nhìn thấy xe ngựa của Bắc Mạc Khanh, Ám giãy dụa đòi xuống, Ám Dạ nói: “Đừng nhúc nhích, lại cử động ta sẽ cõng ngươi quay lại trong cung.”

Ám nghe xong rốt cuộc yên lặng, Ám Dạ cũng thở phào nhẹ nhõm, đỡ Ám từ trên lưng xuống đi đến bên cạnh xe ngựa hành lễ nói: “Thuộc hạ phụng mệnh chủ tử đưa Ám về phủ đệ.”

“Ừm, đem y vào trong xe ngựa.”

Ám Dạ cõng Ám vào xe ngựa đem y để xuống, liên đi ra ngoài làm người đánh xe.

Ám quỳ xuống không dám nhìn công tử, thời điểm quỳ xuống, toàn thân y không khống chế được mà không ngừng run rẩy.

Ám biết công tử còn đang tức giận, nên vội vàng đứng lên ngồi, y ngồi một góc cúi đầu nhìn mũi chân của mình, trong lòng hốt hoảng không thôi.

Quả thực quá dày vò, y lần đầu tiên cảm thấy xe ngựa chậm như vậy.

Không biết qua bao lâu, xe ngựa rốt cuộc ngừng lại, Ám thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tới nơi.

Ám vừa định đứng lên, Bắc Mạc Khanh đã giữ lấy bờ vai của y "Đừng nhúc nhích."

Bắc Mạc Khanh xuống xe ngựa nhìn Ám Dạ nói: "Đem Ám cõng ra, đưa đến phòng ngủ của y."

"Vâng"

Bắc Mạc Khanh chậm rãi đi vào trong phủ, Ám Dạ cõng Ám rất nhanh đã đến phòng ngủ, đem y đặt trên giường liền đi ra ngoài.

Bắc Mạc Khanh đi chỗ tiểu đình ngồi xuống, Ám Dạ tới hành lễ với Bắc Mạc Khanh nói: "Thuộc hạ đã đem Ám vào phòng ngủ, thuộc hạ cáo lui trước."

"Ừm, đa tạ."

"Đó là chức trách của thuộc hạ."

Bắc Mạc Khanh ngồi một lát liền đi về phía phòng ngủ của Ám, lúc này Ám đang ngồi trên giường không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bắc Mạc Khanh đẩy cửa đi vào, Ám nghe được tiếng động ngẩng đầu lên nhìn thấy công tử, ngay lập tức quỳ xuống.

Bắc Mạc Khanh nhíu mày nhìn Ám, hỏi: "Ngươi rất thích quỳ?"

Ám không biết phải trả lời thế nào nên im lặng.

"Đứng dậy, không cần chân nữa sao?"

Ám muốn đứng lên, nhưng vừa rồi quỳ xuống quá nhanh, thương tích càng thêm nặng, đau đến Ám nhất thời không đứng dậy nổi.

Bắc Mạc Khanh tiến lên đỡ Ám về giường, lấy ra một viên đang dược chữa thương trong không gian cho y ăn.

Tốc độ khôi phục rất nhanh, Ám liền biết đan công tử cho y ăn không đơn giản.

Bắc Mạc Khanh nhìn Ám vẫn luôn cuối đầu im lặng, nói: "Ta đã hiểu rõ chuyện đã xảy ra rồi."

Ám ngồi đó lo lắng nắm chặt tay, Bắc Mạc Khanh thấy vậy, liền nói: "Tuy nói bây giờ ngươi là thuộc hạ của ta, tuy nhiên cũng không nên làm trái mệnh lệnh của đại ca ta."

"Huynh ấy bảo ngươi đứng dậy thì liền đứng, quỳ làm gì? Thỉnh tội? Ngươi có khuynh hướng thích chịu ngược sao?"

Ám mím môi cúi đầu không nói một lời.

Bắc Mạc Khanh nhìn y im lặng nói tiếp: "Hoàng Thượng cho ngươi dùng đan dược chữa thương lục phẩm để ngươi mau khỏi, ngươi lại đối xử với bản thân như vậy, ngươi cảm thấy ngươi xứng đáng với tấm lòng của Quốc Vương Nam Cung sao?"

Ám cúi đầu nói: "Thuộc hạ biết sai."

"Lần sau không được phép tiếp tục như thế, nếu còn tái phạm đừng trách ta phạt ngươi."

"Vâng, thuộc hạ nhớ rõ."

Bắc Mạc Khanh nhìn đầu gối của y hỏi: "Đau không?"

Ám nghĩ nghĩ nói: "Thuộc hạ không đau."

"Hử? Ta không thích nghe những lời nói dối."

"Đau …"

Bắc Mạc Khanh cười nói: "Đau thì tốt, không đau không nhớ lâu." Ám không nói nên lời, ủy khuất cúi đầu, công tử hư quá, Bảo Bảo trong lòng khổ, nhưng Bảo Bảo không nói.