Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 11



Không biết qua bao lâu, Bắc Mạc Khanh rốt cuộc ngất đi, Nam Cung Linh cõng Bắc Mạc Khanh trên lưng, Ám Dạ định qua giúp chủ thượng nhưng bị Nam Cung Linh cự tuyệt.

Nam Cung Linh tránh gã: “Không cần, ta cõng đệ đệ của ta thì có gì không hợp phép tắc?”

Nam Cung Linh trực tiếp vận linh lực, rất nhanh liền trở về hoàng cung, đúng lúc đụng phải Ám vừa mới tỉnh đậy.

Ám nhìn công tử cả người đầy máu, ngẩn người, Nam Cung Linh nhìn qua Ám liền biết y nghĩ gì, nhưng cũng không giải thích nhiều mà trực tiếp mang Bắc Mạc Khanh về tẩm cung của mình.

Nam Cung Linh đặt Bắc Mạc Khanh trên giường, Ám cũng đi qua theo, nhưng không có đi vào mà quỳ gối ngoài cửa.

Mấy người Ám Dạ tới sau nhìn thấy Ám quỳ ở đó, không rõ lí do y quỳ nên cũng không tiện mở miệng, im lặng bước vào tẩm cung.

Nam Cung Linh thấy Ám Dạ liền phân phó: “Ám Dạ, đi ra ngoài mang một ít nước vào đây lau người cho Nhiếp Chính Vương đi.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Nam Cung Linh đi đến trước mặt Ám, Ám biết chủ thượng tới đầu càng cúi thấp, không dám nhìn Nam Cung Linh.

“Đi theo trẫm.” Nói xong bước về phía thư phòng.

Ám nghe mệnh lệnh của chủ thượng liền đứng dậy đi theo.

Ám Dạ lau mặt Bắc Mạc Khanh sạch sẽ trước, sau đó cởi bỏ y phục của hắn, máu tươi nhuộm đỏ cả trung y (áo trong).

Ám Dạ thầm nghĩ: “Nhiếp Chính Vương thật xinh đẹp, aii, nhưng Nhiếp Chính Vương cũng thật đáng thương …”

Chẳng mấy chốc nước lau người bị nhiễm đỏ, Ám Dạ lại đi lấy một ít nước sạch.

Trong thư phòng.

Nam Cung Linh bình tĩnh ngồi trên long kỷ, Ám quỳ gối phía dưới trong lòng lo lắng cho công tử.

Không biết công tử sao rồi, cả người đều là máu, hẳn là bị thương rất nặng, nếu như y mạnh hơn một chút, có lẽ công tử sẽ không bị như vậy, nếu như y đủ mạnh thì đã có thể ngăn được công tử, công tử cũng sẽ không mang một thân bị thương trở về, nếu như y mạnh hơn một chút …

Ám càng nghĩ càng hận bản thân vô dụng, lòng bàn tay bị móng tay đâm rách vẫn không có cảm giác.

Nam Cung Linh nhìn tay Ám không ngừng chảy máu, sắc mặt lại trắng bệch, liền mở miệng nói:”Trẫm vất vả cứu ngươi, giờ thì sao? Đây là cách ngươi đối xử với bản thân mình sao?”

Ám đang thất thần nên không nghe Nam Cung Linh nói gì, tưởng rằng Nam Cung Linh đang hỏi tội, liền thỉnh tội: “Thuộc hạ không chiếu cố tốt công tử, còn làm công tử suýt chút nữa mất mạng, thỉnh chủ … Bệ Hạ trách phạt.”

Nam Cung Linh tức đến đen mặt, hắn nói Bắc Mạc Khanh suýt mất mạng hồi nào? “Ám, nếu ngươi dám thất thần nữa, ngươi có tin ta không cho ngươi gặp lại công tử nhà ngươi nữa không?”

Ám nghe xong lập tức thẳng lưng, nghiêm túc lắng nghe Nam Cung Linh.

Nam Cung Linh nhìn dáng vẻ này của y cũng không biết nói cái gì cho tốt “Ta hỏi người, sau khi các ngươi trở về đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Nam cung Linh thầm nghĩ: [Tiểu Khanh trong phòng ngủ đã xảy ra chuyện gì? Sao đi ra ngoài lại thành thế kia, Ám hình như cũng không biết, xem ra chỉ có thể đợi Tiểu Khanh tỉnh lại rồi hỏi đệ ấy.”

Nam Cung Linh nhìn Ám quỳ ở dưới nói: “Trước tiên ngươi đi xử lý vết thương đi, ta đi thăm công tử nhà ngươi.”

Ám quỳ trên mặt đất khẽ động, y cảm thấy mình có lỗi, nên phải nhận xử phạt.

Nam Cung Linh nhìn y như vậy, không khỏi có chút cạn lời, hắn biết rõ Ám tính tình quật cường, đợi lát nữa Bắc Mạc Khanh tỉnh lại ta đi méc đệ ấy.

Nam Cung Linh “Hừ” một tiếng liền rời đi, Ám cho rằng mình lại làm sai, liền quỳ thẳng hơn, cúi đầu suy nghĩ rốt cuộc mình sai chỗ nào.

Nam Cung Linh vừa trở lại tẩm cung đã thấy Ám Dạ đang đứng bên cạnh trông coi Bắc Mạc Khanh, Ám Dạ thấy Nam Cung Linh đến, liền đi ra ngoài giữ cửa.

Nam Cung Linh ngồi bên giường nhìn hắn, nét mặt khi thì bình tĩnh, khi thì dữ tợn, đau lòng xoa xoa đầu hắn.



Bất tri bất giác trời đã sáng, Ám quỳ ở thư phòng cả đêm, đầu gối có chút đau.

Nam Cung Linh thì ngồi ngủ bên cạnh giường, Bắc Mạc Khanh từ từ tỉnh dậy, giật giật thân thể, nhìn về phía Nam Cung Linh, đáy mắt tràn đầy kinh hoàng cùng day dứt.

Hắn biết hôm qua hắn đã làm gì, hắn còn nhớ rõ mình đã đả thương Ám, giết chết rất nhiều ma thú, thậm chí còn tổn thương Nam Cung Linh.

Hắn cứ nằm như vậy lòng đắn đo nhưng không biết phải làm sao, hắn sợ Nam Cung Linh sẽ vứt bỏ hắn, hắn không muốn mất đi người thân thêm lần nào nữa.

Bắc Mạc Khanh tiến vào trong không gian, lòng tràn ngập sợ hãi, sợ Nam Cung Linh thấy hắn tỉnh lại liền nói một câu: “Ngươi đi đi, ngươi không thích hợp sống ở chỗ này.”

Tiểu Thang Viên nhìn chủ nhân đang hốt hoảng hỏi: “Chủ nhân, ngài làm sao vậy?”

Bắc Mạc Khanh thấy Tiểu Thang Viên, giọng run run nói: “Tiểu Thang Viên, ta không biết nên làm gì bây giờ, ta rất sợ hãi.”

Tiểu Thang Viên thấy bộ dạng này của chủ nhân mở miệng an ủi: “Chủ nhân đừng sợ, nói cho Tiểu Thang Viên đến cùng đã xảy ra chuyện gì, biết đâu Tiểu Thang Viên có thể giúp ngài.”

Bắc Mạc Khanh vừa khóc nức nở vừa nói: “Không được, ngươi không giúp ta được, ta làm người khác bị thương, giết chết rất nhiều ma thú, còn tổn thương đại ca, huynh ấy nhất định sẽ vứt bỏ ta.”

“Sau này có thể ta vẫn bị mất khống chế, biến thành một tên điên, ta không dám đi ra ngoài, ta sợ …”

Tiểu Thang Viên an ủi Bắc Mạc Khanh: “Không đâu chủ nhân, ta ở trong không gian nhìn thấy Quốc vương Nam Cung cõng ngài về, hơn nữa còn bảo hộ ngài cả một đêm, làm sao có thể không cần ngài chứ.”

Bắc Mạc Khanh trầm mặc, hắn nhốt mình trong Tu Luyện thất, Tiểu Thang Viên bị nốt bên ngoài, nó cảm thấy tâm vô cùng mệt mỏi, chủ nhân đúng là không dễ dụ.

Bắc Mạc Khanh ở trong góc vùi đầu vào tay ngồi ôm gối, hắn quá sợ đi ra ngoài, sợ biến thành một tên điên không thể tự điều khiển, không ai nguyện ý lại gần.

Nam Cung Linh tỉnh lại không thấy Bắc Mạc Khanh, vội vàng ra ngoài tẩm cung hỏi Ám Dạ đang trông cửa: “Ám Dạ, ngươi có thấy Nhiếp Chính Vương không?”

Ám Dạ ngẩn người nhìn Nam Cung Linh: "Thuộc hạ tuyệt không nhìn thấy."

Nam Cung Linh tự hỏi có phải Bắc Mạc Khanh tự dọa sợ chính mình, sợ hắn không cần đệ ấy, chắc là cách đây không xa, chờ đệ ấy suy nghĩ rõ ràng có lẽ sẽ trở lại ngay, để thời gian cho đệ ấy bĩnh tĩnh lại thì hơn.

Nam Cung Linh thay xong y phục liền đi vào triều sớm.

Bắc Mạc Khanh suy nghĩ hồi lâu, dường như hiểu ra cái gì, đi ra khỏi không gian, ỉu xìu ngồi trên giường.

Nam Cung Linh tảo triều xong trở về nhìn thấy Bắc Mạc Khanh ngồi trên giường liên đi vào, Bắc Mạc Khanh biết Nam Cung Linh tiến vào, trong lòng luống cuống, Nam Cung Linh đã tới gần.

Nam Cung Linh nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Bắc Mạc Khanh, đau lòng xoa đầu hắn, Bắc Mạc Khanh ngẩng đầu nhìn Nam Cung Linh, nước mắt lưng tròng.

Nam Cung Linh an ủi: “Đừng sợ, đại ca vĩnh viễn không rời bỏ đệ, đừng sợ …”

Bắc Mạc Khanh ôm Nam Cung Linh không muốn buông tay, Nam Cung Linh mỉm cười, Tiểu Khanh còn nhỏ, nhất định phải dỗ dành.

“Ngoan, trước tiên chúng ta phải mặc y phục đã, sau này không có phép đụng chuyện lại biến mất, mới nãy đại ca không thấy đệ đã rất sợ hãi.”

Bắc Mạc Khanh có chút ủy khuất, vừa khóc nức nở vừa bảo đảm: “Được, Tiểu Khanh sẽ không chạy, đại ca cũng đừng bỏ đệ.”

Nam Cung Linh xoa xoa đầu tóc mềm như nhung của Bắc Mạc Khanh: “Không đâu, đại ca sex vĩnh viễn không bỏ rơi đệ, về sau không có phép đệ nói thế nữa, nghe không.”

“Dạ …” Bắc Mạc Khanh mang y phục tử tế, buộc tóc, không thể không nói tóc mọc thật nhanh, mới không bao lâu đã dài đến eo.