Sư Tôn Người Ổn Chứ?

Chương 48: Rốt Cuộc Người Ấy Là Ai?



'Cung nghênh sư tôn trở về!'

Tuy đã nhớ lại hết mọi chuyện của ba kiếp nhưng Cố Thành Ân vẫn còn những nghi vấn chưa có lời giải đáp. Vì sao y lại có cơ duyên trùng sinh? Vì sao y lại được đưa đến dị giới dưỡng hồn hai mươi lăm năm? Và cả… người tự xưng là 'đệ tử' trong giấc mơ ấy rốt cuộc là ai? Kiếp trước kiếp này y đều chỉ nhận hai đệ tử là Lâm Dương và Tạ Tước, người ấy là một trong hai sao?

Y bất chợt nhớ đến hắc y nhân gặp trong bí cảnh Sâm Lâm, một người đột nhiên xuất hiện trong kiếp này. Cả giọng nói dù cho trầm thấp như cố ý đè nén và thân hình đều khiến y có cảm giác quen thuộc. Huống hồ hắn còn dùng giọng điệu hoài niệm cứ như cố nhân xưa lâu rồi không gặp nói chuyện với y nữa!

Có lẽ nào hắc y nhân kia chính là 'đệ tử' trong giấc mơ? Thật là hoang đường!

"Tiểu An?" Nghe tiếng gọi Cố Thành Ân giật mình tỉnh khỏi giấc mộng của hồi ức, y ngẩng đầu nhìn Trạch Vân đang nhíu mày ngồi trước mặt, cười hỏi: "Sao thế?"

Đôi mày hắn vẫn còn nhíu chặt, trong mắt toàn là lo âu: "Dạo gần đây đệ cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ ra thế? Không khoẻ ở đâu sao?"

"Không đâu." Y thở dài lãng sang chuyện khác: "A Tước và Bích Loan chưa trở lại sao?"

Bọn họ rời Lang Sa đã được bảy ngày, đêm hôm qua vừa vào được thành Yên Thủy giáp Huyền Nguyệt. Quả nhiên gần đầm rồng hang hổ thì có nhiều thú dữ chẳng thể trêu, họ mới vào thành đã thấy ma tu đi lại đông như trẩy hội. Lúc này hai người họ đang ở trong căn nhà tồi tàn khu dân nghèo nằm ở rìa tường thành, Tạ Tước và Bích Loan đã ra ngoài do thám tình hình.

Vừa mới nhắc người đã về, Bích Loan quấn khăn lụa quanh đầu che đi khuôn mặt, bộ quần áo trên người đã thay bằng sa lụa mỏng che vài chỗ điểm yếu, cổ tay và cổ chân đều mang theo vòng chuông bạc. Tạ Tước đi sau nàng ta nửa bước, vẫn là phục y nữ trang đỏ rực như lửa hồi ở Tương Bình, học theo Bích Loan quấn khăn che mặt.

"Thế nào rồi?" Trạch Vân hỏi.

Bích Loan bắt đầu nói ra những gì bản thân nghe ngóng được: "Thiếp nghe bọn họ nói đầu năm nay Huyền Nguyệt thành lộ ra tiếng gió sắp thực hiện chuyện trọng đại gì đó cần chiêu mộ thêm nhân tài. Ma tu trên khắp mọi miền hay tin tụ về Đại Mạc với ý đồ không thể được Trần Ngạo Lang nhận thì cũng kiếm chác được chút của hời. Thế nhưng chờ mãi vẫn không thấy bên phía Huyền Nguyệt vẫn chưa có động tĩnh mới gì ngược lại thành chủ các thành đua nhau chiêu mộ ma tu."

"Hai ngày trước Huyền Nguyệt thành có biến, bốn người tay sai đắc lực của Ma Quân Trần Ngạo Lang được hắn ban cho tên của tứ đại hung thú* thời xa xưa đã rời thành hành động. Ba người khác thì chẳng rõ nhưng Lam Ninh Thy, cũng chính là người được gọi Đào Ngột chuyển thế đang ở thành Huyền Nguyệt chiêu mộ ma tu. Thế nên hiện tại Huyền Nguyệt và những thành lân cận đầy rẫy ma tu, có tu vi cao cũng có tu vi thấp, chúng ta nên có biện pháp ứng phó."

Những chuyện xảy ra ở Đại Mạc và Huyền Nguyệt thành Cố Thành n không biết nhưng khi nghe Bích Loan nói cũng chẳng bất ngờ mấy. Nếu y nhớ không nhầm vào tết thượng nguyên năm sau Trần Ngạo Lang sẽ hành động, bây giờ chỉ còn vài tháng nữa, tuyển thêm thủ hạ cũng chẳng sớm.

Bích Loan thấy y cứ im lặng nghĩ gì đó thì hơi lúng túng: "Đó là tất cả những gì ta điều tra được. Trước kia nhân mạch của ta ở Đại Mạc khá nhiều nhưng nếu không phải sợ gây phiền phức thì họ cũng né tránh ta như né tà."

Thấy vẻ mặt vừa khó xử vừa áy náy của Bích Loan y lại cảm thấy cạn lời. Y nhớ hồi xưa nàng ta đâu có dè dặt, ăn nói khép nép trông sắc mặt người khác như thế này đâu? Có lẽ ba mươi năm trước y đuổi giết hai người họ kinh quá nên giờ ám ảnh tâm lý đi?

Y khoác tay: "Được rồi. Ta cũng đâu có trách ngươi?!"

Hiện tại thứ bọn họ cần quan tâm đến là làm sao vào được Huyền Nguyệt thành, điều kiện tiên quyết là không bị đám ma tu ngoài kia phát hiện ra. Ma tu quy tụ lại Huyền Nguyệt thành có thể nói là nhiều như kiến, tu vi ngang bọn họ khá ít nhưng không phải là không có, huống hồ Cố Thành n là chưởng môn tông phái nhất nhì tu chân, trước kia xuất đầu lộ diện cũng khá nhiều nên sẽ dễ bị nhận ra.

"Thôi thì cứ tạm thời nghỉ lại thành Yên Thủy mấy hôm xem sao đã." Y khoác tay: "Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng thôi! Không cần vội!"**

Trạch Vân và Bích Loan nhìn nhau, còn muốn nói gì đó nhưng đến miệng lại chẳng thốt nên lời. Thấy Cố Thành n đã có vẻ mệt mỏi nên hai người họ chủ động sang căn nhà cũ kế bên.

"Sao từ này đến giờ ngươi không nói gì vậy? Có chuyện gì không vui à?" Tạ Tước càng ngày càng giống đại cô nương, cứ động một chút là dỗi, hở một chút là rưng rưng nước mắt, y nhớ ngày trước hắn đâu có thế đâu? Là do y chiều hắn hư à?

Nghe câu hỏi của y Tạ Tước lia mắt ra ngoài, thấy Trạch Vân và Bích Loan đã về phòng mới cởi bỏ lụa che mặt đi tới ngồi bên cạnh y. Hắn không trả lời câu hỏi của y mà hỏi ngược lại: "Thân thể của người thế nào rồi? Vẫn ổn chứ ạ?"