Sủng Em Tận Xương

Chương 60: Ngoại truyện 5



“Bạch Duyên Đình! Bạch Duyên Đình! Bạch Duyên Đình anh ra đây!”

Bạch Đình Diên ngây ngô tưởng tượng tới lúc một nhà ba người, lúc anh hướng về đỉnh cao của đời người cưới cô vợ Tiểu Khanh Khanh của mình thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa và tiếng hét lớn.

Bạch Duyên Đình nghe thấy âm thanh này bèn chau mày, mẹ Trình và ba Trình cũng đều nghe thấy, cùng nhìn nhau một lát, mẹ Trình bèn hỏi anh: “ Duyên Đình, bên ngoài hình như có người gọi con.”

Bạch Duyên Đình đứng dậy, “ Con đi xem thế nào.”

Mở chiếc cửa sắt lớn của nhà họ Trình, quả nhiên trông thấy Tưởng Ký Châu đang đi đi lại lại ở bên đường, vừa đi vừa gọi tên anh.

Bạch Duyên Đình nhăn chặt mày lại giọng điệu không được tốt cho lắm gọi một tiếng: “ Tôi ở bên này.”

Tưởng Ký Châu quay đầu lại, thấy đúng là anh, anh ta thở phào một hơi, chạy bước nhỏ tới, nhìn anh từ đầu tới chân, “Sao cậu lại chạy tới tạn bên này?”

Sắc mặt Bạch Duyên Đình không vui, “Câu này phải là tớ hỏi cậu mới đúng!”

“Là cô biết cậu ở bên này, bảo tớ chạy qua đây tìm cậu…” Cậu ấy bước lại gần, khuôn mặt thần bí nhìn anh nói, “Cậu tới đây lẽ nào đúng là tới tìm tiểu tam của ba cậu gây phiền phức hả?”

Người trên đường đi đi lại lại, Bạch Duyên Đình biết nơi này không dễ nói chuyện, bèn kéo Tưởng Ký Cháu tới một góc yên tĩnh, hỏi anh ta: “Mẹ tớ sao biết tớ ở đây?”

Tưởng Ký Châu dựng thẳng lông mày, “Cái này tớ đâu có rõ?” Rồi lại nhếch lông mày hỏi: “Câu nãy tớ hỏi cậu chưa trả lời đâu, cậu thật sự qua đây tìm tiểu tam của ba cậu gây phiền phức à? Cậu còn chạy qua ở nhà tiểu tam đó à?”

Bạch Duyên Đình trừng mắt với anh ta, “Cậu nói linh tinh cái gì đấy? Đó là nhà tiểu tam gì chứ.”

“Vậy thì đây là đâu?”

“…” Bạch Duyên Đình đương nhiên không thể nói cho cậu ấy biết đó là nhà vợ tương lai của anh, chỉ bảo: “Cái này nói ta dài lắm, sau này rồi kể cho cậu nghe.”

Tưởng Ký Châu thả lỏng tay, “Được, từ nhỏ tới lớn chuyện cậu không muốn nói, tớ có ép cũng không có tác dụng gì.” Ngừng rồi nói tiếp: “Dù sao thì nhiệm vụ của tớ là mang cậu đi, cậu nói đi có về hay không?”

Bạch Duyên Đình nghĩ tới việc mình đã rời nhà hai ngày rồi, hơn nữa anh nói với một nhà Trình Khanh Khanh là anh tới đây gặp ba mình, nếu hôm nay đã gặp được ba rồi, ở lại nhà người ta cũng không tốt lắm, bèn nói: “ Vậy tớ đi chào họ một tiếng.”

Mẹ Trình cũng không biết ai tìm Bạch Duyên Đình, bà lo lắng anh ở bên ngoài bị người không quen biết gây rắc rối, cho nên Bạch Duyên Đình đi ra ngoài không bao lâu bà cũng đi ra lo lắng nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Bạch Duyên Đình trở lại bà mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ai tìm con vậy?”

Bạch Duyên Đình giới thiệu với bà, “Đây là anh họ con, con trai của cậu con.”

Tưởng Ký Châu con người này da thì cũng hơi dày, nhưng lúc nên lễ phép thì cũng lễ phép hơn bất cứ ai, lúc thấy mẹ Trình thì khom lưng một cái: “Con chào cô.”

Mẹ Trình thấy cậu nhóc nghiêm chỉnh đứng trước mặt mình, hành lễ cũng đoan chính (?) bèn cười nói: “Vào đây ngồi đi, dì đi chuẩn bị cơm trưa.”

Bạch Duyên Đình cau mày lại thêm chút khó xử, “Dì à, có thể con phải về nhà rồi, anh họ con đặc biệt tới đây đón con, con ra khỏi nhà cũng hai ngày rồi, mẹ con lo lắng con…”

Ba Trình và mẹ Trình thấy Bạch Duyên Đình ra cửa lâu như thế, cũng lo lắng, vừa hay định ra ngoài xem tình hình thế nào, thì liền nghe thấy câu này của Bạch Diên Đình, ba Trình lập tức cau mày, “Nhanh vậy đã phải về à! Ở chơi thêm vài ngày đi, để anh họ con quay về nói với mẹ con một tiếng.”

Trình Khanh Khanh nghe thấy anh trai muốn đi, mắt chợt ửng đỏ, tuy cô mới quen anh trai có ba ngày, nhưng cô biết anh trai là một người tốt, hơn nữa đối xử rất tốt với cô, cô đi tới bên mẹ mình, ngẩng đầu nhìn bà, âm thanh nghèn nghẹn nói, “Sau khi anh ấy về nhà thì có quay lại thăm con không mẹ?”

Bạch Duyên Đình thấy dáng vẻ nhỏ bé được nhiều người cưng chiều của cô, anh không nghĩ tới việc mới có vài ngày ngắn ngủi mà cô bé đã không nỡ để anh đi, anh suýt thì mềm lòng, nhưng nghĩ tới việc mình còn có việc quan trọng phải làm, bèn xoa đầu cô nói: “Tất nhiên sẽ quay về tìm em rồi.”

Trình Khanh Khanh nghe thấy câu này, vẻ mất mát trên mặt mới dịu đi chút ít, “Vậy anh nói lời giữ lời nhé.”

Bạch Duyên Đình bảo đảm với cô, “Anh đương nhiên nói lời giữ lời rồi.”

Mẹ Trình cũng là người làm mẹ, tất nhiên cũng biết làm mẹ mà để con ở bên ngoài một mình cũng không yên tâm, cũng không giữ anh thêm, chỉ nói với anh: “Nếu con có thời gian thì qua đây chơi, con là một đứa bé ngoan, cô và chú đều rất thích con, con cũng đừng quên tới thăm chúng ta nhé.”

Bạch Duyên Đình nhớ tới mẹ Trình ở đời trước đối xử rất tốt với anh, thường chuẩn bị món ăn mà anh thích ăn, lúc anh buồn nhất còn hỏi han ân cần, đời trước khi Khanh Khanh rời đi, anh cũng rời đi theo, cũng không biết sau khi bọn họ đi thì bà ấy buồn biết bao nhiêu, lúc nghe thấy lời này của bà ấy, viền mắt của anh chợt ửng hồng lên, vội gật đầu nói: “Vâng, con sẽ về thăm mọi người.”

Sau khi chào tạm biết mọi người, Bạch Duyên Đình và Tưởng Ký Châu rời đi ngay, chiếc xe dừng dưới chân dốc thoải, mãi tới khi đi thật xa rồi, cả nhà vẫn đứng ở cửa nhìn anh, Bạch Duyên Đình cảm thấy trong lòng không biết là tư vị gì, chỉ hi vọng anh có thể nhanh chóng diệt trừ những người đó, sau đó anh có thể toàn tâm toàn ý ở bên bọn họ.

Tưởng Ký Châu ở bên nhìn dáng vẻ này của Bạch Duyên Đình đúng là ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng, dáng vẻ này của anh sao lại nhìn trúng cô nhóc kia chứ, cậu ấy quay lại nhìn thấy một nhà ba người họ vẫn đứng ở cửa, ánh mắt dừng trên người cô nhóc kia nhiều hơn vài lần, chợt thấy hình như cũng không có chuyện gì.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng không thông, cậu ấy dứt khoát tiến lên hỏi: “Này, đừng nói là cậu nhìn trúng cô nhóc kia đấy nhá?”

Bạch Diên Đình trừng mắt nhìn anh ấy nhưng không nói gì, Tưởng Ký Châu trông thấy dáng vẻ đó của anh chợt chớp chớp mắt, “ Lẽ nào là thật à?”

“…..” Bạch Duyên Đình giữ vững sự im lặng.

Tưởng Kỳ Châu chợt nhớ tới cô nhóc vừa gặp không cao tới eo anh, cả người như đều được mọi người cưng nựng chiều chuộng, “Mẹ ơi, người ta còn nhỏ như thế, Bạch Duyên Đình, tôi thấy cậu bình thường rất chính trực, nhưng mà tôi không ngờ được tên nhóc cậu là một tên yêu- con- nít!”

Bạch Duyên Đình lúc này bèn quay lại nhìn anh ấy với ánh mắt nguy hiểm, “Con người cậu sao lại nghĩ tới mấy thứ như thế hả?!!!”

“Lẽ nào tôi nói sai sao?? Cô bé nhà người ta còn nhỏ như vậy mà cậu cũng nhìn trúng?”

Bạch Duyên Đình mặt đen như đáy nồi, “Cậu tin hay không tôi đá một cái là cậu lăn xuống dưới luôn?”

“….” Tưởng Ký Châu khoé miệng giật giật, cậu ấy biết tên này khi phát điên thì đáng sợ cỡ nào, lập tức im lặng không nói gì.

Đưa Bạch Diên Đình an toàn về nhà là nhiệm vụ của Tưởng Ký Châu hoàn thành, cậu ta từ chối lời mời vào nhà uống trà cho có của Bạch Diên Đình, bảo tài xế đưa cậu ta về nhà.

Bạch Duyên Đình về nhà liền thấy Tưởng Uyển Đình đang nhàn nhã ngồi đọc báo trên sô pha, khó có dịp thấy bà nhàn rỗi như thế, bèn cảm thán hỏi: “ Hôm nay mẹ không bận gì à?”

Tưởng Uyển Đình thấy anh tới, cũng chỉ lạnh nhạt liếc một cái, “Con thật sự chạy tới chỗ người đàn bà kia náo loạn một trận hả? Lúc đầu ba con đồng ý cho mẹ vào công ty là bởi mẹ từng đảm bảo sẽ không quản chuyện riêng của ổng, con làm thành thế này đúng là làm khó mẹ mà…” Tuy nói thế thôi, nhưng trên mặt bà thì chẳng hiện một tia làm khó gì, ngược lại còn ẩn nhẫn vài nét sảng khoái. Chắc bà cũng không nghĩ tới việc cậu con trai của mình sẽ làm ra chuyện đó vì mình.

Trong lòng Bạch Duyên Đình rất rõ, muốn đạt được mục đích, thì giúp bà Tưởng đây là điều cần thiết, thế nên sau khi anh bước vào bèn đi tới ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện bà, sắp xếp lại từ ngữ trong đầu rồi nói: “Con muốn nói với mẹ chuyện này.”



Tưởng Uyển Đình thấy anh đột nhiên nghiêm túc tới thế, cũng chợt cau mày lại nói: “Chuyện gì?”

“Tuy rằng có chút không thể tin nổi, nhưng đúng là thật ạ.”

“Rốt cục thì con muốn nói gì?”

“Con tới từ tương lai mẹ ạ.”

“…..” Tưởng Uyển Đình nheo mắt nhìn anh một lúc, rồi cười nhạo anh, “Con đùa trò gì thế?”

Bạch Duyên Đình gãi đầu, kéo lịch để bàn tới nhìn, “Hôm nay là ngày mùng 9…..” Anh nghĩ xem mùng 9 của năm nay đã xảy ra việc gì khiến anh khớ mãi không quên, sau khi suy nghĩ rất lâu mắt anh liền sáng lên, nhưng vẫn ung dung nói với bà: “Trưa ngày hôm nay, mẹ của cậu sẽ đột nhiên phát bệnh tim phải vào viện.”

Ánh mắt Tưởng Uyển Đình nhìn anh có thêm ý vị, luôn cảm thấy đứa nhóc này đột nhiên biến thành một người lải nhải, rất kỳ lạ, “Có phải con xem quá nhiều tiểu thuyết khoa học viễn tưởng không?”

Bạch Duyên Đình cũng chẳng giải thích nhiều, chỉ nói: “Con biết mẹ nhất thời không tin tưởng con, cho nên đợi tới chiều nay thì sẽ có kết quả, mẹ tới hỏi con đi!” Nói xong thì xoay người đi lên lầu.

Tưởng Uyển Đình nhìn bóng lưng của anh coi nhẹ hừ một tiếng, “Mẹ của cậu con còn khoẻ lắm! Con còn ăn nói linh tinh như thế nữa thì mẹ chỉ đàng đưa con tới bệnh viện thôi.”

Bạch Duyên Đình không thèm quay đầu lại, chỉ vẫy tay với bà rồi lên lầu, Tưởng Uyển Đình về nhà là để xem anh có xảy ra chuyện gì không, nếu mà anh đã không sao, thì bà sẽ quay lại công ty, công việc rất bận, tới tận lúc sắp tan làm ở buổi chiều mới nhân được điên thoại của mợ Bạch Duyên Đình.

“Bác à, bệnh tim của mẹ em tự nhiên tái phát ngất mất rồi, bác có quen người bạn nào ở bệnh viện tỉnh không? Có thể đánh tiếng giúp em không, bây giờ em mang mẹ em qua đó!”

Tưởng Uyển Đình nghe thấy lời này như sét đánh ngang tai, bà nhất thời không hồi thần được, chỉ mấp máy hỏi: “Sao có thể… sao có thể như thế…?”

“Em cũng không biết nữa, ban nãy vẫn còn khoẻ mạnh, tự nhiên lại phát bệnh.”

Tưởng Uyển Đình đột nhiên tỉnh táo trở lại vội vàng nói; “Em đừng lo lắng, chị hỏi giúp em.”

Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Uyển Đình gọi điện cho bạn của bà trong bệnh viện nhờ bạn của bà giúp làm rõ một chút.

Làm xong tất cả những chuyện này, Tưởng Uyển Đình vẫn không thể tỉnh táo trở lại, chuyện này đơn giản quá mức khó tin, mẹ của chị dâu cô vẫn luôn khỏe mạnh, ngay cả cô cũng không nghĩ ra,làm sao Bạch Duyên Đình đoán ra được hôm nay bà xảy ra chuyện ? Chẳng lẽ cậu thực sự đến từ tương lai?

Trời ạ….. chuyện này cũng huyền diệu quá rồi? Nếu không thì những chuyện hôm nay làm sao có thể giải thích được đây?

Tưởng Uyển Đình càng nghĩ càng thấy lạ, vì vậy đơn giản lái xe trở về, muốn hỏi Bạch Duyên Đình cho rõ ràng.

Lúc này Bạch Duyên Đình đang ở trong phòng khách vừa dùng tai nghe nghe tin tức, vừa bưng một ly trà lên thưởng thức, nhưng thấy Tưởng Uyển Đình chạy vội từ ngoài cửa vào, anh liền chau mày, nhưng không hề đổi vị trí đối diện với bà, “ Trước tiên uống ly trà cho nhuận họng đã mẹ.”

Hình như đoán trước được bà sẽ quay lại vào lúc này, anh đã ngâm trà giúp bà, Tưởng Uyển Đình thu lại tâm tình phức tạp, bước qua đó, bưng ly trà lên uống một hơi, độ ấm vừa phải.

Bà chau mày hoài nghi nhìn cậu con trai của mình, mấy ngày trước lúc còn ở nhà họ Tưởng thì bà đã thấy hơi là lạ rồi, tuy bình thường bà không hay ở nhà, nhưng dù sao cũng là đứa con một tay mình nuôi lớn, nó như thế nào bà hiểu rõ hơn ai hết, thế nên dáng vẻ có chút khác lạ này của anh bà để có thể nhìn ra được, chỉ là lúc đó bà không coi là chuyện gì, hôm nay trải qua một chuyện nát bét thế này, bà chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, càng nhìn con trai càng thấy khác lạ.

Bạch Duyên Đình ung dung nhìn bà, khuôn mặt lạnh lùng điềm tĩnh nói: “Có gì muốn hỏi con sao mẹ?”

“Con…con là con trai mẹ sao?”

“Đó là đương nhiên rồi.”

Tưởng Uyển Đình thở phào nhẹ nhõm, “Vậy con nói con đến từ tương lai là ý gì?”

Bạch Duyên Đình cắn cắn môi nói: “Nói thế này đi… cơ thể con bây giờ là Bạch Duyên Đình 18 tuổi, nhưng linh hồn con lại là 20 sau, là Bạch Duyên Đình 38 tuổi.”

Tưởng Uyển Đình: “…..” Bà cau chặt mày nhìn chăm chú người trước mặt, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Con thật sự là thật, không đùa mẹ chứ?”

Bạch Duyên Đình bưng ly trà lên uống một ngụm, “Lẽ nào chuyện xảy ra hôm nay vẫn chưa đủ để mẹ tin con sao?”

Mọi chuyện xảy ra trước mắt không thể tưởng tượng nổi, trong lòng Tưởng Uyển Đình rất loạn, trong lúc rối loạn tìm ra được một trọng điểm: “Vậy… con tới từ tương lai tới đây như thế nào thế?”

Ánh mắt Bạch Duyên Đình có chút lắng xuống, “Bị người ta hại chết, mở mắt ra thì đã ở đây rồi.”

Tưởng Uyển Đình chợt thấy lòng mình kêu lên một tiếng, tuy rằng bà vẫn chưa gặp anh của 20 năm sau, nhưng anh vẫn là con trai của bà, nghe thấy anh bị người ta hại chết, lònh bà quặn thắt lại, “Bị ai hại chết?”

Bạch Duyên Đình lại cười với bà nói: “Mẹ cảm thấy trên thế giới này còn ai có thể hại chết con?”

Bạch Duyên Đình nhưng nhìn bà cười cười, “Mẹ cảm thấy trên đời này còn ai mong con chết nữa chứ?”

Vốn dĩ chuyện này Tưởng Uyển Đình đã nghĩ rất lâu rồi nhưng cũng không dám chắc, bây giờ nghe anh nói một câu như vậy bà mới chắc chắn, bà lắc đầu, “Sao có thể được?” Có bà ở đây, sao bà có thể để những người đó hại chết con trai bà được?

“Không chỉ có vậy, 10 năm sau mẹ cũng sẽ rời đi, mọi thứ ở đây sẽ bị bá chiếm, bao gồm cả phòng của mẹ, đồ trang sức của mẹ, quần áo của mẹ, tất cả mọi thứ sẽ thuộc quyền sở hữu của một người phụ nữ khác.”

Tưởng Uyển Đình chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh dội xuống đầu, cả người lạnh toát từ đầu đến chân, những chuyện này tuy chưa xảy ra nhưng bà vẫn không kìm chế được tức giận, đột nhiên đứng dậy từ trong sofa gầm: “Sao lại có thể? Sao lại thành như thế được?!”

“Mẹ đừng kích động như thế, bây giờ không phải cái gì cũng chưa xảy ra sao? Muốn xoay chuyển tình thế vẫn còn kịp.”

Tưởng Uyển Đình nghe thấy lời nay, mới từ từ bình tĩnh lại ngồi xuống ghế sô pha, “Mẹ sao lại chết?”

“Vất vả lâu ngày thành bệnh.”

Tưởng Uyển Đình không thể tin được, “Vất vả lâu ngày thành bệnh?”

“Ừm…” Bạch Duyên Đình gật đầu, “Cho nên để tránh lịch sử lập lại, bây giờ mẹ phải để bản thân thư giãn, không cần lao lực như vậy nữa.”



“Sao mà được chứ? Mẹ còn chưa cướp công ty lại cho con nữa!”

Bạch Duyên Đình câu môi cười một cái, “Không phải còn con ở đây sao? Con của ngày hôm nay là Bạch Duyên Đình đến từ 20 năm sau, con trai mẹ 20 năm sau rất ưu tú đó.”

“…” Tưởng Uyển Đình hoá ra bởi vì lời của cậu mà con tim nhấp nhô lên xuống trập trùng, bỗng nhiên nghe thấy cậu nói một câu, lại thấy dáng vẻ tự tin và bình tĩnh của cậu, làm một người mẹ, sao lại không hi vọng con trai mình không ưu tú chứ, nghe thấy những lời đó của anh trái tim bà chợt cảm thấy được an ủi, không được tự nhiên nói một câu: “Ưu tú như vậy mà bị người ta hại chết hả?”

Bạch Duyên Đình uống trà không lên tiếng, Tưởng Uyển Đình cũng nhận ra mình đã đi quá xa nên lại ho khan một tiếng, đổi chủ đề, “Con có thể tới công ty giúp mẹ thì đương nhiên là tốt rồi, nhưng chuyện này mẹ không thể tự mình quyết định chuyện này, nên mẹ phải thảo luận với Bạch Chấn Phong.”

Bạch Duyên Đình gật đầu, “Được, lúc thảo luận đừng quên dùng ông nội để gây áp lực!”

Tưởng Uyển Đình nghe vậy, liếc nhìn cậu đầy ẩn ý, ​​thầm nghĩ đây chắc chắn không phải là điều mà một cậu bé 18 tuổi có thể làm được.

Bạch Duyên Đình biết được chuyện hôm nay khiến bà không thể tiêu hoá trong một chốc một lát, dứt khoát để cho bà chút thời gian tự suy nghĩ, thấy ly trà trong tay đã được uống khá nhiều, anh bèn đứng dậy, “Chuyện đã định là như thế rồi, thời gian bây giờ cũng không còn sớm nữa, mẹ nghỉ ngơi sớm đi.”

Tưởng Uyển Đình không nói gì, Bạch Duyên Đình tự mình rời đi, lúc vừa tới cầu thang bộ lại nghe thấy anh nói một câu, “Mẹ yên tâm, con sẽ không để những người đó hại con thêm lần nữa đâu.”

Bạch Duyên Đình nhẹ cười, ánh mắt có chút lạnh nhạt, “Con cũng sẽ không để những người đó có cơ hội hại con.”

Con người Bạch Chấn Phong bình thường không hay về nhà, nhưng công ty thì ngày nào cũng tới, tuy rằng Tường Uyển Đình cũng chẳng muốn chào hỏi gì với người đàn ông này, nhưng vì con trai, bà cũng không thể không chán ghét bản thân mình một lúc, thế nên ngày hôm sau khi tới công ty bà bèn đi tới phòng làm việc của chủ tịch.

Bạch Chấn Phong giờ cũng đã hơn 40 tuổi rồi, nhưng bởi vì bình thường luôn tập gym lại thêm bảo dưỡng tốt, nên người đàn ông này luôn trông giống như mới hơn 30 tuổi.

Thực ra tuy rằng hai người ở cùng một công ty, nhưng bình thường bà tránh gặp mặt ông ta, một là bởi bà không muốn tìm nỗi đau cho mình, hai là bởi Bạch Chấn Phong cũng không muốn gặp bà.

Tuy rằng đối với người đàn ông này bà cũng chẳng còn cách nào nữa, nhưng nỗi đau vào sâu xương cốt đó là do sau khi trị liệu xong, nghĩ lại lần nữa vẫn cảm thấy đau đớn.

Lúc đầu bà nhìn trúng ông ta ở điểm nào thế? Bà của lúc đó là tiểu thư của nhà họ Tưởng kiêu ngạo thế nào, người ngưỡng mộ bà còn nhiều hơn những gì mà ông ta làm được, hơn nữa Bạch Chấn Phong lúc đó chỉ là người được ứng cử của Tập đoàn Bạch Thị.

Lúc đó cũng không còn trẻ nữa, mà ông ta cũng rất biết cách diễn, lại thêm một dáng vẻ tốt, được ông ta dỗ một hai câu, đã không màng tất cả mà ở bên ông ta, không chỉ như thế, còn lợi dụng mối quan hệ của nhà họ Tưởng mà đánh bại được con nuôi của bố ruột ông ta, lấy được vị trí chủ tịch của Bạch Thị.

Nhưng mà… cho tới khi ông ta thành danh bà mới phát hiện bà chỉ là một con cờ trên con đường thành công của ông ta, nhưng lúc đó đã muộn rồi, có hối hận đi chăng nữa cũng không kịp.

Bạch Chấn Phong nghe thấy tiếng bước chân bèn ngẩng đầu, thấy người tới là bà, ông ta cau mày lại, “Có chuyện gì?”

Tưởng Uyển Đình thu lại ý nghĩ, vẻ mặt vô tình nói với ông ta: “Tôi định để Bạch Duyên Đình tới công ty mình làm.”

Bạch Chấn Phong cau mày càng chặt, “Nó bây giờ vẫn còn nhỏ, đợi tốt nghiệp xong rồi nói sau.”

“18 tuổi rồi, không nhỏ nữa.” Tưởng Uyển Đình nhớ tới lời của Bạch Duyên Đình, thì như vô tình nhắc vài câu: “Trước khi ông nội Duyên Đình rời đi có để lại lời nhắn, sau này công ty này sẽ để lại cho nó, lẽ nào anh có dự định nào khác sao?”

Bạch Chấn Phong chuyển ánh mắt, cúi đầu nhìn văn kiện, lúc lâu sau mới nói: “ Cô tự sắp xếp đi.”

Tưởng Uyển Đình lại không nghĩ rằng chuyện này lại thuận lợi tới thế, bà vốn tưởng rằng bà còn phải tốn rất nhiều sức lực với Bạch Chấn Phong chứ! Nhưng có thể dễ dàng nói chuyện với ông ta như thế bà cũng thở phào một hơi, vừa định rời đi thì lại nghe ông ta nói: “Chúng ta đã nói hết rồi, tôi để cô tới công ty, thì cô không được can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi, chuyện lần trước Bạch Duyên Đình quậy ra cô tính thế nào đây?”

Tưởng Uyển Đình nhún nhún vai, vẻ mặt không có gì, “Tôi thật sự luôn làm theo hiệp định, nhiều năm qua, tôi chưa từng hỏi chuyện riêng của anh, cũng không tìm người đàn bà đó gây phiền phức, còn Bạch Duyên Đình… hay là anh cũng cho nó chút cổ phần, thương lượng với nó đi. Nói không chừng nó sẽ đồng ý đấy.”

“Cô… “ Bạch Chấn Phong bị bà cho ăn một cục tức nghẹn không nói lên lời.

Tưởng Uyển Đình lạnh nhạt thu hồi lại ánh mắt, cười trào phúng, “Cáo từ!”

Sau khi chuyện này được thương lượng xong Tưởng Uyển Đình rất nhanh tay sắp xếp cho Bạch Duyên Đình vào công ty, bởi vì Bạch Duyên Đình vẫn còn nhỏ, để sau này có thể để người khác tuân theo, Tưởng Uyển Đình để anh làm từ vị trí trợ lý cho bà.

Trước đây Bạch Duyên Đình cũng từng quản lý công ty, đương nhiên cũng quen thuộc bới những thủ tục của công ty, chỉ là hiện giờ quen một chút nghiệp vụ mấy năm gần đây ở Tập đoàn Bạch Thị mà thôi.

Để bản thân mình nhanh chóng hoà nhập với công ty, mấy ngày này anh đều dùng mọi thời gian rảnh để học hỏi, chỗ nào không hiểu thì Tưởng Uyển Đình cũng sẽ vui vẻ giải đáp cho anh, hai người bởi vì cùng ở một công ty mà cơ hội gặp nhau cũng nhiều hơn, tình cảm cũng tốt hơn trước kia một chút.

Hôm nay, Bạch Duyên Đình đang cầm phương án của anh đưa cho Tưởng Uyển Đình xem, thì đột nhiên thấy Tưởng Uyển Đình đang định vứt một đề án đất đai vào thùng rác, anh vội đoạt lại nhìn, “Cái này… không cần sao mẹ?”

Tưởng Uyển Đình gật đầu, “Sao thế con? Có vấn đề gì à?”

Bạch Duyên Đình hiểu rất rõ, tuy rằng bây giờ miếng đất này không đáng chút tiền nào, nhưng mười năm sau mảnh đất này có giá trị liên thành, mấy người lúc đầu khai phá khu đất này đều có thể chuyển mình( tức có nhiều tiền).

“Cái đề án này mẹ đừng bỏ, mau làm một hồ sơ dự thầu, chúng ta đi đấu thầu.”

Tưởng Uyển Đình nghe anh nói thế, nghĩ tới chuyện anh từ tương lại đến đương nhiên cũng hiểu rõ, bèn nói: “Sao thế con? Mảnh này có nhiều tiền à?”

“Vâng, không chỉ nhiều tiền, mà còn có quy mô lớn.”

Tưởng Uyển Đình nghe xong mắt liền phát sáng, nhưng lại nghĩ tới chuyện gì đó nói: “Chỉ là, bây giờ chuyện này không do chúng ta làm chủ, còn phải để bên trên xét duyệt mới được.”

Bạch Duyên Đình cũng vô thức gật đầu, ánh mắt dần trầm lắng lại, “Thế này thì, phải mau chóng kéo ông già kia xuống mới được.”

Tưởng Uyển Đình nghe xong câu nói đó rất ngạc nhiên, “Ông ấy tốt xấu gì cũng là ba con… sao con…”

“Ba con?” Bạch Duyên Đình cười trào phúng, “Lúc đầu mấy người đó hại con, chính là ông ta giúp đỡ mấy người đó.”

Tưởng Uyển Đình nghe thấy câu này chỉ cảm thấy lòng mình đau nhói, mặt bà hiện rõ nét không tin, “Sao có thể? Sao có thể như thế được?”

“Lẽ nào con lại gạt mẹ sao?”

Tưởng Uyển Đình thật sự không ngờ được, bà tưởng rằng Bạch Chấn Phong dù không thích bà, nhưng dù gì Bạch Duyên Đình cũng là con của ông ta, bà thật sự không ngờ được ông ta cũng vô tình với chính đứa con ruột của mình.

Tưởng Uyển Đình tức tới nỗi nắm chặt tay đập xuống bàn một cái, lạnh lùng nói: “Sao lúc đầu mình lại gả cho một tên cầm thú như thế chứ!!!” Đột nhiên bà nghĩ tới một chuyện: “Con nói rất đúng, phải mau chóng lôi cái tên khốn đó xuống!” Chỉ cần là người hại con trai bà, cho dù là ai, bà đều không bỏ qua! Tuyệt đối không!