Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình 2

Chương 27



Hai tay nắm chặt thành quyền, German sải bước đi về phía trước ra lệnh cho thuộc hạ thả Mục Kiền ra, để hắn quay trở về bên Lệ Thiếu Đình, nếu như anh đoán không sai, chỉ trong vòng chưa đến nửa ngày, Lệ Thiếu Đình sẽ tự động đưa Mục Kiền đến gặp anh...

Thuộc hạ bên German gấp gáp tổ chức công cuộc tìm kiếm Lạc Khuynh Thành, điều này khiến Lệ Thiếu Đình không khỏi lo lắng.

Anh vốn rất lo cho tình hình của Ngâm Tích, không biết German có làm gì tổn thương đến cô ấy không, có dùng hình phạt nào tra tấn không? Nhưng nếu Mục Kiền trở về thì tình huống sẽ càng căng thẳng và nan giải hơn, nào ngờ, Mục Kiền lại bị tập kích! Nghiêm trọng hơn là, Lạc Khuynh Thành lại không thấy đâu?!

Nếu thật sự em ấy bị bắt cóc, vậy điều đó đồng nghĩa với việc Khuynh Thành đang gặp nguy hiểm, đúng thật là không xong. Con bé chỉ là một cô gái yếu đuối, lại đang mang thai, nếu có bất trắc gì xảy ra???

Hậu quả.... Anh không dám nghĩ, nếu Tích Nhi mà biết được, chắc sẽ sốc đến ngất xỉu mất?

"Cậu có nhận diện được kẻ tập kích cậu là ai không?"

Đứng trước mặt Mục Kiền, Lệ Thiếu Đình nghiêm nghị tra hỏi...

"Thiếu soái, tôi thật sự không biết gì hết, ngài cũng biết, ở đây tôi có quen biết ai đâu a."

Mục Kiền vừa khổ sở, vừa áy náy lắc đầu, phần lớn là xấu hổ...

Mục Kiền là người đứng trong hàng ngũ quân đội, cho nên bản tính cao ngạo và bướng bỉnh cũng là một phần không thể thiếu, cho dù có thực thi dưới bất kỳ nhiệm vụ gì, chỉ cần có cậu chủ Lệ Thiếu Đình phân phó, hắn sẽ dùng hết tài lực và cả tính mạng của mình để hoàn thành nó, nhưng hắn không ngờ, nhiệm vụ chưa tiến hành được một phần ba chặn đường, người đã bị bắt đi.

Thật sự hắn không còn mặt mũi nào mà quay về diện kiến Thiếu Soái nhà mình, về lý mà nói, lẽ ra hắn nên tự kết liễu đời mình bằng một phát súng cho xong chuyện, nhưng vì tại hiện trường bắt cóc, hắn là người duy nhất có mặt ở đó, nếu hắn không quay về, chẳng phải hắn quá mức vô trách nhiệm sao?!

"Là thuộc hạ vô dụng, không bảo vệ an toàn cho tiểu thư Khuynh Thành, Thiếu soái cứ việc trách phạt, Mục Kiền không oán trách nửa câu!"

Việc Mục Kiền chủ động đưa ra yêu cầu trừng phạt, Lệ Thiếu Đình thật sự không nỡ.

Bỏ qua chuyện trách mắng Mục Kiền sang một bên, cho dù có trừng phạt thì cũng đợi đến khi tìm được tung tích của Lạc Khuynh Thành rồi hẳn hay...

"Câm miệng lại cho tôi, đừng đứng đó bày bộ mặt thành khẩn nhận sai với bổn soái, phiền chết!"

Lung tung phất tay, Lệ Thiếu Đình buồn bực khó chịu đến đòi mạng, hai hàng mày nhíu chặt, bước chân có phần gáp gáp đi qua đi lại trong phòng, thái độ bất an và lo lắng lộ rõ ra mặt...

"Mục Kiền, cậu đi tìm Reggie Nord giúp tôi."

Con mẹ nó! Vốn là không muốn tìm hắn, chỉ cần nhìn thấy gương mặt lãnh khốc nặng mùi thuốc súng kia là anh đã buồn bực đến chết, nhưng còn cách nào khác sao. Đây không phải là địa bàn hoạt động của anh, đã không quen một người nào ở đây, thuộc hạ dưới trướng anh cũng chỉ có vài tên, có dốc toàn lực cũng nằm mơ mới tìm ra được người!

Nhưng Reggie Nord, dựa vào thế lực hùng mạnh của hắn, muốn tìm một người, không có gì là không thể?

Nghĩ như vậy, Lệ Thiếu Đình dẫn theo Mục Kiền đến biệt thự của German, nhưng vừa đến nơi thì nhận được tin hắn vẫn không có trở về mà ở lại trụ sở làm việc, cho nên anh một đường thẳng tiến đến đó...

Bây giờ trời cũng đã lúc chạng vạng, cả tòa trụ sở được bao phủ bởi một bầu không khí yên lặng đến nghẹt thở, phỏng chừng như ngoài German ra thì không có vị sĩ quan nào có mặt tại đây.

Vì Lệ Thiếu Đình là khách quý của đế quốc, cho nên có được tấm vé thông hành ở mọi lúc mọi nơi là chuyện rất dễ dàng, bảo vệ và lính gác cũng cẩn trọng cúi đầu mời anh đi thẳng vào cổng chính.

Vừa tới đến nơi, Lệ Thiếu Đình đã nhìn thấy Gavin mang bộ mặt vô cùng nghiêm trọng im lặng đứng ngoài cửa, giống như đang do dự là có nên đi vào đó hay không...

Đầu quả tim xẹt qua một tia nghi hoặc, Lệ Thiếu Đình vội vàng sải bước đến, mở miệng hỏi: "Reggie Nord có ở bên trong không?"

Hơi mấp máy môi, Gavin còn chưa kịp nói gì thì Lệ Thiếu Đình chợt nghe được một loạt âm thanh gầm nhẹ, giống như tức giận trách mắng ai đó...

"Phế vật! Một đám phế vật! Nhiều người như vậy, đến lúc nào rồi mà cả một chút manh mối cũng đều không có?!"

Tiếng rống giận dữ tựa như tiếng sầm rền vang giữa cơn giông bão, kèm theo đó là một loạt âm thanh loảng choảng, giống như tiếng đồ bị đập vỡ, ai cũng có thể tưởng tượng được giờ phút này hắn có bao nhiêu vẻ khát máu và tàn nhẫn.

Chậc, hung dữ ghê gớm, chẳng khác gì còn sói hoang bị người ta xát muối lên vết thương, chả trách đến cả Gavin cũng do dự không dám vào.

"Tìm, đều tiếp tục tìm kiếm cho tôi, trước tám giờ tối nay, nếu không tìm thấy người, tôi sẽ lôi đầu các người xuống làm thức ăn cho sói!"

"Rầm" một tiếng, không biết đối phương đã đạp văng cái gì, âm thanh vang lên rất rõ ràng, có thể nói sự giận dữ này đang ăn mòn lý trí cũng như vứt đi hoàn toàn dáng vẻ điềm tĩnh lãnh đạm thường ngày của anh!

Ngay sau đó, cửa chính liền mở ra, vài tên sĩ quan mang bộ mặt trắng bệch run sợ đi ra, một đám bọn họ, uy quyền cũng chẳng kém ai, tay không sở hữu biết bao nhiêu tên thuộc hạ, thế nhưng giờ phút này lại cúi đầu run rẩy lau mồ hôi lạnh trên trán

Trời đất, đúng là hù chết bọn hắn. Tuy biết tính tình Thượng tượng nhà bọn họ không ôn hòa là mấy, nhưng thường thì Thượng tướng chỉ dùng bộ mặt lạnh lẽo, hay nhân từ hơn là phê phán vài câu khiến lòng người vô cùng tự ái, quá lắm thì quát hai ba câu rồi nhận trừng phạt, nào có chứng kiến qua bộ dáng tức giận như muốn giết cả thiên hạ kia đâu?!

Thì ra, đây mới là bộ dáng tức giận thật sự của Thượng tướng, giống như Satan tái thế cướp đoạt mạng người vậy, thử hỏi, ai đương đầu cho nổi?!

"Đi đi, vất vả rồi."

Nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên bả vai một tên đứng gần đó, Gavin âm thầm thở dài một hơi, cân nhắc tiến về phía trước vài bước, nâng tay lên, cẩn trọng gõ cửa, thật ra, hắn cũng sợ đến đổ mồ hôi tay rồi, nhưng còn cách nào khác sao? Ai bảo hắn vừa là trợ thủ đắc lực, vừa là bạn chiến vào sinh ra tử chí cốt của hắn? Cho nên cho dù hậu quả có tồi tệ thế nào, cũng phải thử một phen, ai ngờ, chưa mở miệng nói hết câu đã bị một tiếng quát vang dội truyền đến!

"Thượng tướng, Lệ..."

"CÚT!"

Tìm không thấy người thì đừng tới làm phiền anh! Loại cảm giác không biết tung tích của Lạc Khuynh Thành cắn nuốt lấy anh như con virus cực độc, anh thấy mình quá thất bại, cảm xúc bắt đầu rối loạn. Anh lo đến nóng ruột nóng gan, anh rất muốn biết tên khốn to gan lớn mật nào cả gan dám ngang nhiên bắt cóc cô?!

Một kẻ trời không sợ đất không sợ như anh, giờ phút này đầu óc lại trống rỗng, kể cả trường hợp xấu nhất có thể xảy ra với cô, anh cũng không dám nghĩ, anh sợ...

"Này..."

Gavin khó xử ấp úng lên tiếng, khóe môi hắn cong lên ý cười khó xử, hắn nguyện chết cũng phải mở miệng nói hết câu: "Thượng tướng, là Lệ thiếu soái đến, còn mang theo Mục Kiền."

Lệ Thiếu Đình?

"Cho bọn họ vào."

Mắt dài nheo lại, trên gương mặt anh tuấn lập tức giấu đi phần ưu tư, trực tiếp quay đầu về phía cửa, khôi phục về bộ dáng cao lãnh...

Lệ Thiếu Đình thong thả bước vào, chứng kiến khắp phòng đều là một mảng hỗn độn, giấy tờ trắng hết cả sàn, đồ gỗ nội thất, đồ trang trí bị ai đó ném vứt nằm lăn lốc một góc.

Cũng không rảnh rỗi tiếp tục đánh giá, Lệ Thiếu Đình ngắn gọn đối diện với German, thản nhiên nói.

"Lôi thượng tướng, tôi tự mình đưa Mục Kiền đến, có nghi vấn gì xin cứ tự nhiên hỏi, hy vọng có thể giúp anh tìm ra chút manh mối, Khuynh Thành mất tích, tôi cũng rất lo lắng cho an nguy của cô ấy, nếu có thể giúp được anh, chuyện vị hôn thê của tôi, có thể buông tha được chứ?"

Đuôi lông mày nhướng lên thể hiện thái độ trào phúng đối phương, German không có tâm trạng đi quan tâm đến Lệ Thiếu Đình, chỉ đem mắt chuyển hướng về phía Mục Kiền, lạnh giọng hỏi: "Bộ dáng tên đó thế nào, cậu thấy rõ chứ?"

"Trả lời vấn đề của tôi trước đã."

Nâng bước chắn trước mặt Mục Kiền, Lệ Thiếu Đình nửa là muốn đưa ra điều kiện, nửa là muốn ép đối phương, đây là cơ hội duy nhất của anh, tuyệt đối không có chuyện mua bán lỗ vốn!

"Có thể."

Con ngươi nhiễm một màu đỏ thẫm dữ tợn, so với ánh hoàng hôn bên ngoài thì đáng sợ hơn, German thấp giọng đồng ý, Lệ Thiếu Đình lúc bấy giờ mới an tâm, liền đưa mắt ra hiệu cho Mục Kiền kể lại hết toàn bộ sự tình mà hắn biết.

Ra lệnh Gavin đi tìm một tên họa sĩ, theo như Mục Kiền miêu tả mà phát họa sơ lược thủ phạm, nhìn thấy chân dung trên giấy vẽ. Đáy lòng German lập tức trầm xuống.

Người này, anh biết, là đội trưởng hoạt động dưới trướng của Percy.

Có điều, anh biết, chuyện này, không phải do Percy làm, tác phong làm việc bỉ ổi thế này, chỉ có thể là... Lucy!

Thật không ngờ, thì ra là ả?!

Hừ, gan cũng đủ lớn a, dám ngang nhiên ra tay bắt cóc người phụ nữ của tôi dưới địa bàn tôi hoạt động? Đúng là không cần cái mạng chó kia nữa rồi!

Đáy mắt lóe lên một tia sắc lạnh, nhuốm màu sát khí cực kỳ nguy hiểm, German nghiêng đầu truyền lệnh xuống cho Gavin, để hắn tập hợp binh lính tập trung ở mọi địa bàn nơi Lucy hoạt động tìm người.

Vài phút sau, đám thuộc hạ báo cáo lại tình hình, không những không tìm được Lucy, mà ở những nơi cần tìm, lại không thấy Lạc Khuynh Thành đâu.

"Rầm"

Tức giận ném văng điện thoại ra một góc, German nóng lòng đến bức bối muốn giết người tới nơi, lồng ng.ực uất nghẹn lo lắng, sợ hãi không biết phải phá.t tiết ở đâu. Hàng mày nhíu chặt như thanh kiếm sắc lẹm có thể đâm chết bất cứ ai tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

Anh hết cách rồi? Thật sự hết cách rồi?

"Mẹ kiếp!"

Thấp giọng chửi thề, German đấm mạnh nắm tay lên bàn, cùng lúc đó, có người vô tư trực tiếp đẩy cửa đi vào

Là Hobart!