Sự Dịu Dàng Cuối Cùng Của Em

Chương 30: Bảo bối Vi Vi (H)



Hắn thì vui rồi, còn cô gái dưới thân hắn thì khóc không ra tiếng, người cô nóng như lửa đốt, cảm giác bên trong trống rỗng muốn được lắp đầy, thôi thúc cô muốn hắn, nhưng hắn thì cứ như đang rong ruỗi dạo chơi, chỉ chờ cho cô khóc lóc cầu xin hắn.

Triệu Huyền Vi sao mà để hắn được như ý định, cô nhắm chặt mắt, cắn lấy môi mình, hai tay siết chặt lấy ra giường, hắn không cho vào cô cũng không thèm, để xem cô và hắn ai chịu đựng giỏi hơn ai.

Giản Trung Khúc dường như nhận thức được mình đùa hơi quá, bảo bối dưới thân lại giận rồi, hắn hạ thấp người dán sát mặt mình vào mặt cô, nhỏ giọng xin lỗi:

"Vi Vi.. Mở mắt ra nhìn anh... Anh không trêu em nữa."

Triệu Huyền Vi vẫn như vậy, cô xoay mặt sang hướng khác né tránh hơi thở của hắn.

Giản Trung Khúc bất lực khẽ cười, cô nương nhà hắn giận lên cũng thật làm cho hắn hơi hoảng sợ, nhưng giờ là trên giường hắn vẫn có cách riêng để thuần phục cô.

Hắn thẳng lưng ngồi dậy, kéo chân cô dạng rộng ra thành hình chữ M, người anh em của hắn không còn mơn trớn bên ngoài nữa mà từ từ đi vào trong, thành vách trật hẹp nuốt trọn lấy cậu bé, mặc dù bước đầu hơi khó khăn nhưng Giản Trung Khúc lại cảm thấy khoái cảm tuyệt vời mà hắn chưa bao giờ có... Hắn không kiềm chế được mình nữa, dù là đã dặn lòng sẽ nhẹ nhàng với cô nhưng đứng trước sự mời gọi của dục vọng hắn không nhịn được mà đâm mạnh vào trong, thở hắt ra một hơi đầy thoã mãn:

"Chết tiệt... Sướng quá."

"Aaaaa...." Triệu Huyền Vi hét lên đau đớn, mắt mở to, trợn tròn nhìn lên trần nhà, hai tay bấu chặt lấy cánh tay hắn, cái vật to lớn đó căng trướng bên dưới cô khiến cô không thở nổi.

Giản Trung Khúc cũng biết cô đang đau, hắn không di chuyển vội mà hôn lên khắp mặt cô, rồi hôn xuống sườn cổ và khuôn ngực di chuyển sự chú ý của cô lên người hắn.



Đến khi cảm thấy hai chân cô đã thả lỏng hắn mới chậm rãi nhấp từng nhịp trên người cô như một điệu nhạc.

"Ưm... A..." Triệu Huyền Vi đến khi đã hoà nhập được với nhịp điệu của hắn, co cong người, những tiếng rên rỉ cũng vô thức tuôn trào khỏi cổ họng.

Nhưng cô làm thế này thì người đàn ông bên trên làm sao chịu nổi, hắn đã cố gắng tiết chế mình hết sức để không làm đau cô nhưng cô lại kích thích hắn bằng những âm thanh gợi cảm đó.

Giản Trung Khúc không còn quan tâm điều gì nữa, cùng lắm sáng mai thức dậy hắn lại giở một trăm trò xin lỗi vợ yêu là được.

Hắn nâng hông cô lên thúc mạnh vào bên trong hoa h.u.y.ệ.t , không nhân nhượng mà cho vào nơi sâu nhất, từng cú thúc liên tục dồn dập làm Triệu Huyền Vi như bị cướp lấy linh hồn. Cô không chịu nổi sức công phá này ngồi bật người dậy ôm lấy hắn, nhưng lại không biết tư thế này càng làm cho cái vật căng cứng đó đi sâu vào bên trong cô hơn.

"A... Hức..."

"Ha... Vi Vi... Bé cưng nhiệt tình quá rồi đấy." Giản Trung Khúc đỡ lấy cả người cô đặt lên đùi mình, hắn sướng muốn chết, nhưng mà vẫn cố tình trêu cô vài câu cho sướng cả cái miệng.

***

Trong khi hai người đang nhiệt tình quấn quýt trên giường, thì bên dưới phòng tiệc cũng có một cặp tình nhân tựa đầu vào nhau đợi bọn họ...

Trác Nhất Thành thở dài, ngón tay anh xoắn lấy lọn tóc bồng bềnh của Thẩm Khiết mà chơi đùa, khó chịu nói:

"Thằng cầm thú kia không biết dẫn con bé đi đâu rồi... Để hai chúng ta ngồi chờ như chó trực xương vậy."



Nói rồi anh quay sang nhìn Thẩm Khiến nhỏ giọng, dịu dàng nói:

"Em đói chưa... Anh gọi gì cho em ăn trước nha..."

Thẩm Khiết lắc đầu, cô không đói, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi trong lòng, cô không biết vì sao nữa, có lẽ cô vì trả thù mà sẽ phải làm tổn thương rất nhiều người kể cả Trác Nhất Thành, người mà cô vô tình động lòng.

Nhìn thời gian Thẩm Khiết thầm nghĩ cô gái kia chắc cũng đã bị dày vò đến thừa sống thiếu chết, nếu Giản Trung Khúc quay lại cũng sẽ chỉ nhìn thấy cảnh người mình yêu bị người khác chà đạp... Là Thẩm Khiết mua chuộc nhân viên phục vụ bỏ thuốc vào đồ uống của chủ nhân bữa tiệc này, sau đó thì đưa cô ấy lên phòng, cũng thuê một người đàn ông trong đám giang hồ đầu đường xó chợ đến để làm nhục cô ấy... Cho người lấy trộm điện thoại đồng nghiệp của Giản Trung Khúc đúng giờ dùng máy biến giọng gọi cho hắn để tách hắn ra khỏi cô gái mà hắn yêu. Tất cả đều được Thẩm Khiết tỉ mỉ lên kế hoạch... Đê tiện thật, Thẩm Khiết đã mắng chửi mình như thế, nhưng nổi căm hận của cô làm cô mất hết nhân tính, chỉ cần có thể phá nát Giản gia, không còn điều gì luyến tiếc trên cuộc đời, cô sẽ đi theo cha mẹ mình... Nếu bây giờ hỏi điều cô hối tiếc nhất là gì thì đó là chưa tìm được Triệu Huyền Vi và không được làm một đôi tình nhân bình thường cùng Trác Nhất Thành.

Đúng lúc này nhân viên phục vụ đem chiếc bánh kem đã được chuẩn bị từ trước ra đặt lên bàn tiệc:

"Dạ... Đây là bánh kem anh Giản dặn đúng giờ này thì mang lên ạ."

"Ừm... Để đó đi..." Trác Nhất Thành xua tay nói.

Anh nhìn chiếc bánh kem màu xanh dương ghi dòng chữ sến súa "Chúc mừng sinh nhật bảo bối Vi Vi" mà cười khinh bỉ, tên khốn này nhiều năm về trước còn nói ghét người ta, nói người ta là tu hú chiếm tổ nhà mình... Bây giờ thì hay rồi, một tiếng bảo bối, hai tiếng bé cưng... Tự vả thật sự.

Chỉ là anh không phát hiện được khuôn mặt của cô gái bên cạnh anh đã biến sắc không còn một giọt máu.

Thẩm Khiết nhìn thấy dòng chữ "Bảo bối Vi Vi", không thể nào, không thể nào là Vi Vi mà cô đang nghĩ đến chứ?