Sự Dịu Dàng Cuối Cùng Của Em

Chương 45: Nội tâm của Vi Vi (2)



Trên khuôn mặt điển trai của hắn, những giọt nước mắt đã vây kín đến tận cằm, hắn đã khóc, khóc vì tuổi thơ bất hạnh của người con gái hắn yêu mà còn khóc vì sự ngu ngốc của mình trong những năm qua.

Hắn tiếp tục lật trang tiếp theo của nhật ký:

"Thời khắc anh ấy xuất hiện ôm lấy tôi vào lòng, ánh trăng hắt lên mặt anh ấy, đó là lần đầu tiên tôi nhìn kĩ mặt anh ấy như vậy... Giản Trung Khúc thật sự rất đẹp trai... Đẹp trai vô cùng cùng luôn... Hình như tôi thích anh ấy rồi..."

Giản Trung Khúc lúc này rơi vào trạng thái vừa khóc vừa cười, hắn lẩm bẩm trong miệng:

"Hoá ra lúc này đã thích anh... Nhóc con mê trai."

Năm năm tiếp theo trong quyển nhật ký Triệu Huyền Vi đều kể về Giản Trung Khúc, về những lúc vui buồn của hắn, lúc hắn đậu đại học, lúc hắn lần đầu nói chuyện với cô bằng ngôn ngữ kí hiệu,... Tất cả đều được Triệu Huyền Vi viết lại bằng sự hạnh phúc và tự hào về người con trai cô yêu.

"Hôm nay ở sinh nhật của anh Nhất Thành tôi đã gặp một cô gái tên Tưởng Mộng... Tôi vừa nhìn là biết cô ta thích anh... Ánh mắt cô ta nhìn anh giống như tôi vậy, nhưng mà tôi còn biết tém tém lại, còn cô ta thì không."

"Trên đường về nhà tôi muốn ăn bánh sữa... Anh lại đột nhiên nổi giận với tôi còn đuổi tôi xuống xe nữa, lúc đó tôi rất ấm ức, tôi nghĩ tình cảm của anh thật thất thường, lúc vui vẻ sẽ ban phát cho tôi một ít, lúc nổi giận lại tuyệt tình lấy đi tất cả... Cho đến khi tôi nghe được câu chuyện về em gái anh... Tôi thật có lỗi, tôi luôn cảm thấy mình đáng thương, nhưng người tôi yêu cũng đã từng chịu những vết thương chằng chịt trong quá khứ... Sau đó anh ấy đã hôn tôi... Đó là lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau, anh ấy như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy... Còn nói sẽ chờ nữa... Anh Nhất Thành nói quả thật không sai, anh ấy đúng là tên cầm thú."

Giản Trung Khúc đã không kiềm nén được tiếng khóc của mình nữa, lúc này hắn như một đứa trẻ cần được dỗ dành, rõ ràng là cô chịu nhiều đau khổ như vậy vẫn cảm thấy hắn đáng thương, người cần được an ủi là cô vậy mà hắn lại tham lam nhận lấy tất cả sự dịu dàng của cô mà còn không biết trân trọng.



"Sinh nhật mười tám tuổi đối với tôi là một ngày mà cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được... Xém chút nữa tôi lại bị làm nhục, người đàn ông đó là ai tôi không biết, tôi nghe Trung Khúc nói ông ta là một kẻ lưu manh, đầu đường xó chợ rất khó để xác định ông ta đã giao du với ai, sau chuyện đó thì ông ta bặt vô âm tín nên anh ấy không tìm ra được kẻ đứng sau đã hại tôi... Nhưng mà... Chắc tôi phải cảm ơn người đó... Nếu không tôi cũng không đủ can đảm mà cùng anh ấy... Không nói được thành lời vì nó cuồng nhiệt không thể miêu tả nổi..."

Dưới những trang nhật ký này cô đều vẽ những hình chibi rất dễ thương, còn sống động vui vẻ, nhưng những trang về sau đó, vào thời điểm hắn bắt đầu thay đổi, đã không còn một bé chibi hạnh phúc vui vẻ nào nữa:

"Những ngày gần đây anh ấy thật kì lạ... Tôi không hiểu anh ấy bị gì... Anh ấy đè tôi xuống giường, thô bạo mà làm việc đó... Rất đau... Có lúc còn chảy cả máu... Tôi muốn hỏi anh ấy nhưng anh ấy không tình nguyện liếc nhìn tôi một lần... Mỗi lần anh ấy thoã mãn xong đều bắt tôi uống thuốc tránh thai rồi rời đi... Nếu anh ấy vứt thêm cho tôi vài tờ tiền thì tôi chắc chắn anh ấy coi tôi không khác gì một con đĩ để anh ấy thoã mãn nhu cầu..."

"Ngày nào tôi cũng đến bệnh viện đưa cơm trưa cho anh ấy, lần nào cũng vậy tôi đều thấy anh ấy vứt nó vào sọt rác rồi lạnh lùng bảo tôi cút đi... Hình như tôi nhận ra một điều rằng tôi đã bị ảnh ấy bỏ rơi, có lẽ anh ấy có được quá dễ dàng, anh ấy chơi chán rồi liền không cần giả vờ nâng niu dịu dàng nữa... Anh ấy chưa từng có một chút tình cảm nào dành cho tôi."

Nhìn những dòng chữ này Giản Trung Khúc nghẹn lòng, sao hắn không có chút tình cảm nào với cô được chứ, hắn yêu cô từ lâu, hắn muốn đem cô khảm vào người mình từ khi nào hắn cũng chẳng còn nhớ nữa... Hắn tự nói bản thân mình:

"Yêu em lắm... Nhưng mà... Anh ngu quá..."

Hắn lại tiếp tục đọc tiếp những trang tiếp theo là vào ngày hắn đưa cô về nhà ngoại:

"Anh ấy chạy xe nhanh quá, nó làm tôi nhớ đến tai nạn ô tô của ba mẹ, chiếc xe kia cũng lao nhanh như vậy, ở trong mưa nó tông vào thân xe của ba tôi... Một nhà bốn người hạnh phúc giờ đây chỉ còn mình tôi."

Lúc này Giản Trung Khúc cảm thấy mình đúng là tên tội lỗi chồng chất, đã không làm được gì cho cô, còn khiến cô nhớ lại cảnh tượng ba mẹ mình mất đi... Hắn tự đập nhật ký vào đầu mình mà than trời... Nhưng lại nhớ ra đây là nhật ký của cô, quá quý báu nên hắn phải nâng niu từng trang mới được.