Sự Dịu Dàng Cuối Cùng Của Em

Chương 2: Dày vò nhiều năm



Triệu Huyền Vi không có phản ứng gì, cách nói chuyện không thiện cảm này của hắn cô đã quá quen rồi, quen đến mức cô chuẩn bị sẵn một tờ giấy ghi chú đặt trên hộp cơm đưa đến trước mặt hắn, chưa cần hắn hỏi cô đã biết phải trả lời như thế nào.

"Mẹ bảo em đưa cơm trưa đến cho anh... Anh ăn xong em sẽ về ngay."

Giản Trung Khúc vẫn dùng ánh mắt phiền chán nhìn về phía cô, mỗi ngày chỉ có một điệu bộ tỏ ra yếu đuối như vậy, bị hắn ức hiếp bao nhiêu năm lại không có chút ý chí phản kháng nào, con mồi như vậy cũng làm cho kẻ đi săn cảm thấy mất hứng.

Hắn đưa tay giật mạnh hộp cơm từ cô, lạnh lùng đi về phía bàn làm việc mà mở hộp cơm ra, hắn vừa nhìn một cái đã nhếch miệng cười, liếc nhìn cô chán ghét hỏi:

"Là mẹ làm sao?"

Theo bản năng Triệu Huyền Vi lập tức gật đầu, cô biết cơm cô nấu hắn sẽ không động vào, chỉ có thể nói dối là cơm do mẹ Giản chuẩn bị, cô chỉ là người đưa cơm.

Không ngờ vừa nhìn thấy cô phủ nhận câu hỏi của hắn, Giản Trung Khúc đã nổi đoá, mạnh tay vứt hộp cơm trên bàn vào sọt rác dưới chân, lạnh lùng lên tiếng:

"Đồ ăn của mẹ tôi nấu tôi ăn hơn hai mươi năm, ngửi mùi thôi là biết."

"Không ngờ nha... Đã giả tạo còn thích nói dối."

Triệu Huyền Vi nhìn chằm chằm hộp cơm nằm lay lắt trong thùng rác nhỏ, tâm ý của cô bị vứt bỏ, cô đau không, đau chứ, trái tim cô như bị bóp nghẹt đến không thể lưu thông máu được nữa.

Cô muốn khóc nhưng cô không dám, kinh nghiệm của quá khứ, mỗi lần cô khóc Giản Trung Khúc càng hứng thú hơn mà chà đạp tâm ý của cô, cảm xúc của Triệu Huyền Vi bị mai mòn theo thời gian, cô chỉ có thể trách mình đã xuất hiện những tâm tư không phù hợp với người anh trai trên danh nghĩa này.

Giản Trung Khúc không buồn đưa mắt nhìn cô nữa, hắn cuối đầu lấy một tập tài liệu ra xem, gằn giọng lên tiếng: "Cút được rồi đó."

Triệu Huyền Vi cố thu lại những xúc động trong lòng, cô lặng lẽ bước ra khỏi phòng làm việc của hắn, ánh nắng mặt trời rực rỡ bên ngoài xuyên qua lớp kính của hành lang bệnh viện chiếu thẳng vào một nữa khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Huyền Vi.

Cô im lặng nhìn về phía ánh nắng gay gắt đó, mông lung nhớ về một ngày năm cô mười hai tuổi, ngày hôm đó trời cũng đẹp như thế này, Triệu Huyền Vi cũng ở Giản gia được Bốn năm.

Ba Giản và mẹ Giản đi công tác xa, trong nhà chỉ còn lại Giản Trung Khúc và Triệu Huyền Vi cùng dì Hà giúp việc. Những năm này cứ cách một hai ngày là Giản Trung Khúc lại bày trò để làm cô biết điều mà tự rời khỏi Giản gia.



Năm đầu tiên cô ở đây vì chướng ngại giao tiếp và tự ti vì khiếm khuyết của mình, cô chưa từng bước ra khỏi phòng, mẹ Giản sau khi nấu cơm đều để dành một phần ăn đưa đến tận phòng cho cô, Giản Trung Khúc đã nhiều lần vì lợi dụng chuyện này mà lén trộn cát trắng vào cơm, mỗi lần hắn đứng ở phòng đối diện nhìn mẹ đem cơm vào phòng, rồi nhìn cô không nói không rằng ăn hết bát cơm đó mà khinh bỉ, vì để ở lại làm tiểu thư con nhà giàu mà cô tới cơm trộn cát cũng ăn. Cho đến khi ba Giản vô tình nhìn thấy hắn đang bỏ cát vào trong cơm thì đã đánh hắn một trận nhưng hắn chỉ cảm thấy tiếc vì không chơi trò này được nữa, chứ không có một chút hối hận nào.

Năm thứ hai, cô lên mười tuổi ba mẹ Giản sợ cô ở nhà hoài sẽ bị tự kỷ nên đã đăng ký cho cô đi học tại trường học đặc biệt dành cho trẻ khuyết tật, từ đây cô mới cởi mở hơn, thích cười hơn, mỗi ngày trở về nhà cô đều đem những chuyện trong lớp viết ra kể cho mẹ Giản nghe, cũng từ sau khi mẹ Giản bị ốm nặng chỉ có cô chăm sóc bà đã trở nên thân thiết, bao dung và yêu thương cô hơn. Vì thế mà Giản Trung Khúc hắn ít có cơ hội bắt nạt cô, một ngày cô đem về rất nhiều tranh do cô tự vẽ và đạt được giải thưởng trong hội thi ở trường, cô bé ngây thơ giơ tranh ra trước mặt hắn, cô đã viết một tờ giấy ghi chú dán lên đó, tờ giấy chỉ vỏn vẹn hai dòng chữ sạch sẽ, gọn gàng: "Em không vô dụng, em có thể làm em gái anh được không?" Hắn nhìn tờ giấy đó, lạnh lùng nhếch miệng cười, vò nát nó vứt vào mặt cô, những bức tranh đẹp đẽ bị hắn đem vào trong bếp, một mồi lửa trên bếp ga được bật lên, hắn vứt hết toàn bộ tranh vào trong đó, khói bốc lên nghi ngút, Dì Hạ đang ở bên ngoài nghe thấy mùi khét hoảng sợ chạy vào thì thấy hắn đang ở bên bếp ga cười đến đáng sợ, còn Triệu Huyền Vi thì ngay ngốc đứng đó không xa, nước mắt cứ vô thúc chảy dài trên má...

Hắn từng đem hết váy áo mẹ Giản mua cho cô một hơi cắt sạch, rồi nhét lại trong tủ ngay ngày sinh nhật mười một tuổi của cô, những người bạn trong lớp học dành cho trẻ câm điếc của cô vẫn đang đợi cô ở dưới, họ được mẹ Giản mời tới nhà dự tiệc sinh nhật của cô nhưng cô không có nổi một chiếc váy lành lặn nào để có thể tham dự tiệc sinh nhật của chính mình.

Chiều ngày hôm đó theo thời gian biểu của Giản Trung Khúc hắn sẽ đi chơi bóng rổ cùng với bạn của mình, Triệu Huyền Vi ở nhà đang ngồi trong phòng khách xếp hoa giấy để chuẩn bị cho hội thi ở trường mình, thì thấy hắn từ trên lầu đi xuống, dì Hà vội vàng chạy tới trước mặt hắn, ái ngại lên tiếng:

"Cậu chủ... Con trai của dì bị bệnh phải nhập viện không có ai chăm sóc, cậu có thể cho dì nghỉ sớm được không?"

Hắn cảm thấy dì Hà không ở nhà mình có thể ăn ngoài cũng được nên gật đầu đồng ý:

"Dì cứ đến bệnh viện đi... Không sao." Nói rồi hắn còn lấy trong túi ra một ít tiền dúi vào tay dì Hà, "Mua gì tẩm bổ cho cậu ấy... Cháu đi đây."

Dì Hà thấy cậu vội vã rời đi thì kích động gọi cậu lại:

"Cậu chủ... Cậu... Cậu có thể đưa cô chủ đi cùng không?"

Nghe thấy lời đề nghị của dì Hà, Giản Trung Khúc nhíu chặt mi tâm của mình lại, liếc nhìn dì Hà rồi lại liếc nhìn Triệu Huyền Vi đang ngơ ngác nhìn mình ở sô pha, chỉ vào cô nói:

"Dì... Dì bảo cháu đưa nó đi cùng."

Dì Hà bối rối gật đầu, khó khăn nói: "Dì vẫn chưa nấu cơm tối... Nếu cô chủ ở nhà một mình sẽ bị đói... Cậu dắt cô chủ theo... Cậu ăn gì thì cô ấy ăn đó cũng được mà."

"Thì đặt đồ ăn ngoài... Nó câm thôi chớ có tay có chân mà..." Giản Trung Khúc khó chịu nói.

Dì Hà vội vàng lắc đầu, "Nhưng mà ở nhà một mình rất nguy hiểm, cậu đưa cô đi cùng đi mà... Cô mà có mệnh hệ gì làm sao dì giữ được công việc này."