Sư Tôn, Người Về Rồi...

Chương 103: Phụng cửu vô âm.





Địa Sát Cung....

Không hổ danh chữ "Địa" , Cung phủ này nguyên bản chính là nằm dưới lòng đất.

\-Ngươi....

Một nam tử không chút do dự đâm kiếm cắt đứt yết hầu Cung chủ Địa Sát Cung \- Hạ Lâm. Nhưng phảng phất còn chưa hả giận , nam tử lại chém thêm vài kiếm vào thân thể, chia đầu, tay và chân mỗi bộ phận một nơi.

Đáy mắt nam tử lạnh băng tràn đầy sát khí, nhưng mà cũng chứa bi thương oán hận.

Đúng vậy, giết hết kẻ thù thì sao? Báo được thù cho gia tộc thì sao? Gia tộc của nàng cũng sẽ không sống lại được nữa!

Nam tử này không ai khác chính là Nghiêm Chấn tên thật là Hạ Viêm, nhưng mà, linh hồn trong thân thể Hạ Viêm lại không còn là Hạ Viêm chân chính, bởi vì linh hồn đó chính là Phụng Cửu Vô Âm \- Thánh nữ Phụng Cửu Mục tộc.


Nhiều người biết Thụy Lạc gia có Vụ Vãn Thanh , tục xưng là Hồi Sinh Tán \( Chương 37 có chút nhầm lẫn, Vụ Vãn Thanh được xưng là Hồi Sinh Tán, không phải Hồi Sinh Thạch , bởi vì Vụ Vãn Thanh tồn tại ở dạng bột\) có thể chữa trị mọi vết thương, chỉ cần hơi thở còn chưa tắt, thì Vụ Vãn Thanh đều có thể chữa khỏi. Hơn nữa Vụ Vãn Thanh còn có một tác dụng mà không nhiều người biết, chính là giữ gìn thi thể. Tức là nếu hồn phách của một người rời khỏi thân thể, thông thường thì cơ thể đó sẽ bị thối rữa nát tan theo thời gian, nhưng Vụ Vãn Thanh lại có thể giữ thi thể đó không bị thối rữa.

Thụy Lạc gia có Vụ Vãn Thanh làm nhiều người đỏ mắt.

Nhưng ít ai biết được, Phụng Cửu gia tộc có một Mục Thi Liên danh xưng Tụ Hồn Thủy, linh hồn khi bị chém thành nhiều mảnh liền dần dần biến tan \(hồn phi phách tán\) , tác dụng của Mục Thi Liên chính tụ tập những mảnh tàn hồn này lại, chờ khi linh hồn mạnh lên liền có thể đoạn xá , sống nhờ một cơ thể mới.

Nhưng cũng cần điều kiện khắc nghiệt, thứ nhất là những mảnh tàn hồn đó cần có chấp niệm sống mãnh liệt, cũng phải chịu đựng được nỗi đau hồn phách chia lìa sau đó tụ hội.

Thứ hai là phải tìm được một thân thể phù hợp với linh hồn, điều kiện thứ nhất chỉ cần chịu đựng đau đớn liền được, nhưng điều kiện thứ hai chỉ có thể dựa vào vận khí.

Xa xưa tu chân giới có lời đồn : Có Mục Thi Liên và Vụ Vãn Thanh, liền có thể cứu một người từ cõi âm trở về.

Địa Sát Cung chính là một trong số ít người biết tồn tại của Mục Thi liên, vậy nên liền lập kế , giết hết tất cả tộc nhân Phụng Cửu gia tộc, hòng cướp Mục Thi liên. Đâu ai ngờ Mục Thi Liên chính là bị Phụng Cửu Vô Âm hồi bé ham chơi mà uống mất, Địa Sát Cung lật tung Phụng Cửu gia tộc cuối cùng cũng không thể tìm thấy Mục Thi Liên, công sức bao năm liền đổ sông đổ bể.

Mà Phụng Cửu Vô Âm, nhờ đặc điểm của Thánh Nữ, thuấn di \(dịch chuyển tức thời\) chạy trốn. Nhưng thiên phú của nàng có hạn , tu luyện bao năm nhưng cũng chỉ khiến Địa Sát Cung gặp chút phiền phức, không thể khiến Địa Sát Cung sụp đổ, bởi vì cao thủ của Địa Sát Cung tầng tầng lớp lớp, khó mà tấn công nổi.

Nhưng bao năm qua nàng vẫn mang chấp niệm trả thù mà sống, cho đến khi tận mắt nhìn thấy Mạc Vũ giết chết Nghiêm Chấn, nàng biết Nghiêm Chấn đó , hắn ta chính là Hạ Viêm đứa con thứ ba của Hạ Lâm .

Lúc đó nàng nghĩ, cuối cùng ông trời cũng mở mắt, giúp nàng có cơ hội báo thù , nàng xuống đáy vực, thấy thi thể vô hồn của Nghiêm Chấn , nàng liền lập một cấm trận, khiến thân thể hai người có liên kết, sau đó tự sát, cưỡng ép hồn phách của mình nhập vào thi thể Nghiêm Chấn.

Sau đó lợi dụng thân thể này, hạ độc cả Địa Sát Cung.

Phụng Cửu Vô Âm xoa ngực trái hơi nhói đau ,nàng có ký ức còn lưu lại của thân thể này, có lẽ Mạc Vũ không biết, Nghiêm Chấn đã động tâm với hắn, hoặc có lẽ làm Nghiêm Chấn rung động với chính mình , cũng là một phần trong kế hoạch của Mạc Vũ.

Vì có ký ức, nên Phụng Cửu Vô Âm biết, khi Mạc Vũ không chút lưu tình đâm một nhát kia, Nghiêm Chấn đã đau đến run rẩy, vừa đau đớn vừa không dám tin.


Nghiêm Chấn sớm đã động tâm với con cờ của mình a.

Đợi trái tim bớt đau, Phụng Cửu Vô Âm mắt lạnh nhìn thi thể không toàn thây ở khắp nơi, sau đó lạnh lùng bước đi, để lại đằng sau là một ngọn lửa đỏ tươi, nuốt chửng Địa Sát Cung.

Tam đại Cung phủ, tất cả đều biến mất rồi....

Bước ra khỏi nơi đó, ánh mắt Phụng Cửu Vô Âm liền mờ mịt.

Bao năm nay nàng sống chỉ vì một mục đích duy nhất,một chấp niệm duy nhất, bây giờ mục đích đã hoàn thành, chấp niệm cũng theo đó mà tiêu tán. Bây giờ rốt cuộc, nàng tìm không thấy mục đích để chính mình sống trên đời nữa.

Nhưng mà bảo nàng đi chết.... nàng lại không nỡ cô phụ tâm huyết của cả gia tộc, bọn họ chính là lấy tính mạng của mình để đổi tính mạng của nàng, bây giờ nàng tự sát, chẳng phải cô phụ tấm lòng của họ sao?!

\< Nghiêm Chấn so với Mạc Từ đã không có nửa phần thắng, bởi vì ngay từ đầu, Mạc Từ đã đứng ở vạch đích. \>

.....

\-Biết không, La Sát Âm bị diệt rồi!

\(La Sát Âm là một thế lực không lớn, có thể bỏ qua\)

\-Ai diệt? Diệt hay lắm!

\-Hình như là "Cửu"!

\-A! Lại là "Cửu"! Vị này luôn hành hiệp trượng nghĩa, lại không cần người khác báo đáp...

\-Đúng vậy, đúng vậy!


\-....

Tiếng bàn tán xôn xao, thời gian trở lại đây, Khương Thác Đại Lục nổi danh một vị đại hiệp, khắp nơi làm việc tốt, đến vô ảnh đi vô tung, cũng không ai biết bất cứ thông tin nào về người đó, nhưng mà vẫn không trở ngại danh tiếng người đó dần cao lên.

\-Cửu? Nhưng mà không biết là nó có ý nghĩa gì nhỉ? Số 9 sao?

Một vị huynh đệ thắc mắc.

\-Không, là Cửu trong Phụng Cửu.

Bỗng nhiên vai bị vỗ nhẹ một cái, rồi một tiếng nói truyền đến, người đó quay đầu, nhưng chỉ thấy một góc áo màu đen phất phơ, chớp nhoáng liền biến mất.

Người đó bị dọa một phen, lẩm bẩm.

\-Có .. có ma, có ma!

Sau đó liền vắt chân lên cổ mà chạy.

\