Sỹ Quan Thế Giới Ngầm Bị Ép Lấy Vợ Trẻ

Chương 49: Ngón Áp Út Không Còn Vô Danh





Thanh Thanh cười khúc khích, lại không biết rằng đã sớm cảm động đến mức trong mắt phủ đầy một lớp sương mù từ lúc nào.Khẽ gật đầu, hôm nay chỉ có cảnh cầu hôn của hai người, bằng tình cảm chân thành nhất và tình yêu sâu sắc nhất của nhau, để hai trái tim gắn chặt vào nhau, không còn cô đơn nữa.Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón tay trắng nõn như ngọc bích của cô, từ đó về sau, ngón áp út của cô không còn vô danh nữa, mà sẽ mang họ Đoan Mộc.Anh nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, chậm rãi đứng dậy, nhìn đôi mắt đen láy của cô đang lóe lên những giọt nước mắt cảm động.


Anh tiến lại gần cô, hơi thở thơm mát của cô còn đọng lại trong mũi, anh lặng lẽ nhìn chằm chằm, lặng lẽ tiến lại gần...Cô cảm giác được anh cúi xuống, hơi thở phủ lên mặt cô, sau đó hai cánh môi mỏng đặt lên đôi môi anh đào của cô, cô có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn chậm rãi vươn đôi môi phấn nộn ra, tự nhiên nhắm mắt lại, tận hưởng tình yêu sâu đậm này…Con thiên nga trắng tinh lặng lẽ lang thang trên mặt hồ tối, giống như trên ngón áp út của cô, con thiên nga xinh đẹp tỏa sáng lấp lánh hạnh phúc trên ánh trăng.Nụ hôn này dịu dàng triền miên, Đoan Mộc Nam lưu luyến không rời buông cánh môi cô ra, giờ phút này cô yên tâm giao mình cho anh, thời gian phảng phất đứng im…“Thanh Thanh, từ giờ phút này em là vợ của anh...” Anh thì thầm vào tai cô với giọng hơi khàn.Thanh Thanh hạnh phúc “Ừm” một tiếng.Anh nhịn không được, một lần nữa lại cúi xuống, ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô.“Răng rắc” một tiếng, hình như là có tiếng máy ảnh đang chụp, đánh thức nụ hôn nồng nhiệt của hai người.

Thanh Thanh theo bản năng muốn quay đầu xem đó là âm thanh gì, nhưng lại bị Đoan Mộc Nam ôm chặt, tiếp tục nụ hôn nhu tình.“Sưu sưu sưu...” một tràng vang ầm ĩ, pháo hoa bay lên trời, từng chùm tia sáng nổ tung, như những đóa hoa tỏa ra khắp bốn phía, thật là lóa mắt.“Răng rắc..” tiếng vang vẫn vang lên không ngừng, Thanh Thanh tránh cái hôn của Đoan Mộc Nam, nghiêng đầu nhìn thấy Dịch Tuấn đang cầm máy ảnh cười hì hì xem hai người, sau đó nói:“Tôi chỉ muốn lưu lại khoảnh khắc hạnh phúc của hai người thôi, hai người tiếp tục đi, haha...”“Bang” một tiếng vang thật lớn, pháo hoa bay lên trời, chiếu rọi hai người dưới bầu trời đêm, lồng lộng một tầng màu sắc sặc sỡ, át đi âm thanh của Dịch Tuấn.Thanh Thanh vui mừng không thôi, vui vẻ nhìn lên những chùm pháo hoa tuyệt đẹp trên bầu trời, những ánh sáng rực rỡ bay lượn trên bầu trời đêm như những ngôi sao băng, vui vẻ nở rộ, từng đóa từng đóa rơi xuống, đẹp không tả xiết…Đoan Mộc Nam nắm tay Thanh Thanh bước lên con đường nhỏ đã chuẩn bị sẵn, Thanh Thanh mừng rỡ nhảy múa, kéo Đoan Mộc Nam nhìn chỗ này chỗ kia.

Dịch Tuấn cũng đi tới, cầm máy ảnh nhiệt tình chụp ảnh cho Thanh Thanh và Đoan Mộc Nam.Chiếc thuyền của Dịch Tuấn ngồi đơn giản hơn rất nhiều so với chiếc thuyền xa hoa có mái che của Thanh Thanh, Đoan Mộc Nam thấy Dịch Tuấn đi theo như cái đuôi thì không vui nhíu mày, ném cho anh ta một ánh mắt, để cho anh ta rời đi, đây là thế giới của hai người, anh ta ở đây ngược lại quấy rầy cảm xúc của cả hai.Dịch Tuấn trong lòng biết rõ anh ta bị bỏ rơi, nhưng khi anh ta nhìn thấy Thanh Thanh và Đoan Mộc Nam hạnh phúc vui vẻ như thế, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, nhiệm vụ mà Đoan Mộc Nam giao cho coi như anh ta đã hoàn thành xuất sắc.Anh ta chèo lái con thuyền vào bờ.Sau ánh sáng chói lóa của pháo hoa, bầu trời đêm đã khôi phục vẻ yên tĩnh ban đầu.Thuyền trắng nhẹ nhàng lắc lư, Đoan Mộc Nam ôm Thanh Thanh, cả hai cùng nằm trên thuyền, vén tấm màn che lên, nhìn lên bầu trời.Anh nhẹ nhàng nói nhỏ với cô:“Thanh Thanh, bởi vì nghề nghiệp của anh rất đặc thù, thường xuyên thân bất do kỷ, không thể ở bên cạnh em mọi lúc mọi nói, có lẽ đôi khi cũng không thể giải thích cho em quá nhiều chuyện được, em hiểu ý anh nói không?”Quân nhân là một nghề nghiệp đặc thù, rất nhiều chuyện anh không thể làm, cũng không thể giải thích được, vì vậy anh rất áy náy với cô, không biết cô nhóc này có thể hiểu được điều đó không.Cô tin tưởng rằng thế gian có nhiều điều trùng hợp, giống như Dịch Tuấn lần trước, chính là muốn tốt cho bọn họ nhưng lại thành trở ngại.


Về phần Thái Anh, rốt cuộc cô cũng có thể hiểu, anh ưu tú như vậy, có người thích anh cũng không có gì lạ, mà chuyện anh cùng ông nội trao đổi, anh cũng đã dùng tính mạng để chứng minh cho cô, nghĩ như vậy, cô và anh dường như không có khoảng cách.Và cô tin rằng tình yêu từng trải qua sinh tử thì có thể chịu đựng được bất cứ thách thức nào.Đoan Mộc Nam nhìn thấy cô suy nghĩ trái phải, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, một cô nhóc còn nhỏ như vậy, cũng có thể suy nghĩ nghiêm túc như vậy.“Em có thể hiểu được, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không xúc động như vậy.

Em sẽ không hờn dỗi, sẽ nghe anh giải thích và sẽ giải thích cho anh.


Về sau anh cứ cố gắng làm một anh quân nhân, cống hiến vì đất nước, em sẽ cố gắng hoàn thành việc học, sánh vai, đồng hành cùng anh.”Thanh Thanh nói xong, cười toe toét, trên mặt còn nổi lên một nét ửng hồng.Sau khi nghe những lời này của cô, trái tim Đoan Mộc Nam run lên, cầm tay cô nói:“Sau này anh sẽ không làm điều gì khiến em hiểu lầm anh nữa.”Anh tin rằng ngoài cô ra, anh se không thể ở cạnh bên một người phụ nữ nào khác nữa.

Trong lòng anh như nhìn thấy một bức tranh nam chính và nữ chính tình cảm tốt đẹp..