Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Chương 11: Chương 11



CHƯƠNG X: BỮA ĂN KHÓ....NUỐT.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, công việc cứ tiếp tục, mọi người đã không còn chĩa mũi nhọn vào NT mà chuyển sang Mai và nuối tiếc với boss. Hàng ngày NT đến làm việc bình thường rồi ra về đúng giờ, dường như bình minh đã trở lại nơi đây, bánh xe của thời gian sau một hồi lệch hướng đã trở lại đúng quỹ đạo vốn có của nó.
NT vừa đi vừa ôm một đống đồ trên tay che kín cả tầm mắt, gần đến thang máy bỗng thấy nhẹ hẳn, hai tay trống không, hốt hoảng ngó lên, hóa ra có người đã lấy nó khỏi tay mình. Sau đó là một khuôn mặt hiện ra với nụ cười tỏa nắng:
- Hi, em còn nhớ tôi không?
Sao không nhớ chứ? Người đàn ông này đã gây ấn tượng mạnh cho NT, là người đàn ông duy nhất khiến cô luống cuống, ngại ngùng, hơn nữa cô cũng có khả năng nhớ mặt người khác.
Vẫn phong cách ngổ ngáo, ngang ngược và phóng khoáng, quần bò rộng thùng thình với dây nhợ chằng chịt, chiếc áo phông đen, bên ngoài là áo khoác dày.
Nghe anh ta hỏi, NT cũng nở nụ cười đúng mực, không thân quen, không lạnh nhạt:
- Chào anh.
- Vậy mà tôi cứ lo em không nhớ. - Nói xong QT còn ôm ngực thở phào trọc cho NT cười.
- Anh yên tâm, tôi không phải là người dễ quên, tôi vẫn nợ anh một bữa cơm mà.
- Vậy hôm nay được không? - QT nắm cơ hội, đề nghị luôn.
- Bây giờ sao?- NT nhìn chiếc đồng hồ treo cách đó không xa, gần 7h30,đúng bữa tối, chỉ có điều cô vừa mới làm việc được 30 phút đã xin phép ra ngoài, như vậy có được không?
Nhìn thấy vẻ do dự trên khuôn mặt cô, QT liền nói:
- Tôi có thể nói với họ giúp cô.
- Không sao, tôi tự lo được....Vậy anh đứng đây đợi một lát, tôi vào xin phép quản lí và thay đồ.
Sau đó NT quay đi, QT cười đứng nhìn theo cô thích thú.
Lát sau NT bước ra, trên người đã thay bộ đồ bình thường, giản dị nói với Tiệp:
- Ừm, tôi chỉ có một tiếng, tôi nghĩ ăn một bữa tối như vậy là đủ.
QT không nói gì chỉ nhìn cô cười. Khi hai người bước ra cửa, NT định rẽ trái thì bị anh kéo lại, đành nhìn anh thắc mắc,anh liền cười giải thích:
- Đợi tôi lấy xe.
- Không đi bộ được sao? Tôi biết một vài quán ăn gần đây cũng được lắm. - NT không nghĩ phải đi xe, cô cũng chỉ đãi anh một bữa bình dân thôi mà. Nhưng QT dứt khoát từ chối:
- Không thể đi bộ. Đợi tôi.
Vì vậy NT đành nhún vai chấp nhận, thật bá đạo! Dù sao cũng là đền bù anh ta thôi thì nghe theo vậy, đúng là tính cách công tử nhà giàu, một đoạn đường ngắn ngủi cũng không thể đi bộ.
Ngồi trên chiếc xe thể thao màu vàng với kiểu dáng kì lạ, đặc sắc NT cũng không biết đây là loại xe gì, hãng nào? Cô không rành về ô tô, cũng không có hứng tìm hiểu, chỉ chắc chắn được nó rất đắt. Không khí bên trong xe chật hẹp, ngột ngạt khiến NT không thoải mái, liếc nhìn sang bên cạnh, QT chăm chú lái xe không có ý định mở miệng bắt chuyện, do vậy cô cũng trầm mặc không nói.
Không khí càng thêm khó chịu, anh lái xe rất nhanh, mặc dù là trong nội thành làm NT hơi sợ, muốn mở miệng chỉ đường lại thấy ngại, không biết nên nói ra sao. QT không hỏi, cứ lên xe lái một mạch làm cô càng lo lắng, e sợ anh ta đến một nhà hàng sang trọng, như vậy cô làm sao đủ tiền?
Đang băn khoăn, xe đã dừng lại trước một nhà hàng Pháp sang trọng, rộng lớn. NT thầm kêu xong rồi, nắm chặt chiếc cặp chéo của học sinh cô thường đeo, NT không thích dùng túi sách màu mè như những người khác, dù sao cô vẫn luôn muốn giữ chút gì đó của thời học sinh mà cô chưa hưởng hết.
QT đã bước xuống xe, mở cửa cho NT, thấy vậy cô đành hít sâu một hơi, bước ra khỏi xe, khách khí nói:
- Cảm ơn.
- Đó là vinh hạnh của một người đàn ông đối với mỹ nhân. - Anh nháy mắt tinh nghịch với cô nhưng cô không nói gì, chỉ ngại ngùng tránh ánh mắt anh, mặt thoáng đỏ.
Khi đến trước cửa nhà hàng, NT đứng sững một lúc. Đây là một nhà hàng kiểu Pháp tiêu chuản từ phong cách trang trí đến cách ăn mặc của nhân viên. Bao quát toàn nhà hàng là cửa kính trong xuốt, ánh đèn vàng dịu nhẹ, thanh tịnh làm cho người ta có cảm giác thư thái, dễ chịu.
Hai cô nhân viên xinh đẹp mặc váy xanh đứng ở cửa mỉm cười chào đón. Vì vậy NT lại hít một hơi dài, cố trấn tĩnh, từ từ bước vào trong. QT không bỏ qua một tia cảm xúc trên mặt cô từ lúc dừng xe, anh rất muốn cười to vì vẻ mặt đáng yêu của NT nhưng nhịn xuống, tỏ ra bình thản, theo sau cô đi vào.
Một anh chàng trẻ tuổi, đẹp trai, lịch sự mặc quần áo đồng phục sơ mi trắng sơ vin cẩn thận kết hợp với chiếc quần đen dẫn họ vào một gian phòng yên tĩnh, không khí ấm cúng, lãng mạn với ánh đèn vàng. Bên tai văng vảng tiếng đàn piano du dương, nhẹ nhàng càng tăng thêm sự lãng mạn, khoan khoái.
Gian phòng có cửa kính cách âm nhìn ra đường phố thủ đô nhưng không bị âm thanh ồn ào của bên ngoài quấy nhiễu khiến NT có cảm giác trước mặt mình là tấm chắn vô hình, phân cách hai thế giới trái ngược hoàn toàn. Trong này là không khí xa hoa, lãng mạn của người giàu còn ngoài kia với bao ánh đèn, bao con người đi lại tấp nập trên đường mưu sinh, đó chính là nhịp đập của cuộc sống : sôi nổi, bon chen đầy vất vả. Bỗng NT cảm thấy nơi đây tuy yên tĩnh, trang trọng nhưng không thực tế đối với cô, ngoài kia mới là cuộc sống mà cô đang trải qua hàng ngày như những bác nông dân bán rau, bán hoa hay bác xe ôm đứng đường đón khách dù trời tối vẫn chưa thể về nhà với vợ con.
Nhìn lại quần áo trên người, chiếc quần bò rẻ tiền, áo phao màu vàng giản dị, bên trong là áo len xám cao cổ, thật không xứng với không gian và con người nơi đây, bọn họ đều là tầng lớp thượng lưu, ăn mặc toàn đồ hiệu, khuôn mặt trang trí tỉ mỉ, cẩn thận, NT thấy mình bị lạc lõng, mặc dù không gian rộng, không khí yên tĩnh, nhẹ nhàng nhưng cô lại rất không thoải mái, bức bách và ngột ngạt, chỉ muốn ra khỏi đây ngay.

Anh phục vụ viên bước vào, đưa thực đơn cho khách rồi lui ra đứng chờ. NT vừa mở ra nhìn liền choáng váng, một món ăn ở đây bằng thức ăn cả tuần cho gia đình cô, thậm chí là cả tháng của những gia đình cực nghèo khổ. Nghĩ đến những người già, em nhỏ phải lang thang nơi đầu đường xó chợ, ăn xin mong có chút gì lót dạ duy trì sự sống qua ngày, những bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo mà không có tiền chữa hay gần nhất bên ngoài kia vẫn đầy rẫy những con người đang vất vả đầu tắt mặt tối kiếm sống cách bọn họ vẻn vẹn một lớp kính mỏng manh, NT chỉ muốn lật bàn, quát vào mặt kẻ đối diện và tất cả những kẻ tự cao, tự đại đang vui vẻ, thản nhiên ăn uống vô tư, nhìn ra ngoài với đôi mắt vô cảm rồi bỏ đi luôn. Cô cố kìm lại ý nghĩ đó, hít thở sâu, tay nắm chặt.
NT gập menu lại thật mạnh, đặt xuống bàn rồi mắt nhìn thẳng vào mặt QT, mạnh mẽ nhưng bình tĩnh, nói từng từ từng chữ rõ ràng:
- Xin lỗi, tôi chưa bao giờ đến những nơi như thế này, cũng chưa bao giờ được ăn món nước ngoài vì vậy không biết chọn thế nào....Mà tôi nghĩ cũng không cần thiết vì... Tôi không có đủ tiền để ăn ở đây, nhưng dù sao anh đã đến đây vì vậy tôi nhất định giữ lời hứa mời anh ăn. Đó là tôi nợ anh...còn tôi không có ý định ăn, mời anh cứ tự nhiên.
Tưởng anh sẽ nói gì, nào ngờ anh chỉ cười, tiếp tục chọn món rồi đưa thực đơn lại cho phục vụ, sau đó mới nhìn cô tự nhiên nói:
- Em thật đặc biệt, rất thẳng thắn, không ra vẻ hiểu biết hay sành điệu như những người phụ nữ khác. Thường thì họ luôn giấu những gì mình không biết vì sợ người ta nói mình quê mùa, lạc hậu.
- Có cần thiết không khi thực sự đúng là như vậy? Nhìn cách ăn mặc của tôi người ta cũng biết, vì vậy tôi cần gì phải tốn công làm chuyện biết trước là không có kết quả?- NT liếc mắt nhìn xuống, QT cũng nhìn cô từ đầu đến chân, nhưng không nói gì cũng không thể hiện thái độ - Tôi chỉ cố gắng sống thật với bản thân, không cần thiết thì sao phải tự hành hạ, gò bó chính mình vì những điều phù du? Hơn nữa tôi thấy mình bình thường như bao người khác, chẳng có gì đặc biệt cả.
Nghe NT nói xong, QT bật cười, lắc đầu nhìn cô:
- Em để ý đến việc đó sao? Vậy quần áo và phong cách của tôi hợp với chỗ này?. - NT lắc đầu, đúng là không hợp nhưng ít ra vẫn là hàng hiệu - Có ai quy định cứ phải ăn mặc sang trọng, đứng đắn thì mới được vào đây ăn cơm? Tôi lại cứ thích đi ngược lại những điều đó, như vậy mới hứng thú.- Nói rồi anh nháy mắt đầy ẩn ý với NT nhưng cô vẫn thản nhiên như không hiểu.
Đúng lúc đó phục vụ bưng thức ăn lên, hai người tạm dừng nói chuyện.
Trên chiếc bàn vuông đựng đầy thức ăn mà NT chưa bao giờ được nhìn tận mắt, đa dạng phong phú đầy màu sắc, toàn món đặc sản và nổi tiếng của nhà hàng:trứng ốp lát, gan ngỗng , sa lát, bít tết, pho mát...và còn cả một chai rượu vang đỏ. Cộng thêm hai ngọn nến lung linh trên bàn càng lãng mạn, đầy đủ sắc và vị. Khung cảnh này thật giống như đôi tình nhân thắm thiết bên nhau đón lễ tình nhân valentine.
Phục vụ viên mở chai rượu, rót chất lỏng màu đỏ đậm vào hai chiếc ly thủy tinh xinh đẹp. Sau đó QT quay ra nói với anh ta:
- Cảm ơn, anh có thể lui ra, chúng tôi tự phục được.
- Vâng, chúc quý khách ngon miệng. - Anh ta lễ phép cúi chào lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, yên tĩnh, thoải mái với âm thanh trầm bổng của tiếng đàn. QT giơ ly lên:
- Cụng ly vì buổi mặt hôm nay chứ? - Rồi nhướn mày nhìn NT.
- Xin lỗi, tôi không uống được rượu. - Cô bình thản từ chối.
QT cũng không ép buộc, tự uống một ngụm rồi đặt ly xuống, cầm dao dĩa lên chuẩn bị ăn lại nhìn thấy NT vẫn không động đậy, cười hỏi:
- Sao vậy? Không ăn thật ư? Yên tâm đi, bữa này tôi mời em. QT tôi ăn cơm làm sao có thể để người đẹp trả tiền được?- Anh nháy mắt, ra vẻ tán tỉnh cô.
Thấy vậy NT liền lạnh lùng nhìn anh:
- Tại sao?
- Tôi thích. - Thấy cô vẫn không thay đổi thái độ, anh đành lấy lý do khác - Ừm...Tại hôm nay tâm trạng tôi không tốt, muốn cùng ăn với ai đó được không? Để lần khác em trả nợ tôi cũng được. - QT tỏ vẻ chân thật, không hiểu tại sao NT đột ngột thay đổi nét mặt, trở nên lạnh lùng, xa cách như vậy.
- Thưa ngài tôi không thích kiểu nói chuyện vòng vo, vì vậy thứ lỗi cho tôi được nói thẳng. Hôm đó tôi làm bẩn giày của ngài và ngài muốn tôi mời một bữa cơm, tôi sẵn lòng chấp nhận, mặc dù có thể chỉ là lời nói đùa của ngài, nhưng nếu tôi gặp lại ngài, tôi cũng nhất định giữ lời hứa, sau đó giữa chúng ta liền chấm dứt mọi chuyện. Tôi sẽ cho đó là lẽ tự nhiên, không suy nghĩ gì, nhưng bây giờ ngài lại mời tôi và muốn hẹn tôi lần khác, do vậy dù tôi không thông minh hay kém nhanh nhạy cũng cảm thấy dường như ngài cố kéo dài mối quan hệ của chúng ta, tôi có cảm giác mình bị sập bẫy.... Tôi không tự tin với bề ngoài của mình có thể khiến ngài bị tiếng sét ái tình, càng không tin bên người ngài còn thiếu "những" bóng hồng xinh đẹp, tài giỏi hơn tôi.... Xin lỗi ngài nếu có gì mạo phạm. - NT bỗng thay đổi thái độ lạnh lùng, cung kính đối với QT, nhấn mạnh chữ "những", cô không phải kẻ ngốc, cũng không quá kém trong việc hiểu ẩn ý, do đó hiểu được con người này không đơn giản, việc cô và anh ta dây dưa có lẽ là nằm trong kế hoạch của anh ta, vì vậy cô không muốn chơi úp mở với anh ta, thẳng thắn nói rõ quan điểm của mình.
Không ngờ NT lại nói những lời đó, QT bật cười vui vẻ, lát sau mới ngưng cười, nhìn cô chăm chú:
- Em làm cho tôi thật bất ngờ. Thôi được, nếu em đã nói vậy, tôi cũng không giấu nữa. Quả thực là tôi đã cố ý tiếp cận em, tôi xin lỗi vì điều đó nhưng tại vì tôi quá tò mò về em, muốn biết rõ mặt em, sau đó tôi lại thấy em thực thú vị cho nên đã nghĩ cách làm quen để hiểu vè em hơn. Mong em tha thứ, đừng gọi tôi xa lạ như vậy. - Anh bày ra vẻ mặt van xin, mong mỏi nhìn NT.
- Tại sao anh lại tò mò về tôi? Còn nữa tôi không thích bị người khác coi là đồ vật hay thú cưng mà có hứng thú. - NT chấp nhận đổi cách xưng hô như cũ nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng, khách khí và ẩn nhẫn tức giận. Cô dị ứng nhất với từ " hứng thú" vì nó mà cô bị một người đàn ông hủy diệt tất cả.
- Em không biết tôi là ai?- Nghe cô nói QT trợn mắt, không tin hỏi.
- Tôi nhất định phải biết sao?- NT nhàn nhạt trả lời.
Sau đó QT liền bật cười, lắc đầu nhìn cô:
- Em mang đến cho tôi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, em đúng là rất thú vị, em không hay tám chuyện với các nhân viên khác sao? - Anh tò mỏi hỏi.
- Tôi xin nói lại một lần nữa, tôi chẳng có gì đặc biệt hay lý thú cả, vì vậy mong anh đừng dùng những từ đó với tôi.- NT đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
- Vì sao? - QT không chút để ý, tiếp tục hỏi.
- Vì tôi dị ứng với những từ đó, còn nếu anh không muốn nói mình là ai, tôi cũng không ép, mà cũng chẳng cần thiết...bởi vì chúng ta chẳng phải bạn bè cũng chẳng thân quen, sau buổi hôm nay không còn liên quan gì nữa.- NT lạnh lùng cắt đứt mọi dây dưa với QT, mà cô cũng thực sự dị ứng với cách nói của anh.
Lại một lần nữa QT bật cười trước sự thẳng thắn và mạnh mẽ của cô gái trước mặt. Cô có một sức hút lớn đối với người đối diện mặc dù cô không ý thức được khiến anh không cưỡng nổi, chỉ muốn nói chuyện với cô mãi. Vì vậy, anh đành giơ tay đầu hàng:
- OK,Ok... tôi không nói như vậy nữa. Tôi xin khai, tôi là người bạn thân nhất và cũng là duy nhất của Trần MV- ông chủ của em. Tôi tò mò về em thông qua hắn ta, lần đầu tiên có một người phụ nữ có thể làm cho hắn ta tức giận và có những cảm xúc khác ngoài bộ mặt lạnh lùng đó. - Nói xong, anh nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

- Tôi có nên tự hào vì điều đó không?- NT nhếch mép, nhìn đáp lại anh.
Câu trả lời của cô làm QT cứng họng, do vậy đành ho khan một tiếng đáp:
- Tôi không có ý chê cười hay thích thú với em vì điều đó. Chỉ là tôi cảm thấy dường như giữa em và MV có quen biết nhưng lại có vẻ...không tốt, do vậy tôi muốn biết rõ sự tình.
- Tôi chẳng quen biết gì anh ta ngoài việc anh ta là boss của tôi, tôi là nhân viên của anh ta. Còn lí do tại sao lại vậy thì anh có thể đi hỏi trực tiếp anh ta nếu anh ta muốn tiết lộ với anh. Dù sao từ bây giờ chúng tôi chẳng có một chút quan hệ nào. Anh cũng không cần tò mò hay thắc mắc điều gì nữa, anh đã hiểu rõ con người tôi, tôi chỉ là một người bình thường chẳng có gì nổi bật, vì vậy tôi nghĩ mình không còn gì hứng thú để anh phải phí thời gian tìm hiểu. - NT vẫn một mực muốn chấm dứt với anh ta.
Nhìn một bàn đầy thức ăn vẫn nguyên vẹn, QT lảng tránh nói:
- Được rồi, chúng ta vừa ăn vừa bàn luận vấn đề này được không? Tôi tin chắc em không phải người lãng phí. - Anh nháy mắt, khẳng định với cô.
Vì vậy NT đành thở dài, miễn cưỡng cầm dao dĩa lên, đúng là cô không thể nào lãng phí từng ấy tiền được . Nhưng khổ một nỗi cô chưa bao giờ ăn đồ ăn tây vì vậy không biết sử dụng dao dĩa là lẽ đương nhiên. Ngước mắt nhìn QT đưa dao dĩa nhanh nhẹn, thuần thục và lưu loát, cô đành thở dài tiếp, đặt dao dĩa xuống, nói với anh phục vụ không lui ra mà vẫn đứng ở đằng xa vì sợ khách có gì căn dặn, quả là một người đầy trách nhiệm:
- Xin lỗi, tôi không biết dùng dao dĩa, có thể cho tôi một đôi đũa và chiếc thìa không?
Anh ta nghe xong, mặt đơ ra, không tin nổi nhìn cô làm QT bật cười, nhìn anh ta đầy thương cảm, xua tay:
- Không sao - Rồi quay lại NT trìu mến nói- Những món ăn này phải dùng dao dĩa, em không biết thì nhìn tôi rồi bắt chước cũng được.- Ai ngờ NT lại lạnh lùng phản bác:
- Tôi không nghĩ có thể ăn uống gò bó như vậy, tôi cũng không định bước vào những nơi như thế này một lần nữa vì vậy không cần thiết phải học cách cầm dao dĩa.
- Được rồi, vậy để tôi cắt giúp em - Vừa nói anh vừa với lấy đĩa thức ăn của cô cắt từng miếng bít tết, gan ngỗng cẩn thận rồi đặt lại ngay ngắn trước mặt NT mà không cần sự đồng ý của cô.
Mặc dù rất bực mình nhưng NT không nói gì, cầm dĩa xỉa một miếng cho vào miệng. Mùi vị thơm nồng, béo mà không ngậy, miếng ngan thật mềm, vừa cho vào miệng đã tan ra, thơm ngọt, tuyệt vời. Nhìn cả một miếng thịt to, không nát một chút nào vậy mà lại mềm đến thế, quả là đặc sản. Nhưng rồi NT bỗng nhìn ra cửa, mùi vị trong miệng liền thay đổi, không còn thơm ngon nữa mà mặn chát khiến cô không nuốt nổi. QT thấy vậy bèn hỏi:
- Sao vậy?
NT nhìn sâu vào mắt anh rồi đưa mắt nhìn những vị khách thản nhiên ăn uống, cuối cùng nhìn ra ngoài cửa kính, rành mạch đáp:
- Tôi chỉ đang thắc mắc tại sao bọn anh lại có thể bình thản ăn uống trong một không gian như vậy?
Nghe vậy QT ưu nhã đặt dao dĩa xuống, nhìn theo mắt cô. NT không dùng từ " bọn họ" mà dùng "bọn anh" chứng tỏ cô đã phân cách rõ ràng giữa cô với anh và những người ở đây, chẳng hiểu tại sao QT bỗng thấy buồn buồn và hơi khó chịu vì điều đó, lát sau mới từ tốn trả lời:
- Tôi cũng muốn biết.
Nhưng NT chỉ nhìn anh lắc đầu không nói sau đó quay đi, tiếp tục ăn, nhanh chóng kết thúc bữa ăn ngột ngạt này. QT cũng không nói nữa, hai người yên lặng ăn uống. QT thì từ tốn, chậm chạp ăn từng miếng rất đúng mực kiểu Pháp trong khi mặc quần áo hiphop chẳng khác nào một bức tranh theo trường phái tương phản, đối lập khiến cho NT suýt không giữ được bộ mặt lạnh lùng, thản nhiên. Cô không để ý anh và mọi người xung quanh nhìn, cố gắng nhét thức ăn đến căng phồng miệng mới thôi. Cô cố ý không giữ hình tượng như vậy để cho anh thấy phản cảm. Nào ngờ mọi người trố mắt, há mồm nhìn một đôi nam nữ kì dị đang ăn uống tự nhiên, trong khi QT vẫn thản nhiên như không, thậm chí ánh mắt nhìn NT còn có chút thích thú mà cô không nhận ra. Anh hiểu cô cố tình, cho nên không giận ngược lại còn thích thú, thậm chí thấy cô đáng yêu vô cùng.
Cuối cùng bữa ăn đầy ải cũng kết thúc, NT hít một hơi thoải mái đứng ở cửa chờ QT lấy xe.Sau đó hai người lái xe quay lại khách sạn.
Đi được một đoạn bỗng NT kêu dừng xe làm QT thắng gấp, chưa kịp hiểu chuyện gì cô đã mở cửa xe chạy lên vỉa hè. Anh tò mò nhìn theo thấy cô dừng bên một hàng bán bánh và ngô ven đường.
Lát sau NT quay lại, trong tay xách hai túi ni lông nhỏ đưa cho anh, QT vẻ mặt ngu ngơ nhìn hai cái túi trước mặt rồi lại nhìn cô hỏi:
- Gì vậy?
- Đây là khoản nợ của tôi với anh: 2 bắp ngô,hai bánh rán và hai bánh mì- NT rất tự nhiên đặt vào tay anh, trả lời.
QT nghe vậy phì cười, khoát tay:
- Không cần, tôi chỉ đùa thôi mà.
- Nhưng tôi không đùa. - NT dứt khoát để vào tay anh.
- Vậy em định đền bù cho tôi nhu thế này? Đây là bữa ăn sao? - QT nhướn mày, cố ý trêu cô. Nhưng NT không cười, trầm mặc nhìn xoáy vào mắt anh rồi lạnh lùng, cứng rắn đáp:
- Đối với những người như anh thì không phải, nhưng với nhiều người trong chúng tôi đây đã là bữa ăn thịnh soạn. Anh có biết trên đời này có bao nhiêu người nhịn ăn sáng đi làm? Bao nhiêu người không đủ một ngày 3 bữa? Bao ông bố, bà mẹ chỉ ăn khoai sắn để nhường gạo cho con? Bao bạn trẻ húp cháo từng ngày để có cơ hội cắp sách đến trường? Và bao người cả ngày không có một hạt cơm nào vào bụng? Có khi đối với họ được ăn ba bữa cơm trắng đã là niềm hạnh phúc lớn, hoặc mỗi buổi sáng có một chiếc bánh mỳ lót dạ đi làm cũng mãn nguyện. Họ không mơ ước cao sang, không cầu những thứ hào nhoáng, xa hoa mà chỉ ao ước những điều rất nhỏ nhoi, giản đơn của con người, đó là một cuộc sống no đủ, được tồn tại đúng nghĩa là một con người nhưng họ chưa từng làm điều gì sai trái, cắn dứt lương tâm, vì vậy họ vẫn hiên ngang, mạnh mẽ sống với tâm hồn trong sạch trong cái xã hội đầy bon chen và bất công này....Vì vậy khi anh sinh ra được đầy đủ về vật chất thì hãy cố gắng trân trọng và suy nghĩ khi nhìn những con người xung quanh...Tôi biết mình không có quyền nói như vậy với anh, cũng không có ý lên mặt hay dạy đời anh. Tôi chỉ nói vậy, quyền nghe và làm vẫn là ở anh. - Nói xong NT không buồn nhìn nét mặt anh ta như thế nào, dựa vào cửa kính, mắt hướng ra phía ngoài.
QT nghe xong cũng trầm mặc không nói, cất hai túi ni lông đi, khởi động xe.
Không khí lại yên lặng như lúc đi nhưng lần này là NT không muốn nói chuyện.
Mãi sau QT lên tiếng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt:

- Xin lỗi, tôi đùa hơi quá nhưng....tôi có cảm giác em luôn đề phòng, có ý tránh xa tôi...như vừa rồi trong nhà hàng em còn ăn uống như vậy trước mặt tôi, em không e ngại tôi sao? Em sợ tôi? - QT nói hết những thắc mắc trong lòng, cô đúng là không còn ngại ngùng với anh như lần đầu. Từ lúc cô biết anh là bạn MV cô liền thay đổi thái độ, lạnh lùng và xa cách với anh.
- Đúng vậy, là tôi cố tình- NT quay lại nhìn thẳng vào mắt anh thừa nhận làm QT ngỡ ngàng, anh không ngờ cô lại nói như vậy mà không lấy cớ khéo léo che đậy vì hành động thất lễ của mình khi những người phụ nữ anh biết.
- Vì sao? - QT thẫn thờ hỏi.
- Vì như anh nói, tôi đề phòng anh, tránh xa anh và thực sự là sợ anh. - NT vẫn kiên định, cứng rắn thừa nhận.
- Sao lại vậy? Tôi đáng sợ thế sao? - Câu trả lời nhận được của cô lại làm QT choáng thêm một lần nữa, không ngờ anh nổi tiếng sát gái, phong lưu, con gái bám theo như nhặng, vậy mà cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn trước mặt này lại nói sợ anh, quả thực anh không biết nên giận hay nên cười?
- Chỉ đối với tôi thôi... Vì khi tiếp xúc với anh tôi cảm thấy mình dễ dàng bị nhìn thấu khiến cho tôi có cảm giác không an toàn. Trước đây tôi chưa bao giờ biết ngại ngùng, lúng túng trước mặt người khác phái. Anh là trường hợp đầu tiên. - NT bình tĩnh nói rõ.
- Đó có được coi là một vinh hạnh không? - QT nở nụ cười mê hồn nhìn cô.
- Nếu anh muốn thì đối với anh là vinh hạnh, còn đối với tôi thì đó là bất hạnh.
- Vì sao? - Anh thắc mắc nhìn NT hỏi.
- Bởi vì tôi luôn có kháng thể miễn dịch với đàn ông, nhưng với anh hình như không có tác dụng lắm. Điều đó làm tôi sợ hãi, anh là người nguy hiểm đối với tôi, do vậy tôi cần phải tránh xa vì sự an toàn của mình... Và đặc biệt anh là bạn của Trần MV, như tôi đã nói trước đó, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh ta, tất nhiên cũng không cần quen biết với bạn của anh ta. - NT vẫn nghiêm túc, nhấn mạnh từng lời.
- Nói như vậy tôi có chút đặc biệt đối với em?- QT nháy mắt, cười tinh nghich nhìn cô sau đó thở dài ai oán - Haiz, lần đầu tiên tôi hối hận sau mười năm kết bạn với hắn ta, có lẽ tôi sẽ trong sắc khinh bạn? - Anh ngước mắt nhìn cô, nửa đùa nửa thật, như thăm dò.
- Như vậy không đáng, bởi tôi không có bất cứ ý đồ gì với anh. Đàn ông đối với tôi chỉ có thể là tình thân và tình bạn hoặc là vô tình, không có trường hợp khác. - Cô cứng rắn từ chối, không cần biết anh đùa hay thật.
Ngữ khí nghiêm trọng của NT làm QT bật cười, mãi sau mới nói được:
- Sao em lại có suy nghĩ tiêu cực như vậy về đàn ông? Chẳng lẽ em không định kêt hôn? - Anh hỏi đùa, nào ngờ lại nhận được câu trả lời nghiêm túc của cô " Không " khiến anh chấn động, cứng họng nhìn cô, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ:
- Haiz, tôi thực sự chưa bao giờ gặp phải một người khiến cho mình lâm vào tình huống khó nói như vậy, đặc biệt lại là một người con gái. Thực sự em chỉ là nhân viên lao công sao? Nhưng theo cách nói của em rõ ràng là một người hiểu biết, kiến thức rộng- Anh thắc mắc, quả thực cô khiến cho anh tò mò vô cùng với hàng trăm câu hỏi đặt ra trong đầu.
- Tôi có lý do không muốn nói với anh. - NT không nghĩ nói dối, cô thực sự không muốn nói cho người chẳng lấy gì là thân thiết như anh.
Nghe vậy QT trợn tròn mắt, há mồm nhìn cô, lại một cú đánh thẳng vào đầu khiến anh xây xẩm, mãi sau anh mớ đưa tay nho nhẹ, đằng hắng:
- Em luôn thẳng thắn với đàn ông như vậy sao? Không chút che giấu ý nghĩ của mình? Chẳng giống những người con gái tôi từng tiếp xúc. Em đúng là khắc tinh của tôi, thật đặc biệt.
- Tôi chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là tôi nghĩ không cần thiết phải che giấu với người muốn tìm hiểu mình, thà rằng để anh ta đạt được mục đích rồi bỏ đi như vậy sẽ tiết kiệm thời gian cho cả hai, không phải sao? - Cô nhìn anh hỏi.
- Phải, thường thì nếu một người phụ nữ nói như vậy với tôi, chắc chắn tôi sẽ không mảy may lưu luyến, thậm chí là tức giận từ bỏ cô ta ngay lập tức vì tôi biết họ chỉ ra vẻ, tính kế muốn lùi một bước tiến hai bước với tôi. Nhưng em thì khác, em có lẽ cũng là trường hợp duy nhất không có thiện cảm với tôi. Tôi rất thích tính cách thẳng thắn, bộc trực của em. - QT cười đáp.
NT nghe vậy không vội vã mà bình tĩnh nhìn anh từ chối thẳng thừng:
- Cảm ơn ý tốt của anh. Tôi không biết có bao nhiêu người mong ước được điều này, riêng tôi chỉ xin anh loại ra khỏi khu vực đó. Tôi không thích là con mồi để bị ăn săn bắt.
- Được rồi, tôi sẽ không coi em là thú, vậy chúng ta làm bạn được không? Chẳng phải đối với đàn ông em có tình thân và tình bạn sao? Tình thân thì không thể, tôi lại không thích vô tình vì vậy chỉ còn lại tình bạn. - Anh nhìn NT hỏi, dù sao ngay từ đầu anh cũng không có ý định bất chính với cô, mà anh cũng không bao giờ là kẻ cưới vợ của bạn.
Nghe QT đề nghị như vậy, NT nhìn anh chăm chăm, một phút sau mới nói:
- Nếu chỉ là bạn bình thường thì tôi sẵn lòng nhưng tôi xin nói trước nếu có bất cứ điều gì vượt quá tình bạn tôi liền chấm dứt ngay. Lúc đó anh đừng trách tôi vô tình.
- Đồng ý. - Nói xong QT giơ tay ra, hai người đập tay vào nhau " thành giao" rồi cùng cười, NT không lạnh lùng với anh nữa.
Đến cửa khách sạn, xe dừng lại, NT mở cửa bước ra, QT cũng theo cùng, cô nhìn anh thắc mắc, anh hiểu ý liền nói:
- Tôi cũng vào đây có việc mà.
Vì vậy NT không hỏi nữa, đang định đi bỗng nhớ đến điều gì bèn quay lại nhìn anh, ánh mắt chứa đầy ý cười khó hiểu:
- Anh vào khách sạn bình tĩnh, tự tin và đừng bất ngờ nhé.
Nói xong liền quay người bước đi, để lại QT đứng đó với bộ mặt ngơ ngác, không hiểu.
Đứng ngẩn ngơ cho đến khi NT đã đi khuất bóng QT mới giật mình tỉnh lại, lắc lắc đầu bước vào khách sạn. Quả nhiên các nhân viên đều nhìn anh chăm chú, rì rầm to nhỏ, QT như một con vật trong sở thú bị người ta nhìn ngó, săm soi, đánh giá. Chẳng lẽ điều NT muốn nói là đây? Nhưng vấn đề là đã có chuyện gì xảy ra? Sao mọi người lại nhìn anh như vậy? Nghĩ vậy, anh càng bước nhanh hơn, đi vào thang máy ấn tầng cao nhất của khách sạn, cần gặp người giải đáp ngay.
*********************
Trong phòng, MV đang ngồi trên chiếc ghế xoay đằng sau bàn làm việc của mình xem xét các giấy tờ của khách sạn thì QT chẳng thèm gõ cửa, mặt hầm hầm bước vào, đứng trước bàn nhìn anh như quan tòa chuẩn bị thẩm vấn bị cáo, trên tay còn cầm hai túi ni lông đặt lên bàn anh. Thấy vậy MV ngước mắt nhìn, bình thản hỏi:
- Gì đây?
- Hai bắp ngô, hai bánh rán và hai bánh mỳ. - QT nhanh nhẹn đáp.
- Là sao? - MV nhíu mày nhìn anh.
- Bữa đêm của cậu, tôi sợ cậu làm việc "vất vả nên "có lòng" mang đến cho cậu. - QT cười nham nhở đáp.
Nhận ra vẻ kì lạ của bạn, MV đành để tập tài liệu sang một bên, nghiêm túc nói chuyện:

- Có việc gì thì nói đi, không cần vòng vo.
Đến lúc này QT cũng không đùa nữa, chẳng chút e sợ, đặt mông lên bàn của MV đáp:
- Tôi vừa mời NT đi ăn bữa tối ở nhà hàng Pháp về, nào ngờ cô ấy lại mua mấy thứ này trả lại tôi, còn không quên kèm theo một bài "hướng dẫn sử dụng trước khi dùng" hết sức độc đáo khiến tôi ghi tạc trong lòng. - Nói xong anh cười cười, tỏ vẻ hạnh phúc trước mặt MV để hắn ghen. Quả thực nghĩ lại anh vẫn còn thấy thú vị.
MV chỉ lạnh lùng nhìn đáp lại, giọng nhạt nhẽo:
- Còn gì nữa không?- Rồi lại tiếp tục xử lý công việc.
- Cậu không hỏi tôi tại sao mời cô ấy ăn cơm sao? Không phải mấy tuần nay cậu đều uống rượu, hút thuốc rồi đánh bạc vì người nào đó sao? - QT nhướn mày nhìn MV chế giễu, nhưng anh vẫn không trả lời, vì vậy đành giải thích - Tôi mời cô ấy để hiểu thêm về con người cô ấy, nhân tiện cũng muốn biết nguyên nhân khiến cho người nào đó bỗng dưng như bị nổi điên, tự hành xác trong thời gian gần đây.
- Vậy đạt được mục đích chưa? - MV vẫn trả lời lơ đãng, như không chú ý khiến QT tức điên lên, anh giằng lấy tập tài liệu trong tay MV, quát:
- Nói chuyện tử tế đi. Hỏi thừa, nếu biết rồi tôi còn đến đây hỏi cậu làm gì? NT nói cô ấy không muốn nhắc lại chuyện đó nhưng tôi có thể đi hỏi cậu nếu cậu muốn nói với tôi cô ấy cũng không có ý kiến. Rốt cuộc là chuyện gì? - QT nhìn MV đầy mong đợi.
Nghe vậy MV trầm mặc một lúc, sau đó mới hít sâu, nhẹ nhàng nói:
- Sáu năm trước cô ấy đến đây tìm người, vì một số hiểu làm mà tôi đã cưỡng bức cô ấy. - Anh nói lưu loát như không có gì nhưng trong mắt lại lóe lên tia đau đớn, áy náy. Cô đã cho anh quyền nói vậy thì anh chẳng có gì không đồng ý, dù sao đó cũng là lỗi của anh. Chưa bao giờ anh có ý định giấu diếm điều đó.
Nghe vậy QT đang từ trên bàn đứng phắt dậy hét:
- Cái gì? Cậu đùa sao? - Điều này thực sốc ngang với việc tổng thống HQ và Tiều Tiên ôm nhau thắm thiết. Nhưng nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của MV anh biết đây là sự thật. Anh ta không bao giờ biết đùa, đặc biệt là sự việc như thế này, vì vậy anh lại ngồi xuống, vuốt cằm suy nghĩ :
- Đây là lý do cô ấy có kháng thể miễn dịch với đàn ông sao? Chẳng trách cô ấy lại ghét cậu như vậy. Chết tiệt, vì cậu mà tôi cũng bị ghét lây. Tôi muốn cắt đứt quan hệ anh em bao năm với cậu. - QT ra vẻ tức giận, quyết tuyệt giao, vì nghĩa diệt thân. Nào ngờ MV chỉ thản nhiên gật đầu:
- Cứ tự nhiên, tôi mong điều này từ lâu rồi, hôm nay mới thành sự thật.
"Ong" một tiếng trong đầu, QT lại bị choáng váng, trợn mắt há mồm nhìn MV, cứng họng không nói được lời nào. Mãi sau mới vò đầu, vẻ mặt đau khổ:
- Ác, ác thật. Đúng là giết người chỉ bằng một câu nói. Thì ra hai người giống nhau như vậy, thảo nào ông trời cũng se duyên. Hôm nay tôi đã bị quá nhiều cú đấm tinh thần vào đầu, xây xẩm cả người. Haiz, tôi bó tay rồi, phục hai người sát đất.
- Không có việc gì nữa thì biến đi cho tôi làm việc. - MV không quan tâm vẻ mặt ai oán của bạn, dứt khoát đuổi người.
- Bạn bè thế đấy, điều hối hận nhất của tôi trên đời này là đã kết bạn với cậu. - QT phẫn nộ lên án.
- Không sao, tôi vẫn dữ câu nói trên " cứ tự nhiên".
MV thẳng thừng cho anh thêm 1 nhát dao, QT chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán, ủ rũ đi ra cửa. Bỗng nhớ đến chuyện kì lạ đó bèn quay lại hỏi:
- Xít quên, ở đây có việc gì sao mà mọi người nhìn tôi khiếp vậy?
- Cậu cũng để ý thấy sao? Tôi bị mấy ngày nay rồi. - MV không buồn ngẩng mặt lên đáp.
- Tại sao? - QT tò mò hỏi ngay.
- Tại bọn họ tiếc nuối với tôi, thương cảm cho chúng ta yêu nhau mà không dám công khai, thậm chí còn phải lén lút sang Thái kết hôn.- MV vẫn nhàn nhạt nói như được lập trình sẵn mà không biết rằng mình vừa tung một quả bom nguyên tử vào đầu QT khiến anh đơ ra như tượng sống.
Sau một phút QT mới hiểu hết được lời của MV, một bước nhảy vọt lại trước mặt anh hét:
- Tại sao lại vậy? Cậu đã nói gì với họ? Muốn chết hả? - Anh gầm gè giơ nắm đấm trước mặt MV.
- Ai dỗi hơi đâu nói mấy chuyện này? Tại cậu cứ suốt ngày đến đây bám dính lấy tôi cho nên bọn họ mới hiểu lầm. Tôi còn chưa hỏi tội thì cậu làm gì có quyền lớn tiếng ở đây. Hừ - MV không yếu thế, hất văng tay bạn ra, lúc mới biết chuyện anh còn điên hơn, chỉ hận không thể xông đến giết chết QT ngay tức khắc.
- Cậu đúng là đồ vô ơn, khỏi vòng cong đuôi, ăn cháo đá bát. Nếu tôi không đến đây dòm ngó, an ủi cậu thì cậu đã đau khổ đến chết vì tình từ lúc nào không hay. Bây giờ lại còn nói những lời vô trách nhiệm như vậy, đúng là đồ không có trái tim. Trời ơi! Thanh danh trong sạch của tôi còn đâu? Hình tượng nam nhi cường tráng, mạnh mẽ của tôi bây giờ ở đâu? Tôi bất chấp tất cả, cậu nhất định phải đính chính tin này trước mặt nhân viên ngay lập tức. - QT thở hổn hển nói, tức chết anh mà, hôm nay quả là một ngày đen đủi đối với anh.
MV vẫn không để ý đến việc la hét om sòm của QT, chỉ lạnh nhạt đáp:
- Nói thế nào? Bảo tôi thực sự không yêu cậu? Ai tin? Cậu chưa nghe câu "càng bôi càng đen" sao ?
- Tôi không cần biết, nhưng không thể để thế này được. Như vậy tôi làm sao săn thú? - QT hoảng hốt nói.
Nghe vậy MV nhướn mày nhìn bạn, khinh khỉnh đáp:
- Cậu săn còn chưa đủ sao? Dễ đến cả nghìn con rồi nhỉ? Định sưu tập đủ các chủng loại trên thế giới? Vậy chuyển sang cùng giới cho đa dạng luôn, thấy thế nào?
- Cậu...cậu...- QT chỉ tay vào mặt MV, tức nghẹn cổ không nói được lời nào. Thấy vậy MV cũng chẳng thương tiếc, phất tay tiễn khách:
- Được rồi, cậu để cho tôi yên. Mọi chuyện theo thời gian tự khắc sẽ hết.
Không còn lời nào để nói, QT chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn bạn, rồi dậm mạnh từng bước đi ra ngoài, để lại MV một mình trong phòng, đến lúc này anh mới phì cười, lắc đầu bất đắc dĩ rồi tiếp tục làm việc.
Thời gian này MV luôn làm việc hăng say để cố gắng không nghĩ đến NT, không đi tìm gặp cô, thời gian còn lại anh về nhà với Hoàng- cháu anh. Gần đây thằng bé rất vui, nói cười nhiều hơn vì anh hay về nhà và vì cô giáo tâm trạng vui vẻ. Hoàng cứ suốt ngày bám lấy anh kể cho anh nghe về cô giáo: cô xinh thế nào, dịu dàng ra sao, thậm chí cả việc hôm nay cô mặc quần áo màu gì, vui hay buồn, dạy gì cho các bạn, cách kể chuyện ra sao khiến cho các bạn học tập hứng khởi. VM nghe đến thuộc làu, gần như đã rất quen thuộc với cô ta. Nhưng thật lạ là anh không hề chán ghét việc đó, ngược lại còn vui vẻ và có chút chờ mong xem hôm nay cô ta như thế nào? Tâm trạng vui hay buồn?.... Đến đây chính anh cũng phải bật cười vì ý nghĩ kì lạ đó của mình. Có lẽ anh nên tìm một dịp gặp cô.