Sư Tôn Người Ổn Chứ?

Chương 47: Đến Huyền Nguyệt Thành



Cố Lâm Thanh ngẩng đầu nhìn trời mưa trắng xoá, các gian hàng dưới phố đã vội thu dọn khi giông vừa nổi lên, người qua lại cũng ít, dưới trời mưa tầm tã thế này ai cũng trở về nhà tránh. Trời đất ngập trong nước, bầu trời đen tối nối liền với mặt đất vắng tanh như đang báo hiện điều gì khủng khiếp sắp giáng xuống. Bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi bên mái hiên, gió lạnh luồn qua khe cửa thổi vào phòng khiến người ta lạnh run.

Tạ Tước mở cửa bước vào phòng thấy Cố Lâm Thanh một mực nhìn ra cửa sổ thì động tác trở nên nhẹ nhàng hơn. Không hiểu sao vẫn là khuôn mặt không chút cảm xúc và dáng người nghiêm túc đĩnh đạc như trước nhưng lúc này nhìn vào chỉ thấy sự ưu phiền và xót xa đang bao vây lấy hắn.

Cố Lâm Thanh thu lại mâu quang, đặt tầm mắt lên người Tạ Tước: "Lại đây ngồi đi."

"Sư thúc gọi ta lại có chuyện gì ạ?" Tạ Tước ngồi xuống đối diện hắn.

"Ngươi đang tính trở về nhà Trạch Vân à?" Thấy Tạ Tước gật đầu hắn nói tiếp: "Vậy thì không cần nữa."

"Không cần là sao ạ?"

Cố Lâm Thanh thở dài, không muốn nói cho hắn biết chuyện y sẽ đến Huyền Nguyệt: "Thái Sơ thành trở thành nơi tiếp theo gặp hoạ e rằng tu chân sẽ không còn bình yên nữa. Cố An bảo ta kêu ngươi và Lâm Dương về Thiên Tông trước, phụng mệnh Từ Khúc Ninh phân phó mà hành sự."

Tạ Tước cau mày, trong lòng lo lắng không yên: "Vậy sư tôn thì sao?"

"Cố An có việc nán lại Lang Sa, có phu thê Trạch Vân ở đó ngươi không cần lo lắng."

Sao có thể không lo lắng! Khoá Tiên trong chưa giải xong, kinh mạnh và thân thể của y hư tổn nghiêm trọng chưa kịp điều trị nay lại có biến cố bảo hắn làm sao không lo lắng chứ?! Với tính cách của y trừ phi y nằm liệt giường không thể dạy nổi mới an phận ở yên một chỗ!

"Không được!" Tạ Tước đứng dậy toang rời đi: "Ta đến gặp sư tôn."

"Đứng lại!" Cố Lâm Thanh trầm giọng ra lệnh, thông thường mỗi khi hắn nghiêm túc như thế đám tiếu bối chắc chắn sẽ bị dọa sợ thế nhưng một kẻ không sợ trời không sợ đất chỉ sợ sư tôn bỏ rơi mình như Tạ Tước thì chỉ là gió lạnh thoảng qua.

Tạ Tước dừng bước, quay đầu nhìn hắn: "Vì sao sư thúc lại ngăn ta? Rõ ràng sư tôn và chúng ta đều đang ở trong một thành, đi qua đi lại có mất bao nhiêu thời gian đâu?"

Cố Lâm Thanh im lặng, chính vì gần như thế hắn mới không cho phép Tạ Tước đi. Cố Thành Ân đã dặn dò hắn rất kỹ rằng không được phép để ai biết y đến Huyền Nguyệt thành nhất là Tạ Tước. Hắn không biết vì sao phải nhấn mạnh vế sau nhưng đã là căn dặn của y thì hắn làm theo thôi.

Mãi không nghe thấy câu trả lời Tạ Tước khẽ cười: "Các người đang giấu ta chuyện gì? Mà thôi một khi làm chuyện gì liều lĩnh sư tôn có bao giờ nói cho ai biết đâu? Người toàn tự mình dấn thân vào nguy hiểm!"

Nói xong hắn quay người tiếp tục đi ra ngoài mặc kệ Cố Lâm Thanh có nghe hay có còn muốn ngăn cản mình hay không: "Nhưng ta không yên tâm về y. Ta muốn đi cùng y dù cho có nguy hiểm hay thậm chí là chết cũng được, miễn là được ở bên cạnh y thì những chuyện khác có là gì?!"

Cố Lâm Thanh nhìn Tạ Tước đi ra khỏi cửa xong, xông ra ngoài màn mưa mặc kệ cả thân ướt sũng chạy về phía Đông thành. Hắn im lặng nhìn bóng dáng người nọ khuất dần trong màn mưa, ánh mắt dần trở nên mơ hồ. Từ khi nào Tạ Tước và Cố An có mối quan hệ tốt như vậy? Không! Thứ hắn nên quan tâm lúc này là lời nói kia của Tạ Tước là của một đệ tử nói với sư tôn của mình sao?

Hắn nhớ lại khoảng thời gian gần đây hai người họ chung đụng, dần nhận ra cái gì đó đã lệch khỏi quỹ đạo bình thường.

Tạ Tước mặc kệ bản thân bị ướt nhẹp chạy thẳng về nhà Trạch Vân còn nghĩ rằng ướt càng tốt, càng thảm thì mới càng dễ làm Cố Thành Ân mềm lòng! Nhưng trong lòng hắn lúc này ngoại trừ nghĩ cách làm sao để y để mình theo bên cạnh thì lo lắng y đang muốn làm gì hơn!

Vừa bước vào cổng hắn đã thấy bóng dáng tiên nhân áo trắng đang đứng trước hiên nhà ngẩng đầu nhìn trời, khi cửa bị tông ra từ bên ngoài y mới hơi hạ mắt xuống nhìn. Một giây sau mắt y trợn tròn, hé miệng gọi: "A Tước?"

Trong lòng Cố Thành Ân hoang mang, không phải y đã dặn Cố Lâm Thanh đừng để Tạ Tước tới tìm y rồi sao?

Tuy đã thấy người làm lòng mình lo âu nhưng Tạ Tước lại chẳng thoải mái hơn chút nào, hắn cứ đứng ở trong mưa tỏ vẻ đáng thương nhìn y: "Sư tôn muốn đi đâu? Vì sao không muốn đệ tử đi cùng?"

Cố Thành Ân ngắc ngứ: "Chuyện đó…"

Rốt cuộc y muốn làm gì mà nhìn bộ dạng chột dạ như thế?!