Sự Dịu Dàng Cuối Cùng Của Em

Chương 50: Lợi dụng



Nhìn Triệu Huyền Vi được đẩy vào phòng cấp cứu, Giản Trung Khúc hoàn toàn sụp đổ, hắn ngồi sụp xuống trên hành lang lạnh lẽo của bệnh viện mà bất lực đấm vào ngực mình.

Hắn tự hỏi tại sao lại không phát hiện cô mang thai? Tại sao lại để Tưởng Mộng có cơ hội để làm hại cô? Rõ ràng đêm qua còn cô còn xinh đẹp ngồi bên cạnh hắn hôm nay lại đầy rẫy thương tích mà nằm trong phòng cấp cứu lạnh lẽo kia.

Giản Trung Khúc mệt mỏi lấy điện thoại ra gọi cho Trác Nhất Thành, hắn cơ bản kể lại tình hình cho anh nghe... Cuối cùng lạnh giọng nói:

"Nhờ mày... Tìm ra con đàn bà điên đó... Đợi tao tự xử lý ả..."

"..."

Thời khắc hắn tắt máy Trác Nhất Thành bên kia cũng lạnh người... Không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra, anh vội vàng lấy áo khoác để đến bệnh viện xem sao thì Thẩm Khiết ở trong nhà bếp đã đi ra, nhẹ giọng hỏi anh:

"Anh không ăn sáng sao?"

Trác Nhất Thành đi đến ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn hôn lên trán cô một cách ấm áp yêu thương nhất rồi mới nhỏ giọng trả lời:

"Vi Vi bị người ta đẩy xuống lầy... Em ấy còn đamg mang thai... Anh phải đến bệnh viện xem sao đã."

Choang....

Chiếc muôi múc canh Thẩm Khiết đang cầm trên tay cứ như vậy mà rơi xuống sàn nhà tạo thành âm thanh chói tai vang dội.



Trác Nhất Thành giật mình nhìn cô mới thấy khuôn mặt Thẩm Khiết đã không còn một giọt máu... Cô run lên cầm cập rồi ngã quỵ xuống sàn.

Anh lo lắng ngồi xuống vịn lấy vai cô mà hỏi:

"Tiểu Khiết... Em sao vậy? Em không khoẻ sao?"

Thẩm Khiết nhìn anh, ánh mắt cô lúc này chỉ có tội lỗi và đau đớn mà rơi lệ, tiếng nói của cô nấc nghẹn thành từng lời vụn vặt...

"Là em... Là em... Là em đã hại Vi Vi..."

"Em nói gì vậy? Vi Vi là bị Tưởng Mộng đẩy... Liên quan gì đến em..." Trác Nhất Thành nắm chặt lấy tay cô khó hiểu nói.

Thẩm Khiết lúc này như chẳng còn có thể giữ được bình tĩnh nữa, cô khóc oà nói ra tất cả mọi chuyện với Trác Nhất Thành:

"Tất cả là tại em... Tại em muốn Giản Trung Khúc nhìn thấy người mà hắn yêu bị hủy hoại nên mới cho người làm nhục Vi Vi... May mắn là tên đó chưa kịp làm gì thì Giản Trung Khúc đã tới... Nhưng mà hắn cũng phát sinh quan hệ với em ấy..."

Trác Nhất Thành sững sờ... Anh như chết lặng, tại sao người anh yêu lại có suy nghĩ ghê tởm như vậy, tại sao cô lại muốn tính kế bạn thân của anh?

Anh ngờ vực, khó khăn hỏi lại cô:

"Tại sao? Tại sao lại muốn thấy Trung Khúc đau khổ?"

Thẩm Khiết nghẹn ngào, nắm lấy cánh tay đã buông lỏng của Trác Nhất Thành khỏi người mình mà lên tiếng:



"Vì ba hắn... đã hại chết ba mẹ của em..."

"Em nói cái gì?" Tâm lý Trác Nhất Thành như vỡ nát, anh thật sự không thể tin được những gì cô vừa nói, cha Giản Trung Khúc hại chết cha mẹ cô... Chuyện này anh không dám tin... Thật sự là vậy sao?

Thẩm Khiết lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình, cô đứng lên cười khổ nhìn anh:

"Anh không tin đúng không? Nhưng tất cả là sự thật... Hơn mười hai năm trước vào ngày em tròn mười tuổi... Cả nhà em đến thành phố C để du lịch thì bị một chiếc xe ô tô đâm phải... Ba mẹ đều chết trong vụ tai nạn đó, chỉ còn lại em và em gái là may mắn sống sót... Rõ ràng em nhớ rõ biển số xe gây tai nạn nhưng cảnh sát đã không tiếp nhận lời khai của em mà còn khép lại vụ án nhanh chóng..."

Thẩm Khiết càng nói nước mắt cô lại càng rơi nhiều hơn, giọng nói cũng trở nên kích động:

"Anh biết vì sao không? Vì người lái chiếc xe đó đang là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức thị trưởng thành phố X... Giản Thanh Hoà... Cũng chính là ba của bạn thân anh... Giản Trung Khúc... Anh nói xem em có nên hận họ không? Nên trả thù họ không?"

Trác Nhất Thành nhìn cô chằm chằm... Anh thật sự không dám tưởng tượng những gì cô nói là sự thật... Nhưng ánh mắt của cô, sự đau khổ quằn quại của cô đều thể hiện trong ánh mắt ấy, anh đột nhiên hiểu ra một điều, trầm giọng hỏi cô:

"Vì thế mà em tiếp cận anh, lợi dụng anh... Chỉ để bước vào vòng quan hệ với Giản Trung Khúc rồi từ từ trả thù cậu ấy?"

Thẩm Khiết không nói gì, cô im lặng nhìn anh, nước mắt cô vô thức mà rơi xuống, cô gật đầu một cái thật tuyệt tình rồi quay mặt đi.

Trác Nhất Thành nhìn cô, anh nắm chặt lòng bàn tay mình, từng tiếng răng rắc vang lên trong không gian im lặng như tờ, vành mắt anh ửng đỏ, anh bất lực cười trào phúng cho chính mình, lạnh giọng nói:

"Ha... Thật không tin được mà... Lần đầu Trác Nhất Thành tôi thật lòng yêu một người... Vậy mà từ đầu đến cuối chỉ là công cụ để người ta lợi dụng... Haha..."