Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 139: C139



Thật ra vua Định Ưng biết rõ Nhân Lễ không hề chết cháy trong trận hỏa hoạn năm đó, nhưng gã đã muốn đi, ngài ấy cũng không thể giữ, càng không có tư cách giữ, vì vậy ngài ấy mới truyền ra ngoài bảo rằng gã đã chết rồi cho cử hành quốc tang, thực chất chiếc quan tài trong hoàng lăng không hề có xác người, ngài ấy chỉ đang đặt chỗ trước cho mình và gã thôi.1

Trần Minh Du ngập ngừng hỏi: “Ngài định lừa người ta về nhà sao?”

Vua Định Ưng liếc xéo hắn, tức giận mắng: “Cái gì mà lừa? Vợ ta đã bỏ nhà đi lâu như vậy cũng nên trở về rồi.”

Ngài ấy nghiền ngẫm một lúc rồi nói tiếp: “Chắc là vợ ta sẽ ngạc nhiên khi thấy ta vẫn còn khỏe mạnh đây.”

Trần Minh Du cười hề hề nói: “Chưa chắc ai ngạc nhiên hơn ai đâu đức cha à. Thôi, con sẽ giúp ngài lần này, đừng có mà làm người ta đau lòng bỏ đi nữa.”1

Nói xong hắn bỏ chạy mất dạng, vua Định Ưng cười mắng một tiếng rồi lại nhíu mày lẩm bẩm: “Lời thằng nhãi kia vừa nói nghĩa là sao? Ai ngạc nhiên cơ chứ? Hừ, đúng là con khỉ nhỏ thích làm loạn mà.”

Quả nhiên, sau khi nghe tin vua Định Ưng mắc bệnh nặng nằm liệt giường, Nhân Lễ lo lắng đến bật khóc, tức tốc dắt theo con trai tiến cung ngay trong ngày.

Nhân Lễ nhìn điện Tâm Định được tu sửa lại không khác gì lúc gã ở, trong lòng uất nghẹn không thôi, đây là ý của bệ hạ ư? Ngài ấy thật sự nhớ kỹ từng ngóc ngách trong điện của gã sao?

Nhân Lễ nắm tay con trai tiến vào phòng, bên trong truyền ra tiếng ho nặng nề, trái tim của gã chợt đau thắt lại, bao nhiêu năm xa cách, gã không thể nào ngừng yêu người đàn ông cao quý kia, bây giờ gặp lại trong tình huống sắp chia lìa thế này làm gã cảm thấy vô cùng buồn khổ.

“Bệ hạ, em tới rồi.”

Phía bên kia tấm màn mỏng, giọng của vua Định Ưng vang lên: “Rốt cuộc em cũng chịu gặp ta rồi, khụ khụ… ta đã nói mà, ta và em tâm linh tương thông, làm sao em chết mà ta lại không cảm nhận được chứ?”1

Nhân Lễ dừng trước giường, hai người bị ngăn cách bởi một tấm rèm cho nên không thể nhìn rõ đối phương, gã nói: “Cảm ơn ngài đã không đuổi bắt em về.”

Nếu không gã cũng sẽ không thuận lợi sinh bé Văn rồi.

“Vén rèm cho ta nhìn mặt em lần cuối được không?”

Nhân Lễ nhìn sang bé Văn, do dự một lúc rồi vén màn ra, hai cha con lập tức lọt vào tầm mắt của vua Định Ưng, khuôn mặt nhợt nhạt yếu ớt như đèn treo trước gió của ngài ấy cũng đập vào mắt Nhân Lễ, sau đó ngài ấy mỉm cười nói: “Em vẫn tuấn tú như xưa.”

Tiếp đến ngài ấy nhìn sang đứa bé trai đứng bên cạnh gã, hỏi: “Đây là con nuôi của em sao?”

Bé trai nhanh nhảu đáp: “Không phải nha, con là con ruột của cha.”

“Con ruột sao?”

Vua Định Ưng hoang mang nhìn Nhân Lễ, gã thấy ngài ấy đã gần đất xa trời, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, sau cùng lấy hết can đảm nói thật: “Nó thật sự là con của em, cũng là… con của ngài.”

“Cái gì?”

Vua Định Ưng bỗng bật dậy dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Nhân Lễ, dáng vẻ phong độ sung sức như thế làm gì sao có thể sắp chết được.1

Nhân Lễ biết mình bị lừa tức tốc lôi bé Văn bỏ chạy, vua Định Ưng ôm cả hai cha con lại, vội nói: “Em đừng đi, chuyện năm xưa là lỗi của ta, ta không nên làm tổn thương em, em cho ta một cơ hội chuộc lỗi với em và con được không?”

Nhân Lễ hoảng sợ run rẩy cầu xin: “Đàn ông sinh con là việc trái với tự nhiên, nếu… nếu quan thần muốn giết bé Văn thì phải làm sao? Em không thể mất con, cầu xin bệ hạ hãy tha cho cha con em đi mà.”

Vua Định Ưng tức giận nói: “Ai dám đụng đến vợ con ta, ta chém cả họ nhà hắn.”

Nhận thấy lời nói của mình có hơi nặng, vua Định Ưng bèn hạ giọng trấn an người yêu: “Hiện giờ ta đã truyền ngôi cho thằng Du rồi, bọn quan thần kia có nhảy nhót cũng vô ích, nếu thật sự bị họ ép đến đường cùng thì một nhà ba người chúng ta rời khỏi hoàng cung, được không?”

“Thế thì không được rồi.” Trần Minh Du đột nhiên từ nóc nhà bay xuống.1

Hắn chạy tới lôi bé Văn ra khỏi vòng tay của cha mình rồi tuyên bố: “Con đã chọn bé Văn làm người kế vị của mình rồi, hai người muốn cao chạy xa bay cứ việc, để bé Văn ở lại với con.”

Vua Định Ưng tức giận chỉ vào hắn mà quát: “Sao con dám rình ta hả?”1

Trần Minh Du nhúng vai đáp: “Hiếm khi đức cha diễn kịch mà, con phải tận mắt xem mới sảng khoái chứ?”

Sau đó hắn ta còn giơ ngón cái ra với vua Định Ưng rồi cười gian: “Đức cha à, không ngờ ngài lại diễn đạt vậy luôn đó.”

“Cái thằng nhãi này.”1

Vua Định Ưng với lấy ấm trà giơ lên định ném về phía Trần Minh Du thì hắn đã ôm bé Văn bỏ chạy ra ngoài, trong phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại.1

Vua Định Ưng bèn ôm lấy Nhân Lễ, ngửi mùi hương quen thuộc trên người gã, ngài ấy thật sự nhớ gã muốn chết luôn rồi.

“Bệ hạ…”

“Đừng nói gì nữa, ta sợ sẽ lại nghe em từ chối ở bên cạnh ta, Nhân Lễ, ta thật sự yêu em lắm, lúc trước là ta khốn nạn, em hãy dùng nửa đời còn lại để trả thù ta đi được không? Làm gì ta cũng được, chỉ cần đừng rời xa ta thôi.”

Nhân Lễ nghe những lời âu yếm này, trái tim cũng đã sớm mềm nhũn, đây là người đàn ông cao quý không thể với tới, vậy mà bây giờ đang bi lụy cầu xin một người khuyết tật như gã sao?

Mãi một lúc lâu sau, khi vua Định Ưng cho rằng Nhân Lễ nhất quyết không chịu trở về với mình thì gã lại lên tiếng: “Em nghe lời ngài.”

Vua Định Ưng vui mừng quá đỗi, ôm người yêu lên xoay mấy vòng, ngài ấy có cảm giác thời sung mãn của mình đã trở về bèn bế Nhân Lễ đặt lên giường, sau đó c.ởi quần áo trên người hai người ra.1

Một trận h.oan ái cuồng nhiệt diễn ra bên trong phòng.1

Ngoài phòng một lớn một nhỏ chống cằm nhìn về bầu trời xa xa, bé Văn hỏi: “Anh Sáu ơi, làm vua vui không?”

Trần Minh Du trực tiếp lắc đầu đáp: “Không vui, rất mệt. Nhưng thỉnh thoảng nghe dân chúng khen ngợi cũng rất thú vị.”1

Hai mắt bé Văn sáng lên, cậu bé nói: “Sẽ được dân chúng khen như chú Chính sao?”

Trần Minh Du gật đầu, bé Văn thấy vậy lập tức đứng lên nói: “Em muốn làm vua, anh trực tiếp truyền ngôi cho em đi.”

Trần Minh Du: …1

Vua Thiên Đức tại vị mười lăm năm, chiến công vô số kể những chính sách mà ngài ấy ban ra giúp dân chúng ấm no hạnh phúc, là một vị vua anh minh nổi danh trong sách sử.

Tuy nhiên vị vua tài đức này một lòng lo cho giang sơn không nạp hậu cung không có con nối dõi, sau cùng truyền ngôi lại cho em trai là Trần Minh Văn, vị tân đế trẻ tuổi này vô cùng gan dạ, không ngại gian khổ, không ngại thử thách, nhờ hướng đi sáng suốt của hắn, Đại Lịch bước vào một kỷ nguyên hoàn toàn mới.1

Một năm sau, Đại Lịch chính thức mở cửa đón chào sứ đoàn các nước ghé thăm, ai cũng ôm tâm lý tò mò bước vào đất nước kỳ bí này, cứ tưởng dân chúng còn sống nghèo khổ như thời kỳ đồ đá, nhưng chỉ vừa đặt chân đến, họ đã bị sự phát triển của nơi này làm chấn động, đồng thời đánh tan ý nghĩ xâm lược, bởi lẽ họ sợ xâm lược không thành công, đất nước của họ sẽ trở thành thuộc địa mất.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Sau khi nhường ngôi cho em trai, Trần Minh Du tức tốc chạy đi tìm Lý Anh Kiệt, đúng lúc thấy hắn ta đang đứng trước phủ thượng thư, phía xa là một chiếc xe ngựa, hắn thấy loáng thoáng người bên trong chính là quận chúa Hà Tuyết và con trai của nàng ta.

Trần Minh Du tiến tới trước mặt Lý Anh Kiệt, nói: “Ta đã hoàn thành lời hứa cả đời không nạp hậu cung, cũng đã chọn được người kế vị tài giỏi rồi, ngươi có còn gì chưa hài lòng về ta không?”

Lý Anh Kiệt nhìn hắn, khóe môi cong lên, đây là nụ cười đã lâu không xuất hiện trên mặt hắn ta, sau đó hắn ta nói: “Tôi đã hòa ly với quận chúa, bây giờ nàng ấy đã có thể sống hạnh phúc với người yêu thương mình rồi.”

“Ngươi… ngươi…” Trần Minh Du ngạc nhiên lắp bắp không nói nên lời.1

Lúc này Lý Anh Kiệt nhìn về phía xa, nói: “Kiệt này làm quan đã nhiều năm, cũng mệt mỏi rồi, nhân lúc còn khỏe muốn đi thăm thú khắp Đại Lịch một phen, không biết quốc lão có muốn đi cùng không?”

Trần Minh Du ngơ ra, sau đó trong lòng mừng như điên, hắn nhào tới ôm lấy Lý Anh Kiệt hôn tới tấp vào mặt hắn ta rồi nói: “Đi, chỉ cần ở cạnh chàng, cho dù kêu ta đi ăn xin ta cũng đi.”1