Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 136: Chuyện phong trần



Nắng chiều ngã về Tây, trong hẻm nhỏ phường Nam Minh nháy mắt náo nhiệt lên, các nghệ sĩ nối đuôi nhau lên đường, chuẩn bị đi tới cung Chu Tước kiếm miếng ăn.

Khương Hằng đề bút, giúp Cảnh Thự vẽ lông mày, Cảnh Thự đã trở thành bộ dáng của Khương Hằng, mà Khôi Minh cao gầy ở một bên, lại biến thành Cảnh Thự.

Cảnh Thự nhìn mình trong gương một lát, nói: "Rất giống."

Hạng Dư ôm cánh tay, ở một bên nhìn một lát, lại nhìn Khôi Minh giả Cảnh Thự.

"Kỳ thật Lục ca ngươi......" Khương Hằng dở khóc dở cười, "Không cần dịch dung."

Khương Hằng cùng bọn họ ở chung ngắn ngủn nửa ngày, tựa như cũng sinh ra cảm giác thân thiết, học người gánh hát gọi y là "Lục ca".

"Vóc dáng hắn cao," Khôi Minh nói, "Khi đứng một mình sẽ dễ lộ tẩy. Có ta giả hắn ở bên cạnh, so sánh hai người, thì sẽ không dễ dàng bị nhìn ra."

Khương Hằng cùng Cảnh Thự mỗi ngày như hình với bóng, lúc này Cảnh Thự giả làm hắn, dáng người nhìn qua xác thật khác nhau, cũng may có thêm Khôi Minh giả làm Cảnh Thự, hai người vừa so, lúc này mới giống.

"Ngươi muốn giả làm nữ hài sao?" Cảnh Thự hiển nhiên đối với lần trước Khương Hằng hoá trang còn chưa đã thèm.

Khôi Minh nói: "Ngươi có thể giả thành Trịnh Chân."

"Dáng người khác biệt," Khương Hằng nói, "Ta có biện pháp."

Sau đó, Khương Hằng đi vào, thay đổi xiêm y giả thành nữ hài.

Cảnh Thự: "......"

Giả nữ xác thật không dễ lộ tẩy nhất, Khương Hằng kéo tay Cảnh Thự, tựa như nắm tay mình, nói: "Được rồi, đi thôi."

Vì thế mọi người lên xe đi tới cung Chu Tước, bắt đầu xem hí tiêu khiển tối hôm nay.

Cảnh Thự giả trang Khương Hằng, cùng Khôi Minh giả trang Cảnh Thự ngồi trong một cái ghế lô, Khương Hằng ăn mặc nữ trang cùng Hạng Dư ngồi ở trong một cái ghế lô khác.

Dựa theo kế hoạch của Khương Hằng, trong mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày bọn họ đều sẽ đến cung Chu Tước xem kịch, sau khi xem xong kịch, xe ngựa sẽ đi tới nhà Hạng Dư, cũng do người Đào Nguyên âm thầm theo đuôi, điều tra có người theo dõi hay không.

Dù sao lần đầu tiên ám sát thất thủ, địch nhân đối với vương cung nhất định sẽ có cảnh giác, sẽ không dễ dàng tiến vào. Đổi lại ở Hạng gia, coi như là Khương Hằng ra ngoài đi chơi, miễn cưỡng cũng coi như hợp lý.

Lúc trước bọn họ ở trong vương cung cơ hồ không có lộ mặt, chờ địch nhân đến, rõ ràng là đã đánh giá sai thực lực của đối phương.

Trong cung Chu Tước.

"Bọn họ sẽ đến sao?" Cảnh Thự nhìn về phía Khương Hằng trong ghế lô bên cạnh, Khương Hằng cũng là người vô tâm vô phế, đang nghe trên đài kể chuyện cười, tức cười đến không nhịn được. Hạng Dư lại ngồi ở một bên tự mình uống rượu.

Khôi Minh trước sau thực giữ quy củ, không ai hỏi tới y, y liền không nói lời nào, lúc này đáp: "Ta nghĩ có lẽ sẽ tới. Nếu ngày nào cũng ra ngoài, bọn họ quá nửa là nhịn không được."

"Võ nghệ ngươi như thế nào?" Cảnh Thự nói.

"Xin Công tử yên tâm." Khôi Minh nói.

Xác thật, Cảnh Thự không quá yên tâm, Khôi Minh đối với hắn mà nói, hiện tại chính là tướng sĩ thủ hạ, hắn đương nhiên phải quan tâm tánh mạng của tướng sĩ, đây là nguyên tắc của hắn.

Cảnh Thự lại nói: "So với Giới Khuê thì sao?"

Khôi Minh nói: "Đứng trước năm đại thích khách trong thiên hạ, toàn lực ứng chiến, cũng có thể có cơ hội chạy thoát."

Cảnh Thự: "Khẩu khí thật lớn, chỉ là năm đại thích khách, đã sớm mai danh ẩn tích."

Khôi Minh nói: "Ngài không phải đã thay vị trí của phụ thân ngài sao? Năm đại thích khách vẫn còn, chỉ là không dễ dàng lộ diện. Mỗi một người chỉ cần ra tay, kết quả chính là thay đổi một quốc gia, liên lụy cực rộng, có khi, người gián tiếp bị cuốn vào, so với tự tay giết chết còn nhiều hơn mấy chục vạn lần."

Cảnh Thự biết Khôi Minh đã nhìn ra thân phận của mình, có lẽ là Giới Khuê nói, cho nên cũng không cảm thấy kỳ lạ mấy.

"Ngươi đã gặp qua cha ta?" Cảnh Thự nói.

"Rất nhiều năm trước," Khôi Minh nói, "Khi diễn hí cho Thái Tử Tất Hiệt nước Lương, ở trong cung An Dương gặp qua một lần, hắn liền ngồi ở phía sau Tất Hiệt, trên mặt che miếng vải đen."

"Trông như thế nào ta đã không còn nhớ rõ." Cảnh Thự lẩm bẩm, dung mạo phụ thân năm xưa sớm đã mơ hồ theo năm tháng, khi đó hắn thật sự còn quá nhỏ.

"Rất giống ngài," Khôi Minh nói, "Hơi nho nhã hơn chút."

Cảnh Thự quay đầu, nhìn Khương Hằng ở bên kia.

"Ta không nho nhã," Cảnh Thự lẩm bẩm, "Cô nương xinh đẹp, đều thích tiểu tử nho nhã."

Cảnh Thự nhớ tới, tình yêu năm đó của mẫu thân đối với phụ thân.

"Năm đại thích khách, Hạng Châu mất thật đáng tiếc," Khôi Minh nói, "Hiện nay, thế gian chỉ biết hắn đã qua đời, lại không biết hắn chôn thân nơi nào......"

"Không đáng tiếc," Cảnh Thự nói, "Sớm hay muộn cũng có một ngày, người trong thiên hạ sẽ biết, Hạng Châu là ân nhân của bọn họ."

Nếu năm đó Hạng Châu không có cứu Khương Hằng ra, hiện giờ nước Ung có lẽ sẽ có một bộ dáng khác, có lẽ không ai có thể chịu đựng được tính tình bạo ngược của Trấp Tông cùng thiết kỵ tàn nhẫn, nhưng Khương Hằng thành công mà làm được, biến pháp của hắn cho dù sau khi Trấp Tông thống nhất thiên hạ, vẫn còn phát huy tác dụng.

"Hiện giờ người giang hồ đều nói, ngài tiếp nhận vị trí Cảnh Uyên." Khôi Minh nói, "La Tuyên tuy không biết tung tích, ắt hẳn là còn sống. Giới Khuê cũng còn sống. Thật sự rời đi, chỉ có Công Tử Châu."

"Thích khách thần bí là ai?" Cảnh Thự chợt nhớ tới một người cuối cùng kia, thích khách thần bí trước sau không có hiện thân, lai lịch người này thật sự là một câu đố, là người có ít tin tức nhất, truyền thuyết chưa bao giờ lộ diện trong chốn giang hồ. Chính là nếu chưa bao giờ lộ diện, mọi người lại làm sao biết có người này chứ?

Mới đầu Khương Hằng từng suy đoán người này là Tôn Anh, Cảnh Thự lại đối với người này khịt mũi coi thường, giả như là Tôn Anh, như vậy tên phụ thân xếp đứng đầu trong năm đại thích khách, thật sự là khuất nhục.

"Không rõ lắm." Khôi Minh đáp, "Nhưng có người nói, thích khách thần bí là một vương tộc, rất ít khi động thủ, bởi vì không cần thiết."

Cảnh Thự nhíu mày, "Vương tộc" tuy hiếm lạ, nhưng phạm vi cũng thực rộng, vương tộc trong năm nước không nhất định đặc biệt chỉ tông thất, cộng toàn bộ lên, tính luôn dòng thứ, ít nhất cũng có hơn một ngàn người.

Trên sân khấu kịch, người kể chuyện kia còn đang lải nhải, Khương Hằng đối với những chuyện xưa phía sau không có bao nhiêu hứng thú, hơn phân nửa đều là hắn đã đọc qua ở trong sách, liền quay đầu cùng Hạng Dư nói chuyện phiếm, nói: "Tướng quân, ngài cũng không cần ở chỗ này bồi ta."

"Chuyện xưa không dễ nghe sao? Diễn khó coi sao?" Hạng Dư lại nói, "Bảo bọn họ đổi vở khác là được."

Ngón tay Hạng Dư bóp ra hạt thông, tùy ý ăn.

Khương Hằng cười nói: "Không, đẹp lắm."

"Nếu đẹp ngươi liền sẽ xem kịch," Hạng Dư nói, "Sẽ không nới chuyện với ta, đúng không, Khương Thái Sử."

Nói, Hạng Dư nhìn hắn thần bí chớp chớp mắt, nói: "Vậy ta sai người đi đổi vở khác."

"Đừng," Khương Hằng lập tức nói, "Trò chuyện, không phải cũng tốt sao?"

Tối nay Hạng Dư tựa hồ uống lên không ít rượu, Khương Hằng thấy tửu lượng của y cũng thật không tồi.

"Uống ít một chút." Khương Hằng nói.

"Ngươi có phải luôn quản Nhiếp Hải như vậy hay không?" Hạng Dư nói.

"Ách......" Khương Hằng nói, "Ta rót cho ngươi một ly."

"Muốn nói chuyện gì?" Hạng Dư nhìn Khương Hằng nhướng mày, "Nói, bồi ngươi nói, đêm nay nói cho đủ."

Khương Hằng chỉ cảm thấy buồn cười, sắc mặt Hạng Dư vẫn như thường, thần sắc trong mắt lại mang theo vài phần cảm giác say cùng hài hước, trong giây lát ánh mắt kia cùng Khương Hằng kéo gần lại khoảng cách, giống như bọn họ đã quen biết nhau thật lâu.

"Vị đại sư huynh Hạng Châu kia của ta...... Đại sư bá hắn......" Khương Hằng nói, "Tới Hải Các từ khi nào? Ngài quen biết hắn, hẳn là nhớ rõ chứ?"

Hạng Dư nghe thấy Khương Hằng nhắc tới Hạng Châu, liền tiếp nhận rượu của hắn, nghĩ nghĩ, nói: "Đã quên, chỉ nhớ khi ta còn nhỏ, hắn còn thường chỉ điểm võ nghệ cho ta."

"Hắn là một người như thế nào?" Khương Hằng nói.

"Một người rất đẹp." Hạng Dư nói, "Ngươi từng thấy qua mặt hắn chưa? Công Tử Châu năm xưa ở đất Dĩnh rất nổi danh."

"Thấy qua." Khương Hằng nói, "Sau này hắn vì sao không ở vương tộc, lại đi làm thích khách chứ?"

Khi Khương Hằng cùng Hạng Châu ở chung, luôn cảm giác mình còn rất nhỏ, cho dù khi ở Lạc Dương đã mười hai tuổi, hắn luôn xem Hạng Châu như người nhà mà đối đãi.

"Bởi vì hắn thích Khương Chiêu."

Hạng Dư mang bao tay, lột hạt thông không quá tiện, Khương Hằng liền từ trong tay y lấy hạt thông tới, thay y lột rồi đặt ở mâm.

Khương Hằng đột nhiên không kịp phòng ngừa, nghe thấy được tên của mẫu thân, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, gật gật đầu.

"Thích một người, dĩ nhiên là nguyện ý làm bất cứ điều gì vì họ." Hạng Dư vốn định lười biếng mà gối lên cánh tay, nhấc chân lên nằm xuống, nhưng mới vừa nằm xuống liền ý thức được không ổn, lập tức ngồi dậy, chống đầu gối.

Khương Hằng lại không có chú ý tới, thấp giọng nói: "Cho nên hắn tập luyện võ nghệ, là vì nương ta."

"Không có được sự coi trọng của ý trung nhân," Hạng Dư nói, "Lại thành thiên hạ đệ tứ đại thích khách, cũng là ý trời trêu ngươi."

"Hắn kỳ thật có thể làm vương tử của hắn," Khương Hằng lẩm bẩm, "Nương ta không nên trêu chọc hắn."

Hạng Dư nói: "Có đôi khi, người trong cuộc xác thật không muốn trêu chọc, chính là không biết làm sao để kiềm nén được cảm tình cả đời, nếu 'không trêu chọc' là có thể cắt đi đoạn tình duyên, trên đời này lại làm sao có nhiều si nam oán nữ như vậy? Nói đến thật sự rất dài."

Khương Hằng nhìn về phía Hạng Dư, nói: "Có thể kể cho ta không?"

Hạng Dư: "Nếu ngươi muốn nghe."

Khương Hằng chuyển hướng sang y, nói: "Kể đi, chuyện xưa của tướng quân, có thể còn dễ nghe hơn so với người kể chuyện ở trên đài a."

Hạng Dư lại cười, hôm nay y cười khá nhiều, có lẽ là bởi vì uống rượu.

"Họ Khương người Việt, năm xưa sau khi nước Việt mất nước, từng nghĩ cách phục quốc." Hạng Dư nói, "Điều này chắc là ngươi cũng biết."

Khương Hằng nói: "Lúc trước ta không biết, nhưng hiện tại đã biết."

Hạng Dư nói: "Việt Nữ Khương Chiêu cùng với muội muội Khương Tình đầu tiên là xin giúp đỡ với nước Dĩnh, sau đó xin giúp đỡ với nước Ung. Lúc ấy Thái Tử Việt Câu Trần, đi tới tái ngoại, ra trường thành, đi đến trước mặt Trấp Lang. Khi đó, họ Cảnh người Việt, cũng tức là tộc của cha ngươi còn ở dưới trướng nhà họ Trấp, chính là một trong bốn đại gia tộc, Cảnh Uyên là con một nhà họ Cảnh."

"Ừm," Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói, "Sau Khương Tình gả cho Trấp Lang."

"Trước nói Khương Chiêu," Hạng Dư nói, "Công Tử Châu đối với nàng vừa gặp đã thương, hy vọng nước Dĩnh giúp người Việt phục quốc, nhưng bệ hạ nước ta thì...... Cân nhắc lợi hại, không có đáp ứng, Khương Chiêu liền rời đi."

"Khi đó nàng bao nhiêu tuổi?" Khương Hằng nghe chuyện cũ của mẫu thân mình, có loại cảm giác kỳ dị.

"Mười bốn mười lăm tuổi đi," Hạng Dư nói, "Nhớ không rõ, tộc huynh ta Công Tử Châu, năm đó cũng chỉ có mười sáu."

Khương Hằng gật gật đầu, nói: "Sau nương ta ở nước Ung một thời gian khá lâu."

"Đúng vậy." Hạng Dư nói, "Nhà họ Trấp mới đầu đáp ứng Câu Trần, cũng tức là đại thích khách hiện tại tên gọi Giới Khuê, để vương tộc người Việt cùng Khương gia lưu lại Lạc Nhạn, đến lúc đó sẽ trợ giúp bọn họ phục quốc. Nhưng Trấp Lang đã lừa Giới Khuê, sau đó cưới Khương Tình......"

"Là như vậy sao?" Khương Hằng nói, "Y lừa gạt người Việt?"

Hạng Dư nhướng mày, nói: "Nghe nói, chân tướng không được truy cứu. Đều nói Trấp Lang lừa gã, vừa không có xuất binh giúp gã phục quốc, cũng không có dùng lễ vương tộc đối đãi gã......"

Khương Hằng nhớ tới Giới Khuê đã từng nói, nói: "Ta ngược lại cảm thấy, Giới Khuê là cam tâm tình nguyện."

Hạng Dư không có tranh luận điều này, gật gật đầu, nói: "Khương Chiêu vốn dĩ bị an bài gả cho Trấp Tông. Nếu năm đó theo như an bài, vậy ngươi chính là con trai Trấp Tông, hiện giờ là Thái Tử. Nghe nói năm đó nàng thà chết không cưới, tuyên bố nếu không được phục quốc, liền tự vẫn để đề ơn cố quốc."

Khương Hằng buồn cười, nói: "Vậy ta liền sẽ không được sinh ra."

"Cuối cùng là Cảnh Uyên cưới nàng." Hạng Dư xuất thần nói, "Sau khi Công Tử Châu học thành, đuổi theo nàng đi tới đất Việt, nàng...... Sau đó ngươi đều rõ ràng."

Nghị luận về cha mẹ người khác, chính là chuyện thực thất lễ, Hạng Dư nói tới đây liền dừng.

Khương Hằng nói: "Sau này có lẽ bởi vì có ta, cho nên, chấp niệm năm đó cũng chậm rãi buông xuống."

Sau đó, Hạng Dư làm cái hành động khác lạ, đáp tay lên bả vai Khương Hằng, đem hắn ôm về phía mình.

Khương Hằng lập tức nói: "Hạng tướng quân, ngài uống nhiều quá."

"Nghe," Hạng Dư nói, "Ta không uống nhiều, nghe rõ."

Hạng Dư hơi nghiêm nghị, ghé vào bên tai Khương Hằng, nói thật nhỏ: "Khương đại nhân, nghe rõ."

Trong ghế lô bên cạnh, Cảnh Thự trước sau chú ý tới động tĩnh của Khương Hằng cùng Hạng Dư, vốn dĩ thấy Khương Hằng vẫn luôn đang nghe Hạng Dư nói chuyện, liền có chút không thoải mái, cho đến khi thấy Hạng Dư đưa tay ôm hắn, rốt cuộc ngồi không yên.

"Đi nói với y," Cảnh Thự phân phó Khôi Minh, "An phận chút."

Khôi Minh nghe vậy đứng dậy, đầu tiên là ra khỏi ghế lô, lại đi ra bên ngoài, vòng qua thang lầu đi qua ghế lô Hạng Dư.

Thần sắc Khương Hằng ngưng trọng lên, chỉ nghe trong hơi thở Hạng Dư mang theo mùi rượu hoa đào thực nhẹ, cũng không phải là uống nhiều vượt giới hạn, mà là nương cảm giác say, thấp giọng nói với hắn.

"Vương tộc nước Dĩnh, không có một kẻ nào là người tốt, đều là hạng người ăn thịt người không nhả xương."

Khương Hằng giương mắt chăm chú nhìn Hạng Dư, Hạng Dư nói xong câu đó sau liền buông Khương Hằng ra, nhìn hắn làm cái vẻ mặt đùa dai, cười cười.

Khôi Minh đẩy cửa tiến vào, Hạng Dư lại giơ tay nói: "Đã biết, ngôn hành cử chỉ, nhất định chú ý."

Lúc này, Cảnh Thự sắc mặt âm trầm, người hầu đi lên đổi hộp đồ ăn, thu đi cái đĩa không hề được chạm qua.

Đột nhiên Cảnh Thự giương mắt, nhìn về phía người hầu kia.

Người hầu một bên thu thập, một bên cùng Cảnh Thự giả thành Khương Hằng đối diện.

"Ta là tới giết ngươi," người hầu kia cười nói, "Đại nhân, ngươi còn có mười hai canh giờ để sống, vui vẻ mà......"

Sau đó, chỉ thấy "Khương Hằng" ra tay nhanh chóng, giống như một tia chớp xẹt qua!

Trong cung Chu Tước, trên đài dưới đài ngay tức khắc ồn ào. Chỉ nghe một tiếng chấn động, thân thể người hầu đột nhiên từ trên đài bay ra, bị Cảnh Thự phi thân đá trúng ngực, ở giữa không trung phun ra máu tươi, ngã xuống trong đại sảnh cao ba trượng!

Trong nháy mắt dưới sân khấu kịch đại loạn, Khôi Minh lập tức phản ứng lại, thổi tiếng huýt sáo.

Cảnh Thự không có tiếp tục đuổi theo, mà là quyết đoán kéo xuống màn che ghế lô, tới bên người Khương Hằng cùng Hạng Dư.

Lúc này đuổi theo, vô cùng có khả năng trúng kế điệu hổ ly sơn của đối phương, chỉ thấy Cảnh Thự duỗi tay bóc lớp ngụy trang một cái, lộ ra chân dung, Hạng Dư ngay lập tức đứng dậy, tiến đến phân phó thị vệ, phong tỏa toàn bộ cung Chu Tước.

"Đi!" Cảnh Thự nắm tay Khương Hằng, từ một cửa hông khác đi ra ngoài. Trong cung Chu Tước loạn thành một đoàn, sát thủ kia đã chẳng biết đi đâu.

Khương Hằng bước nhanh xuống thang lầu, nói: "Thấy gã chạy về hướng nào không?"

"Không có!" Cảnh Thự cởi áo choàng ném ra, hiện ra một thân y phục thích khách dạ hành màu đen bên trong, nói, "Các ngươi ở bên cạnh, lôi lôi kéo kéo nói cái gì?"

Khương Hằng nói: "Thật chưa nói cái gì...... Thời điểm này còn hỏi chuyện này sao? Mau đuổi theo!"

Để sát thủ chạy trốn, cũng là một bước trong kế hoạch của Khương Hằng, Cảnh Thự lại ở trên thang lầu đứng lại, nắm tay Khương Hằng không buông, cố chấp nói: "Ngươi không nói, ta liền không đuổi theo."

"Đuổi theo đi sau này chậm rãi nói với ngươi!" Khương Hằng sắp xin tha, sự nôn nóng bộc lộ ra ngoài, lại đã quên hắn đang ăn mặc nữ trang.

Cảnh Thự bỗng nhiên cười, giơ tay vuốt lên sườn mặt Khương Hằng, nói: "Chọc ngươi thôi."

Hai người ra khỏi cung Chu Tước, không có bị ngăn cản, Cảnh Thự huýt sáo một cái, Hải Đông Thanh chờ ở ngoài cung Chu Tước lập tức sà xuống dưới, sau đó xoay quanh một cái, bay về phía Đông Bắc trong thành.

Cảnh Thự xoay người lên ngựa, đem Khương Hằng kéo lên, hai người cùng cưỡi một con ngựa tốt Hạng Dư đã chuẩn bị, vó ngựa bọc vải bông, đi dọc theo con phố dài.

Khương Hằng ôm eo Cảnh Thự, không ngừng ngẩng đầu nhìn, Cảnh Thự biết hắn lo lắng, nói: "Không mất dấu." Tiện tay ở trên mù bàn tay Khương Hằng đang ôm eo mình vỗ vỗ xuống.

Bỗng nhiên Khương Hằng phát hiện, bộ y phục thích khác dạ hành này của Cảnh Thự vô cùng bó sát người, tôn lên vai lưng cùng đôi chân dài của hắn.

Giống như ấn tượng năm đó lúc hắn nhìn thấy Triệu Kiệt, hiện giờ Cảnh Thự đã là một nam nhân xấp xỉ Triệu Kiệt, mà không còn là một thiếu niên nữa.

Khương Hằng: "Cẩn thận một chút! Đừng va phải đồ!"

"Giá!" Cảnh Thự nói, "Kỹ năng cưỡi ngựa của ta kém vậy sao? Ngươi vũ nhục ta! Mau nhận sai!"

Hai chân Cảnh Thự lại kẹp bụng ngựa một cái, kỹ năng cưỡi ngựa của hắn là được luyện ra ở chân núi phía Bắc đá lởm chởm, cưỡi ngựa xuyên qua tường thành nóc nhà chính là chuyện thường ngày, trong đêm tối xuyên qua con phố ngõ hẻm Giang Châu giống như giẫm trên đất bằng.

"Được được," Khương Hằng sửa lời, "Ngươi là thiên hạ đệ nhất, ngươi lợi hại nhất, ngươi lợi hại như vậy thì không có chuyện của ta nữa, ta hồi cung ngủ được không?"

"Khó mà được," Cảnh Thự còn có tâm tư nhàn rỗi đùa tới dỡn lui với hắn, "Không có ngươi ở bên cạnh, ta liền không phải là thiên hạ đệ nhất. Phải có ngươi tận mắt nhìn thấy, thể hiện uy phong mới có ý nghĩa, có phải hay không?"