Sự Dịu Dàng Cuối Cùng Của Em

Chương 58: Trả thù



Sau khi Giản Trung Khúc biết Triệu Huyền Vi đã bị Triệu Huyền Thanh đưa đi, hắn điên lên tìm Trác Nhất Thành mà phát tiết.

Bốp...

"Tại sao không nói với tao chuyện này?" Hắn đấm vào mặt Trác Nhất Thành, kéo lấy cổ áo anh giật mạnh gằn giọng hỏi.

Trác Nhất Thành hừ lạnh đẩy Giản Trung Khúc ra, nhàn nhạt nói:

"Mày xem bộ dạng mày hiện giờ đi... Nói với mày... Mày sẽ để cho em ấy đi sao?"

"Tại sao tao phải để cho em ấy đi... Tại sao?" Giản Trung Khúc gào lên xông đến quật mạnh Trác Nhất Thành xuống sàn.

Tại sao hắn phải để cô rời đi, hắn yêu cô như vậy, nếu như cô không đi được nữa hắn sẽ làm đôi chân của cô, hắn tình nguyện làm tất cả chỉ cần cô ở lại bên cạnh hắn... Hắn chỉ cần như thế thôi.

Trác Nhất Thành hiểu được những gì Giản Trung khúc đang phải chịu đựng, chính anh cũng có vết thương lòng vẫn chưa kịp lành lại, anh nhẹ giọng nói với hắn:

"Tao nghĩ mày nên nghĩ thoáng lên... Cả hai người nên cho nhau cơ hội nhìn nhận lại bản thân và không gian riêng để hít thở... Nếu cố gắng buộc chặt mối quan hệ đã rạn nứt này sẽ chỉ khiến cho nó không chịu được áp lực mà tan nát."

Giản Trung khúc không nói gì, hắn nằm vật ra sàn mà nhìn chằm chằm lên trần nhà, cho nhau cơ hội sao? Cho hắn và Vi Vi của hắn một cơ hội hắn nguyện ý... Nhưng làm sao đây, hắn sẽ nhớ cô chết mất, những ngày tháng không có cô bên cạnh hắn làm sao để vượt qua đây.

Reng reng...

Tiếng chuông điện thoại của Giản Trung Khúc reo lên, là người hắn thuê để tìm tung tích Tưởng Mộng, nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng chủ động gọi điện cho hắn.

Giản Trung Khúc nhấc máy, hắn gấp gáp hỏi:

"Tìm được rồi?"

"..."

"Tôi đến đó ngay." Ánh mắt Giản Trung Khúc đỏ lừ, hắn ngồi bật dậy nhìn chằm chằm Trác Nhất Thành, lạnh giọng nói, "Tìm được cô ta rồi."



Trác Nhất Thành nhìn biểu hiện không ổn lắm của hắn, anh có cảm giác hắn tính làm chuyện gì đó rất đáng sợ nên vội vàng nói:

"Tao đi theo mày."

"Ừm..." Hắn nhàn nhạt gật đầu đồng ý.

***

Hai người lái xe đến một nhà kho bỏ hoang gần cảng biển, Giản Trung Khúc vội vàng bước vào trong, hắn quét mắt một cái đã thấy Tưởng Mộng bị trói ngồi một góc ở vị trí trung tâm của nhà kho.

Giản Trung Khúc lạnh lùng nhếch miệng cười một cái, hắn cầm lấy đại một thanh gỗ lớn không xa mình đi nhanh đến nỗi Trác Nhất Thành không kịp cản, như một cơn gió tiến lại gần đập mạnh vào đầu Tưởng Mộng như đập đầu một con cá chết.

"Á...." Tưởng Mộng hét lên đau đớn.

Cô ta vừa mở mắt nhìn thấy Giản Trung Khúc đã sợ hãi đến run người, cô ta biết hắn muốn trả thù cô ta thay cho Triệu Huyền Vi nhưng không ngờ hắn lại trực tiếp ra tay độc ác như vậy.

Giản Trung Khúc không để cô ta kịp rên lên tiếng nào, hắn nắm lấy tóc cô ta kéo lê đi như một bao rác mà đem lên gác lửng bên trong nhà kho.

Trác Nhất Thành nhìn hắn như vậy anh muốn lên tiếng ngăn cản cũng không được, anh biết hắn muốn làm gì, anh nhìn độ cao của gác lửng cũng chỉ tầm 2 mét, cảm thấy cũng sẽ không giết chết được ả đàn bà độc ác này nên cũng để hắn tùy ý làm càn một lần vậy.

Tưởng Mộng sợ hãi khóc lớn lên, cô ta nắm chặt chân của Giản Trung Khúc mà gào khóc cầu xin:

"Trung Khúc... Xin cậu đó... Tha cho mình đi."

Giản Trung Khúc hừ lạnh nhìn cô ta, hắn nắm lấy đầu cô ta giật mạnh ra phía sau, gằn giọng nói:

"Tha cho cô... Vậy lúc cô đẩy Vi Vi xuống cầu thang cô có từng nghĩ sẽ tha cho em ấy... Sẽ tha cho con tôi không?"

Giản Trung Khúc vừa dứt lời đã không nhân nhượng mà đạp cô ta lăn xuống cầu thang của gác lửng.



Bịch... Bịch... Bịch...

Tưởng Mộng lăn tự do như một quả bóng từ trên cầu thang sắt lăn xuống đập mạnh vào nền đất, tiếng gào thét và tiếng rơi của cô ta như xé tan màn đêm tăm tối bên ngoài nhà kho.

Máu trên đầu cô ta đã dần dần chảy xuống khắp mặt, nhìn rất đáng sợ nhưng Giản Trung Khúc vẫn cứ lạnh lùng từ bên trên nhìn xuống cô ta như một tên hung thần nhìn con mồi của mình đang vật vã đau đớn.

Hắn nhìn đám thuộc hạ mình đã thuê, lạnh giọng ra lệnh:

"Lôi cô ta lên đây lại."

Giản Trung Khúc cứ như vậy, dày vò Tưởng Mộng bằng cách đạp cô ta lăn từ trên gác lửng xuống trên dưới mười lần... Đến lúc hắn nhìn thấy cô ta không còn la hét được nữa mới dừng lại, hắn không muốn cô ta chết... Chết quá dễ dàng cho loại người như cô ta... Hắn muốn cô ta phải sống một cách ti tiện và đau đớn gấp ngàn lần những gì cô ta đã làm với Triệu Huyền Vi.

Giản Trung Khúc trầm giọng bảo thuộc hạ quăng cô ta ra ngoài nhà kho... Hắn cũng lạnh nhạt bước theo, Trác Nhất Thành còn nghĩ Giản Trung Khúc đã trút giận đủ rồi, anh muốn gọi người đưa Tưởng Mộng đến bệnh viện, nếu cô ta chết ở đây đối với Giản Trung Khúc cũng không tốt lành gì? Nhưng anh đã sai...

Giản Trung Khúc bước ra khỏi nhà kho đã lập tức phóng lên xe, hắn nhắm vào Tưởng Mộng đang nằm vật vã trên mặt đường mà lao xe đến như điên, mối thù quyển nhật ký và đứa con hắn đã đòi lại rồi, giờ còn đôi chân của Triệu Huyền Vi hắn cũng phải đòi bằng hết.

"Á.....aaaaa......"

Trong không gian tĩnh mịch của bến cảng chỉ nghe thấy tiếng la hét thất thanh của một cô gái cùng tiếng răng rắc của những mảnh xương gãy vụn.

Giản Trung Khúc đã lái xe đâm ngang đôi chân của Tưởng Mộng, không chỉ là một lần hắn đã lùi lại, tiến lên nghiền nát nó ba bốn lần như vậy...

Đến khi hắn dừng lại mà cười lớn trong xe, Trác Nhất Thành mới kịp phản ứng với những gì đang xảy ra trước mắt...

Anh lao đến kéo hắn từ trong xe ra mà đấm mạnh vào mặt hắn:

"Mày điên rồi... Cô ta mà chết mày sẽ phải đi tù đó thằng ngu..."

Giản Trung Khúc chẳng thèm quan tâm lời Trác Nhất Thành nói, hắn nhìn lên bầu trời đêm tăm tối mà khàn giọng trả lời anh:

"Đi tù thì sao? Không có em ấy ở đây... Tao sống trong nhà lầu cũng khác gì trong nhà đá..."