Sủng Ngươi, Khiến Ngươi Hư Hỏng

Chương 2: 2





"Tiểu thư, ngươi còn không đứng lên, Tiểu Đào sẽ ngay lập tức đi đào rượu hoa đào của người sau đó uống hết ô ô ô ~"
Ai, ai đang nói chuyện?
Không đúng, không phải linh hồn của ta đã tiêu tan rồi sao?
Vẫn là nói một chút, ta không có uống canh Mạnh Bà đã đầu thai rồi đó chứ?
Bình thường xem không ít thoại bản Tịch Vũ Đồng dần dần tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra.

Theo phương hướng nàng nghiêng đầu vừa nhìn tới, thấy tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, theo bản năng lên tiếng gọi: "Tiểu Đào?"
Sau đó nàng vừa nghi hoặc, Tiểu Đào là nha hoàn của nàng, ở bên nàng khoảng mười năm, chỉ là sau đó đã xuất giá, tại sao lại quay trở về, khuôn mặt còn như vậy trở nên trẻ tuổi non nớt, liền hỏi: "Có phải là phu gia (nhà chồng) đối với ngươi không tốt?"
Nha hoàn bị kêu là Tiểu Đào ngừng lại nước mắt, trên mặt thoáng chốc đỏ ửng: "Tiểu thư, ngài nói cái gì phu hay không phu gia, nô tỳ làm sao nghe không hiểu? Có phải là vẫn chưa tỉnh lại không?"
Tiểu Đào phân phó nha hoàn bên người chạy đi thông báo cho đại nhân, cũng gọi đại phu lại đây.

Người có thể bị Tiểu Đào gọi là đại nhân cũng chỉ có một, vậy thì chính là phụ thân của nàng.

Nghĩ đến phụ thân chính mình chết thảm bên trong lao ngục, Tịch Vũ Đồng cũng không thể bình tĩnh được, vội vã vén chăn xuống giường.

"Tiểu thư, bệnh của ngài còn chưa tan hết, làm sao đã dậy rồi, mau mau nằm xuống a".

Tiểu Đào sợ làm nàng bị thương nên không tiện cản trở, chỉ có thể theo sức mạnh nâng đỡ, "Tiểu thư có phải là muốn lấy cái gì, có việc gì cứ phân phó cho Tiểu Đào là được rồi."
Tịch Vũ Đồng theo bản năng cầm lấy tay của đối phương, môi khẽ run, "Cha ta đâu?"
Âm thanh cẩn thận từng li từng tí một như sợ có thể bị gió thổi tản đi, chỉ là Tiểu Đào sơ ý bất cẩn vẫn chưa phát hiện có cái gì không đúng.

Tiểu Đào đáp: "Đại nhân vào triều còn chưa có trở lại, tiểu thư ngài tìm đại nhân là có chuyện gấp sao?"
"Không có chuyện gì." Tịch Vũ Đồng không nghĩ tới chính mình vậy mà thật sự còn có thể gặp lại được phụ thân, đáy lòng vừa mừng vừa sợ, cười cười thế nhưng nước mắt là không ngừng được cứ rơi xuống.

Muốn nói hối hận lớn nhất của nàng đời trước, không phải là đối với Phượng Vũ Dịch cảm tình mong mà không có được, mà là không có đuổi tới để kịp nhìn phụ thân một lần cuối.

Nếu như trước mắt tất cả những thứ này là nằm mơ, nàng chỉ hy vọng cả đời cũng không phải tỉnh lại.

Nàng vừa khóc nhưng là dọa đến Tiểu Đào, luống cuống tay chân lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, sốt ruột hỏi: "Tiểu thư, ngài đây là làm sao?"
"Không sao." Tịch Vũ Đồng có chút nghẹn ngào, "Ta đây là hài lòng."
Tiểu Đào nghe vậy thì đầu óc có chút mơ hồ, tự khỏi không biết việc lão gia vào triều thì có gì mà hài lòng?
Đứng một chút, Tịch Vũ Đồng cũng mệt mỏi, để Tiểu Đào nâng trở về bên giường ngồi xuống.

Hiện tại tỉnh táo lại, nàng đúng là phát hiện không ít chỗ không ổn.


Nghiêm túc tính ra, Tiểu Đào đã hai mươi hai tuổi, sao lại trẻ như vậy? Hơn nữa Tiểu Đào đã xuất giá, lại vì sao quay trở lại bên người nàng.

Hơn nữa cẩn thận nhìn lên, gian phòng này giống như là khuê phòng của chính nàng.

Nàng ổn ổn tâm thần, hỏi: "Tiểu Đào, ta đây là làm sao?"
Tiểu Đào có chút suy nghĩ, nhưng vẫn là trả lời: "Tiểu thư cảm hóa phong hàn, hôn mê ba ngày."
Cảm hóa phong hàn?
Thân thể nàng luôn luôn khỏe mạnh, quanh năm bệnh vặt đều không có một lần, làm sao lại gió lạnh nhập thân?
Không đúng, Tịch Vũ Đồng đột nhiên nhớ đến một chuyện, có một năm nàng đến gặp Phượng Vũ Dịch, lúc trở về trên đường đổ cơn mưa, thêm vào gió thổi lạnh nên cảm hóa phong hàn, liền nằm hơn nửa tháng mới khỏi hẳn.

Thoáng nhìn khuôn mặt non nớt của Tiểu Đào, nàng đột nhiên ý thức được cái gì, yết hầu giật giật, nấc một tiếng hỏi: "Bây giờ là năm nào, tháng nào?"
Tiểu Đào tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn như thật bẩm báo: "Bây giờ là đầu tháng chín, năm Hiền Đức thứ ba."
Hiền Đức năm thứ ba? Cái kia, nàng bây giờ chính là mười bốn tuổi, Tiểu Đào cũng mới mười sáu tuổi, không trách lại trông non nớt như vậy.

Lẽ nào nàng từ hai mươi mốt tuổi chết rồi lại quay trở lại năm mười bốn tuổi?
Nghĩ đến điểm này, Tịch Vũ Đồng vừa vui vừa sợ, chỉ sợ đây là một giấc mộng, một cái chớp mắt liền không còn, vội vã đưa tay ngắt mu bàn tay của chính mình một cái, khí lực lớn đến mức trong nháy mặt hiện lên vết hồng.

Chờ một chút không thấy mọi thứ trước mắt biến mất, xác thực là quay về năm mười bốn tuổi, nàng liền khóc lên, dáng dập chật vật.

Tiểu Đào nhìn nàng bỗng nhiên ngắt mình rồi khóc lên, lấy khăn tay ra cho tiểu thư, sau đó cũng theo nước mắt lưng tròng: "Tiểu thư, ngài có tức giận thì bấm lấy Tiểu Đào, đây là lại làm sao?"
"Vô sự." Tịch Vũ Đồng phục hồi tinh thần, lo lắng sẽ bị Tiểu Đào nhìn ra khác thường vội vã lau chùi nước mắt, dù sao sống lại là việc cỡ nào kỳ quái, nếu như bị người khác phát hiện, có thể sẽ coi nàng là cái gì đó tà mị lén lút.

Ổn định tâm thần, nàng kêu Tiểu Đào mang gương đồng đến.

Chờ Tiểu Đào xoay người lấy gương đồng, nàng mới tỉ mỉ quan sát nơi này, bức bình phong vẽ hình hoa đào, ngay cả tranh chữ treo trên tường đều là từng đóa từng đóa hoa đào, xác nhận đây chính là khuê phòng của nàng.

Bởi vì phụ thân nói mẫu thân yêu thích hoa đào, ngay từ nhỏ nàng đã yêu thích hoa đào, hầu như sử dụng đồ vật gì đều sẽ có ký hiệu cánh hoa đào, không yêu cầm kỳ thư họa nhưng ngày đều kiên trì họa một bức hoa đào, bức họa được treo trên tường chính là bức đầu tiên nàng khi còn bé vẽ hoa đào, đường nét còn có chút trẻ con không tự nhiên.

Sau khi vào cung, quanh năm không được trở về nhà mẹ đẻ lấy một lần, bây giờ gặp lại đúng là rất vui vẻ.

Tiểu Đào cũng không nghĩ nhiều, dù sao tiểu thư nhà nào lại không để ý đến dung mạo của mình đâu, đưa qua gương đồng sau trêu ghẹo nói: "Tiểu thư, ngài xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn cũng không có bớt đi phần nào, cứ an tâm đi."
Hai người cùng nhau lớn lên, Tịch Vũ Đồng bị nàng trêu ghẹo cũng không tức giận, chỉ là miễn cưỡng cười cười, giơ lên gương đồng.

Mặt kính mông lung, miễn cưỡng có thể nhìn rõ dáng dấp của chính mình, mặt to bằng lòng tay, mày liễu dài nhỏ, phía dưới là mắt hạnh tròn vo.


Ngũ quan đúng là không có mấy cách biệt, chỉ là có chút non nớt.

Chỉ là nàng nhìn thấy vẻ mặt người trong gương, không khỏi nhíu mày.

Tiểu Đào chú ý tới, hỏi: "Tiểu thư, nhưng là có chỗ nào không thích hợp?"
"Vô sự." Tịch Vũ Đồng đặt gương đồng xuống, ánh mắt có chút lấp lóe.

Nàng chung quy không phải thật sự là mười bốn tuổi, ánh mắt không thể còn đơn thuần giống như trước đây.

Tiểu Đào nhìn nàng một cái, chỉ có thể đè xuống lo lắng, ngóng trông cho đại phu mau mau tới xem một chút, tiểu tư đây là xảy ra chuyện gì.

Cũng không biết có phải là nghe thấy tiếng lòng của nàng, nha hoàn được phái đi gọi đại phu rốt cục trở về.

"Đại phu đến rồi."
*
Tịch Vũ Đồng đã sớm không còn nhớ tới dáng dấp đại phu xem bệnh cho mình là cái dạng gì, thấy đại phu này tóc trắng xóa, một thân áo bào trắng phiêu phiêu, có chút nhìn thêm chăm chú.

Ở trong hoàng cung, thái y nàng thấy đều là nghiêm mặt, căng căng chiến chiến, đây vẫn là đầu tiên thấy vị này đại phu tiêu sái cùng tự tại.

Chỉ là có chút nghĩ cũng đúng, ở trong cung, không nói đến phải cẩn thận, một khi xảy ra sai sót chính là sự tình phải rơi đầu, thì làm sao có khả năng giống như đại phu này bình thường tiêu sái tự tại?
Liên tưởng đến chính mình, nàng ánh mắt ảm đạm đi.

Lão đại phu xem xong mạch, chú ý tới vẻ mặt của nàng, thật sâu nhìn nàng một cái, "Tiểu thư thân thể cũng không có gì đáng ngại, lại uống thêm hai thang thuốc liền bình phục.

Tiểu thư, lão phu khuyên một câu, chuyện cũ thanh linh, yêu hận tùy ý, sống ở hiện tại mới là quan trọng nhất."
Tịch Vũ Đồng nghiêng đầu nhìn đại phu này, vẻ mặt tuy là bất cần đời, ánh mặt lại tràn đầy tang thương, vừa nhìn liền biết là người có cố sự.

"Tiểu nữ tử nhớ rồi." Nàng tự nhiên hiểu phải quên đi kiếp trước yêu hận tình cừu, chỉ là làm sao có thể nói thả xuống liền thả xuống được.

Chỉ là lão đại phu này tâm ý của nàng cũng nhìn ra được, cười cười, ra hiệu Tiểu Đào đưa đối phương đi ra ngoài.

Lão đại phu cũng không nói gì, thật sâu nhìn nàng một cái mới ôm hòm thuốc đứng dậy, đi ngang qua cây hoa đào trong sân, bật cười, "Hoa đào này không tệ."

Tiểu Đào liếc mắt nhìn cây hoa đào trơ trọi, hoàn toàn không hiểu không tệ ở chỗ nào, chỉ làm đối phương mắt mờ chân chậm, cười mời đối phương ra ngoài cùng mình.

Tịch Vũ Đồng chung quy là nằm quá lâu, trong chốc lát liền cảm thấy buồn ngủ, nhìn về nha hoàn đứng phía bên cạnh, hồi ức khi xưa cũng không thể nhớ được đối phương tên gì, chỉ có thể trực tiếp hỏi: "Phụ thân khi nào trở về?"
"Dựa theo bình thường, lúc này nên là đang trên đường về." Nha hoàn kia suy tư một chút, "Nô tài vừa kêu người bên ngoài cửa cung chờ, lão gia vừa ra liền có thể biết."
"Ngươi cũng thật là lanh lợi." Tịch Vũ Đồng nhìn đối phương khen ngợi một chút, vén chăn lên đứng dậy, "Trang điểm thay y phục cho ta."
"Vâng, tiểu thư."
Để cho nha hoàn giúp đỡ bôi lên Yên Chi bột nước, bản thân nàng tự cầm lấy tế bút vẽ một đóa hoa đào lên chỗ mi tâm.

Vẽ mười mấy năm, không cần nhìn nàng đều có thể nhanh chóng họa xong.

Chỉ là nhìn nha hoàn mang đến bộ y phục màu hồng nhạt, nàng lại nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng có lấy một cái khác để thay đổi.

Dù sao đột nhiên thay đổi yêu thích, rất dễ dàng chọc người hoài nghi.

Tuy rằng thân thể này vẫn là mười bốn tuổi, nhưng nàng tự coi mình là dáng dấp chừng hai mươi tuổi, lại mang này quần áo béo mập luôn cảm thấy không dễ chịu.

Xem ra đành phải nhẫn nại mấy ngày, qua ít ngày lại hơi biến hóa một chút.

Dự tính xong rồi, nàng liền đứng dậy, phân phó nói: "Truyền lệnh."
Nha hoàn sửng sốt một chút, nghi hoặc mà nhìn về phía nàng.

Tịch Vũ Đồng cũng mới phản ứng lại, hiện tại đã không phải là ở trong cung.

Không chờ nàng đổi giọng, nha đầu kia liền phản ứng lại, nói: "Tiểu Đào tỷ tỷ đã kêu nhà bếp chuẩn bị chút cháo, tiểu thư có phải muốn dùng luôn tại gian phòng?"
Tịch Vũ Đồng gật đầu, liếc nhìn nha hoàn này nhiều một chút, hình dạng đoan chính, con mắt trong suốt, liền hỏi: "Ngươi tên gì?"
Nha hoàn ghi thấp người nói: "Hồi tiểu thư, nô tỳ Tiểu Hòa".

Nói xong nắm ngón tay ở trên bàn viết xuống tên của mình.

Tịch Vũ Đồng nhớ ở trong lòng, nhíu mày: "Ngươi biết chữ?"
Tiểu Hòa lắc đầu, "Chỉ có thể viết được hai chữ khác, những chữ khác đều không biết".

Nghĩ vẫn còn một lúc mới có thể ăn cơm, Tịch Vũ Đồng cũng không vội vã, hỏi: "Ngươi có muốn học chữ không?".

Tiểu Hòa ngắm nàng một chút, cắn răng một cái, vội vã quỳ xuống, "Nô tài muốn."
"Ngươi đúng là lớn mật." Tịch Vũ Đồng cười khẽ một tiếng, phát hiện nha hoàn tnayf không chỉ cơ linh, còn rất lớn mật.

Nô tài dám bỏ qua thân phận cùng chủ tử đồng thời học chữ, phỏng chừng cũng không có mấy người.

Sau khi bị phái đến lãnh cung, nàng sợ quá rảnh rỗi nên thử dạy Tiểu Liên biết chữ.


Bây giờ Tiểu Liên còn chưa xuất hiện, cũng không biết là phủ của Phượng Vũ Dịch là ở nơi nào, nàng đúng là muốn có một tri kỷ nha hoàn.

Về Tiểu Đào, nàng ở quê hương còn có một thanh mai trúc mã, đến thời điểm nàng dự định cứ như một đời trước, như vậy gả đi đi.

Tiểu Hòa cúi đầu, tùy ý nàng đánh giá.

Tịch Vũ Đồng thu tầm mắt lại: "Ngày mai bắt đầu, mỗi ngày giờ Mão đến chỗ này của ta học chữ."
Tiểu Hòa cấp tốc quỳ xuống, "Đa tạ tiểu thư".

Tịch Vũ Đồng xua tay, cảm thấy nói một hồi cái bụng càng đói, liền sờ sờ: "Thúc giục nhà bếp nhanh một chút".

"Vâng".

Tiểu Hòa nhìn động tác trẻ con của nàng, đáy mắt có ý cười, cấp tốc đứng dậy, "Nô tỳ đi xem xem."
Tịch Vũ Đồng thoáng nhìn bánh đậu xanh đặt trên bàn, đứng dậy cầm lấy ăn một khối để lấp một chút cái bụng đói, đồng thời cũng suy nghĩ một lúc sự tình một lát nữa gặp lại phụ thân.

Nhìn thấy phụ thân thì nàng cũng không thể quá thất thố, không phải như vậy không tốt chọc phụ thân lo lắng hoài nghi.

*
"Tịch đại nhân, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại." Trên người mặc chính là trang phục của quan nhất phẩm, Tịch Hồng Bác cùng đồng liêu nói lời từ biệt, trở lại trước xe ngựa của chính mình.

Người hầu chờ đợi bên xe ngựa liền vội vàng nói: "Đại nhân, vừa rồi người tron gphur đến nói, tiểu thư tỉnh rồi."
"Đồng nhi tỉnh rồi?" Tịch Hồng Bác mừng rỡ, "Mau mau hồi phủ."
"Vâng, đại nhân."
Chỉ là hắn còn chưa lên kiệu, một người liền đi đến bên cạnh, hướng về hắn chắp tay, "Lão sư."
Tịch Hồng Bác liền vội vã thu hồi chân bước lên kiệu tử, vọt tới người bái một cái: "Dịch Vương gia, tìm thần là có việc?"
Trên người vừa tới cũng mặc triều phục màu thạch anh, mặt trên thêu hình rồng giương nanh múa vuốt, nhìn kỹ nhưng là bốn con rồng, chính là triều phục của hoàng tử.

Phượng Vũ Dịch tiến lên kéo đối phương, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, "Vẻ mặt lão sư vội vã, Vũ Đồng nhưng là tỉnh rồi?"
Tịch Hồng Bác hơi do dự, gật đầu, "Đúng vậy."
Phượng Vũ Dịch nụ cười càng sâu, "Phụ hoàng ngày hôm trước cho bản vương một vấn đề, làm bản vương buồn phiền mấy ngày.

Không biết lão sư không ngại để bản vương theo đến phủ thảo luận vấn đề này một chút? Thuận tiện bản vương lúc nãy kêu thái y, vừa vặn để hắn xem bệnh cho Vũ Đồng nha đầu."
Tịch Hồng Bác tự nhiên biết nữ nhi nhà mình đối với Dịch Vương gia này tình căn thâm chủng, nghĩ đến nữ nhi sinh bệnh thì dáng dấp phờ phạc, nhìn thấy Dịch Vương gia phỏng chừng tinh thần có thể tốt lên một chút, liền gật đầu.

"Lão sư không chê xe ngựa của bản vương đơn sơ, không ngại có thể cùng đi." Phượng Vũ Dịch giẫm lên xe ngựa, nhưng lại nghĩ đến cái gì, dừng lại xoay người giải thích, "Này ngựa so với ngựa bình thường tốc độ nhanh hơn một chút."
Tịch Hồng Bác trong lòng mong nhớ nữ nhi, hận không thể hiện tại trở về đến trong phủ, nghe lời ấy cũng không từ chối, để phu xe chính mình trở lại, sau đó lên xe ngựa của Phượng Vũ Dịch..