Sủng Em Tận Xương - Tử Thanh Du

Chương 17: 17




Translation: Dii
Hai người không nói gì, giống như đang yên lặng cảm nhận được niềm vui ôm nhau.
Ngực anh rộng ấm áp, nhịp tim đều đặn mạnh mẽ, cơ bắp của hai cánh tay rắn chắc, chỉ cần nhẹ nhàng ôm vào lòng cũng cảm thấy có sức lan tỏa mạnh mẽ, giống như đang ôm cả thế giới, làm cô cảm thấy rất an tâm.
Trình Khanh Khanh đã sớm cảm thấy thỏa mãn chưa từng có, một lúc sau lại ngủ thiếp đi, ngày hôm sau, Trình Khanh Khanh thức dậy sớm, cẩn thận rút ra khỏi vòng tay của người đàn ông, nhìn khuôn mặt của bọn trẻ mà dịu dàng hôn, cô nhẹ ra khỏi giường mặc quần áo.
Cô đã tính xong từ sớm, cô muốn dậy sớm để làm bữa sáng cho anh và mấy đứa trẻ, nên nói gì nhỉ, ở địa vị nào thì có việc của chỗ đó, đã thành vợ thành mẹ của người ta rồi, thì nên có dáng vẻ nên có.
Cô bước vào phòng bếp, làm mỳ vắt, hâm lại bánh bao, bắt đầu ép nước hoa quả.

Vô tình quay đầu thì thấy Bạch Diên Đình đang đứng ở của bếp, cô bị doạ một trận.
Nhưng thấy anh ngơ ngác nhìn cô như thế, trên mặt là sự lo lắng và sợ hãi, giống như đột nhiên sẽ xảy ra chuyện đáng sợ vậy, nhưng mà nhìn thấy cô ở trước mắt, sau nỗi buồn là niềm vui tới quá nhanh, làm anh nhất thời không kịp điều chỉnh khuôn mặt, chỉ đành ngây ngốc nhìn cô như thế.
“Làm sao vậy?” Trình Khanh Khanh lo lắng hỏi.
Vẻ mặt anh lúc đó mới dịu đi, ánh mắt lưu lại trên mặt cô một lúc, rồi lại nhìn lên thớt, bởi vì tràn đầy niềm vui sau những lần sợ chuyện không đâu, giọng anh có hơi thay đổi, “Dậy sớm như vậy làm gì?”

Trình Khanh Khanh một mặt đương nhiên, “Nấu bữa sáng á.”
Anh tiến lên một bước hỏi đầy vẻ chờ đợi, “Có của anh không?” Giống như một đứa trẻ hỏi có kẹo của mình không?
Trình Khanh Khanh tự nhiên thấy thật buồn cười, một người to lớn như thế, sao lại giống một đứa trẻ thế, cô giả vờ không vui trừng lại anh: “Đương nhiên có chứ!”
Bạch tiên sinh cười đắc ý càng hơn, vừa đi tới vừa rót một cốc nước xoa xoa cánh tay, Trình Khanh Khanh hỏi với vẻ mặt lo lắng: “Vừa rồi anh làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?”
“Không có.” Bởi vì tảng đá lớn trong lòng đã hạ xuống, nụ cười của anh cũng thoải mái hơn nhiều, “Gặp ác mộng, mơ thấy em rời đi, tỉnh dậy thấy em không ở đó, anh nghĩ em đã thực sự rời đi rồi.”
Trình Khanh Khanh cười phá lên, “Em có thể đi đâu được chứ?”
Ánh mắt của Bạch Duyên Đình lóe lên một cách lúng túng, “Do anh nghĩ nhiều quá rồi.”
Anh lo được lo mất với cô như thế, căng thẳng tới nông nỗi này, cũng là một kiểu quan tâm cô, nghĩ tới vẻ mặt vừa sợ hãi vừa lo lắng lúc nãy khi đứng ở cửa bếp của anh, trong lòng Trình Khanh Khanh chợt có chút khổ sở.
Cô chỉ nghĩ rằng sau này đối xử với anh tốt một chút, báo đáp từng chút từng chút ấm áp anh dành cho cô.
Cô vô tình nhìn thấy anh xoa xoa vai mình, như thể vai anh không thoải mái, cô hỏi: “Vai của anh làm sao vậy?”
Bạch Duyên Đình rót một ly nước uống, cười không để ý, “Bị vật nặng đè lên tay cả đêm, tê rồi.”
Trình Khanh Khanh nhớ tới đêm hôm qua cô nằm trong tay anh ngủ, mặt không khỏi đỏ lên, cúi đầu xấu hổ nói: “Em… xin lỗi!”

Anh quay lại nhìn cô: “Đây là anh tự chuốt lấy liên quan gì đến em?”
Trình Khanh Khanh có chút xấu hổ, vì vậy cô chỉ có thể làm công việc đang làm nghiêm túc hơn, để chuyển hướng sự chú ý của mình.
“Khanh Khanh, thực tế, anh là một người rất thông minh.”
Trình Thanh Thanh không hiểu tại sao anh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này với cô, kinh ngạc nhìn anh.
Ánh mắt anh có chút mờ mịt, trong mắt mang theo vài phần mơ màng, như đang cảm thán, “Nhưng mà trước mặt em anh như biến thành một kẻ có IQ thấp, ví dụ rõ ràng biết rằng để em gối đầu lên tay anh cả đêm thì tay sẽ tê dại, nhưng anh vẫn tự tìm khổ, chỉ hi vọng sau này ngày nào em cũng gối lên tay anh như thế”
“Ồ….” Trình Khanh Khanh thấp giọng đáp lại, và vội vàng rắc hạt tiêu đen lên trứng.
Bạch Duyên Đình cũng nhận ra những gì mình nói quá thâm sâu, anh vội ho một tiếng, quay đầu lại uống nước như không có chuyện gì xảy ra.
Phòng bếp khá rộng rãi nhưng không khí xung quanh bỗng trở nên căng thẳng, một luồng hơi thở mơ hồ xộc thẳng vào mặt khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Vào giây phút này, Trình Khanh Khanh thật sự muốn chạy ra ngoài hít thở không khí xoa dịu lòng mình, loại không khí này làm người ta cảm thấy ngạt thở.
May mà, hai bé con kịp thời xuất hiện ngoài cửa phòng xoa dịu không khí ngại ngùng nơi đây.
Tiểu Nhã Tiểu Cảnh chạy đến trước, đặt tay lên bếp nhìn vào nồi với đôi mắt to trong veo, “Mẹ mẹ đang làm gì vậy?”

“Làm trứng chần nước sôi đó!”

Tiểu Cảnh mắt đột nhiên sáng lên, “Có phần của con không ạ?”Vẻ mặt của của cậu bé giống hệt như khi Bạch tiên sinh hỏi liệu có phần của anh không.
Trình Khanh Khanh phá lên cười, “Đương nhiên là có rồi.”
Lúc này bạn nhỏ Tiểu Nhã cũng chạy đến, bắt chước anh trai đặt tay lên bếp, nhìn cô bằng đôi mắt to tròn nói với giọng nhẹ nhàng như sáp, “Con thì sao?”
Trình Khanh Khanh nháy mắt với cô bé một cách trìu mến, “Đương nhiên cũng có rồi.”
Bạch tiên sinh đang uống nước ở bên cạnh để ý thấy hai  đứa trẻ vẫn đang mặc đồ ngủ, vẻ mặt cố tình nghiêm nghị, “Sao xuống mà không thay quần áo, đi thay quần áo rồi mới xuống.”
Có thể thấy, hai đứa trẻ này rất nghe lời ba, ba vừa nói, cả hai đều ngoan ngoãn đáp lại, sau đó chân ngắn chạy lên lầu.
Cả hai đều mặc bộ đồ ngủ có nền trắng và họa tiết hoa nhỏ.

Bộ đồ ngủ được chần bông, trên người khoác một chiếc áo phồng màu trắng bóng cộng thêm hai đứa con của cô được thừa hưởng làn da trắng trẻo của cô, trông giống như hai chiếc bánh bao trắng với nhiều thịt, hai bánh bao nhỏ cứ vậy lăn rồi lại lăn, lăn tới lúc ra khỏi phòng, vặn mông một cái rồi khó khăn đi lên lầu.
Trình Khanh Khanh nhìn chằm chằm bóng lưng của hai cái bánh bao nhỏ này, chỉ cảm thấy bình máu của cô sắp cạn sạch rồi, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy Bạch Duyên Đình đang nhìn chằm chằm cô với nụ cười trên mặt, trên mặt có mấy phần đắc ý, “Thế nào, có phải rất đáng yêu không?”
Trình Khanh Khanh chống cằm không chịu thừa nhận thua: “Đương nhiên rồi, con do em sinh, có thể không đáng yêu sao?”

Bạch Duyên Đình một mặt đương nhiên: “Hai đứa trẻ đều giống anh, cho nên, hơn một nữa là công lao của anh.”
Trình Khanh Khanh tức giận trừng mắt nhìn anh: “Vậy thì cảm ơn anh nhé Bạch tiên sinh.”
Bữa sáng được làm xong nhanh chóng, khi Trình Khanh Khanh bưng bánh mì ra thì thấy anh và bọn trẻ đều đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, đôi mắt bọn trẻ vừa to vừa sáng cùng với khuôn mặt ngập tràn chờ mong, giống hai con mèo sữa nhỏ, còn người đàn ông kia, cũng ngoan ngoãn ngồi một bên, đôi mắt toả ra ấm áp bốn phía nhìn cô, giống như một chú cún lớn xác, một chú cún lớn xác và hai con mèo sữa nhỏ đều mong ngóng chờ cô cho ăn, Trình Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy, cho dù bọn họ không đơn giản chờ cô cho ăn, cô cũng thấy đây là một loại thoả mãn.

Bạch tiên sinh gặm bánh mỳ vợ làm, mùi vị này tuyệt vời tới nỗi không dùng ngôn từ nào diễn tả được.

Không biết vì sao anh chợt thấy xung quanh hình như đang nở ra những bông hoa màu hồng làm người ta say mê, dù trời bên ngoài âm u cũng không thay đổi được trời xanh vạn dặm, tâm trạng anh vui vẻ chợt thấy mũi dâng lên một trận chua xót, chỉ hi vọng thời gian có thể ngừng ngay lúc này, anh thật sự sợ tất cả chỉ là giấc mơ Hoàng Lương*
*Giấc mơ Hoàng Lương: Trong truyện “Chẩm Trung Ký” thời Đường, kể chuyện một chàng trai gặp một đạo sĩ trong một quán trọ.

Đạo sĩ cho chàng trai một chiếc gối bảo ngủ đi.

Bấy giờ chủ quán đang nấu một nồi cơm kê vàng, chàng trai nằm mộng thấy mình được làm quan, hưởng phú quý, nhưng khi tỉnh dậy, cơm kê vàng vẫn chưa chín, sau này ví với sự vỡ mộng..