Sống Không Bằng Chết

Chương 9



Nghệ Hưng mở mắt ra phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện cậu nhếch môi cười khổ. Hóa ra cậu vẫn còn sống tại sao bị đánh đập như vậy cậu lại không chết đi chứ? Nếu như chết đi rồi thật là hạnh phúc biết bao...
Nghệ Hưng tưởng tượng những ngày sau này lại bị Ngô Diệc Phàm đánh đập hành hạ, cả cơ thể của cậu run rẩy sợ hãi cuộn tròn người lại. Cậu thật sự rất sợ cái cảm giác đau đớn đó, nhưng không thể phản kháng được cậu lại không dám tự tử để thoát khỏi. Không phải Nghệ Hưng sợ chết cậu còn luôn khao khát có một ngày sẽ bị Ngô Diệc Phàm giết chết, cậu chỉ ko muốn thân thể ba mẹ ban cho cậu lại bị chính tay cậu hủy diệt, như vậy cậu cảm thấy rất có lỗi với ba mẹ cậu mặc dù cậu không hề biết ba mẹ của cậu là ai còn sống hay đã chết. Nghệ Hưng vẫn luôn có khao khát thoát khỏi Ngô Diệc Phàm, nếu có ngày đó cậu sẽ chạy thật xa sống một cuộc sống bình thường như bao người con trai khác cùng tuổi cậu...
Ngô Diệc Phàm vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Nghệ Hưng cuộn tròn cả cơ thể gầy yếu nằm trên giường bệnh, tim hắn giống như bị ai nhéo một cái phát đau. Hắn đè nén cảm xúc khó hiểu trong lòng bước về phía Nghệ Hưng rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Chú út, tỉnh rồi sao?" Giọng nói của ác ma vang lên càng làm cơ thể Nghệ Hưng thêm run rẩy, cậu chậm rãi mở mắt nhìn gương mặt ma quỷ của Ngô Diệc Phàm đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Nghệ Hưng cụp mắt không muốn nhìn vào Ngô Diệc Phàm, trước đây cậu chưa bao giờ biết ghét hay hận bất kì người nào? Trong cô nhi viện bị bắt nạt cậu cũng không hề hận họ. Nhưng hiện tại cậu hận Ngô Diệc Phàm đến thấu xương cậu rất muốn hắn chết, chỉ cần hắn chết cậu sẽ thoát khỏi địa ngục, nhưng Nghệ Hưng biết đó chỉ là một giấc mơ mà mãi mãi không thể thành hiện thực đối với cậu.
"Thái độ của mày là sao hả? Ghét tao, hận không thể giết chết tao phải không? Mày không có tư cách đó thằng đê tiện." Nhìn thấy Nghệ Hưng lơ đi mình, Ngô Diệc Phàm nổi điên cho Nghệ Hưng một cái tát thật mạnh máu từ miệng cậu chảy ra. Bị đánh riết cũng quen dường như Nghệ Hưng ko còn cảm giác đau đớn nữa, cậu không hề phát ra một tiếng rên rỉ nào cậu vẫn cúi đầu không nhìn Ngô Diệc Phàm.
Cậu càng im lặng Ngô Diệc Phàm càng tức, hắn thô bạo kéo Nghệ Hưng từ trên giường xuống sàn làm cả cơ thể gầy yếu đập mạnh vào nền gạch lạnh lẽo. Hắn mặc kệ cậu có đau hay không cứ như vậy hắn nắm lấy tóc cậu kéo Nghệ Hưng ra khỏi bệnh viện, y tá và bác sĩ hoảng sợ muốn ngăn hắn mà lại không dám ngăn, bọn họ chỉ có thể lo lắng nhìn Nghệ Hưng giống như xác chết bị Ngô Diệc Phàm kéo đi...
Đúng lúc này Lộc Hàm đến thăm Nghệ Hưng nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn trước mắt, gã chạy về phía Ngô Diệc Phàm đang nắm lấy tóc Nghệ Hưng kéo đi.
"Ngô Diệc Phàm, cậu ấy còn bị thương mà cậu lại hành hạ cậu ấy như vậy? Cậu muốn giết chết cậu ấy sao?"
"Đây là chuyện của tôi, nó chết hay sống không liên quan gì đến cậu. Cút đi đừng có ở đây mà lo chuyện bao đồng nữa?" Ngô Diệc Phàm lạnh lùng nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm càng quan tâm Nghệ Hưng lại càng làm lửa giận của hắn bùng phát. Hắn dường như nhớ ra điều gì? Mỉm cười khinh thường hướng Lộc Hàm lên tiếng.
"À xém chút tôi quên mất, cậu quan tâm nó như vậy rõ ràng là thèm khát thân thể dâm đãng của nó rồi phải không? Nếu cậu muốn tôi có thể để cho cậu chơi nó vài ngày, nhưng bây giờ không được? Để tôi dậy dỗ nó trở nên ngoan ngoãn hơn rồi sẽ cho cậu chơi thật thoả thích. Đến lúc đó cậu có thể rủ cả Xán Liệt thêm vài người bạn đến cùng chơi nó, thằng đê tiện này càng nhiều người chơi nó nó càng sung sướng hơn.." Ngô Diệc Phàm nắm chặt tóc Nghệ Hưng kéo lên ép buộc cậu nhìn thẳng vào Lộc Hàm." Mày thấy không? Lộc Hàm chính là bạn thân của tao đó cậu ta đã từng chơi mày rồi, mày nhớ không? Tao nghĩ chắc mày không nhớ đâu, hằng ngày có cả trăm thằng chơi mày làm sao mà mày nhớ mặt được hết tao nói có phải không?" Sức lực trên tay Ngô Diệc Phàm nắm lấy tóc Nghệ Hưng càng mạnh hơn, Nghệ Hưng đau đớn cắn chặt môi đến bật máu cơ thể run rẩy ko ngừng không biết là đau đớn hay là sợ hãi.
Lộc Hàm ko nói được bất kì câu gì nữa? Ngô Diệc Phàm nói không sai, gã quả thật đã mê luyến thân thể của Nghệ Hưng. Ngoài thân thể của cậu ra ngay cả trái tim cậu gã của muốn, gã ko muốn chia sẻ Nghệ Hưng với bất kì ai chỉ muốn cậu là của riêng một mình gã. Nhưng hiện giờ Nghệ Hưng là người mà Ngô Diệc Phàm giám hộ, Lộc Hàm ko thể làm được gì ngoài chờ đợi! Chờ một ngày nào đó Nghệ Hưng chính thức thuộc về một mình gã đến lúc đó gã có thể thoả thích chơi đùa cậu.
"Nếu cậu đã nói vậy tôi cũng không còn gì để nói nữa, đến khi nào cậu dậy dỗ cậu ấy xong cậu nhớ gọi điện thoại cho tôi." Hai tay giấu sau lưng của Lộc Hàm nắm chặt lại, gã ngoài mặt vẫn bình thường nhưng trong lòng đang rất giận dữ.
"OK. " Ngô Diệc Phàm cười như không cười liếc nhìn Lộc Hàm, rồi hắn vẫn giữ nguyên tư thế túm lấy tóc Nghệ Hưng ra khỏi cổng bệnh viện.
Đôi mắt Lộc Hàm đỏ ngầu gã nhìn chằm chằm về hướng Ngô Diệc Phàm đi, gã cuối cùng cũng nhịn không được đấm mạnh vào bức tường trước mặt.
.
.
.
Hôm nay là ngày em họ của Ngô Diệc Phàm về nước, cậu ta tên Biện Bạch Hiền chỉ mới 14 tuổi. Bề ngoài trắng trẻo xinh đẹp khiến ai nhìn thấy cũng điều yêu thích, trong đó có Ngô Diệc Phàm và Phác Xán Liệt.
Mới sáng sớm Ngô Diệc Phàm đã dẫn theo hơn mười vệ sĩ cùng đến sân bay đón Biện Bạch Hiền....
Vừa nhìn thấy Ngô Diệc Phàm, Biện Bạch Hiền liền quăng vali cho vệ sĩ. Cậu ta chạy về phía Ngô Diệc Phàm ôm chặt lấy hắn vùi mặt vào ngực hắn nũng nịu gọi.
"Phàm ca~~ em nhớ anh nhiều lắm đó~~"
Ngô Diệc Phàm mỉm cười dịu dàng cưng chiều hôn lên tóc Biện Bạch Hiền.
" Tiểu Bạch của anh rốt cuộc đã về rồi, Phàm ca cũng rất nhớ em từ nay không cho em rời xa anh nữa. Nào chúng ta về nhà thôi."
"Dạ, em sẽ ở bên Phàm ca mãi mãi sẽ không đi đâu hết~~" Biện Bạch Hiền cong mắt mỉm cười hôn chụt lên má Ngô Diệc Phàm, cậu ta ôm lấy cánh tay rắn chắc của hắn vui vẻ rời khỏi sân bay