Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 115: Huyết Nguyệt môn



Ban đêm.

"Mấy ngày nay ngươi có phải có tâm sự hay không?" Khương Hằng nói.

"Không có." Cảnh Thự trải giường cho Khương Hằng, quay đầu lại nhìn bóng dáng Giới Khuê sau bình phong. Giới Khuê trước sau như một, khi đi theo bên người Khương Hằng trước sau không nói lời nào, Khương Hằng đã quen có y tồn tại.

"Thật vậy sao?" Khương Hằng nhìn Cảnh Thự hỏi, "Ngươi chưa bao giờ gạt ta."

"Ừm." Cảnh Thự đáp, "Chỉ là bởi vì thương thế ngươi không tốt, mỗi ngày bận việc nhiều như vậy, sợ thân thể ngươi chịu không nổi."

Khương Hằng biết Cảnh Thự sẽ không lừa hắn, cho dù phát sinh chuyện gì, liền không hề tiếp tục truy hỏi.

"Ngủ thôi." Cảnh Thự nằm lên giường, nói.

Khương Hằng thoáng nghiêng người, gối lên cánh tay Cảnh Thự, Cảnh Thự sợ đụng tới miệng vết thương hắn, cách xa một chút.

"Giới Khuê." Bỗng nhiên Cảnh Thự nói.

"Hửm." Giới Khuê ở ngoài rèm trướng đáp.

"Để y ở đàng kia," Khương Hằng nói, "Không sao."

Giới Khuê đi theo ở bên người Khương Hằng, cũng có nghĩa hắn cùng Cảnh Thự không có bí mật, cho dù bọn họ nói cái gì, cũng ngậm thừa nhận là Thái Hậu có thể biết được. Mới đầu Cảnh Thự cảm thấy Giới Khuê trên tất cả mọi chuyện, đều hội báo cho Trấp Tông. Nhưng Lang Hoàng nói như vậy, bỗng nhiên làm Cảnh Thự sinh ra suy nghĩ khác thường.

"Ngươi tiến cung lúc nào?" Cảnh Thự nói.

Khương Hằng: "?"

Khương Hằng không rõ vì sao Cảnh Thự đối với thân thế Giới Khuê cảm thấy hứng thú, hắn rất ít khi cùng người không phải người nhà nói những lời không liên quan, đối người khác đều thờ ơ.

Khương Hằng nhéo cằm Cảnh Thự, làm hắn thoáng quay đầu, hướng về phía mình, trong mắt mang theo vẻ dò hỏi.

Cảnh Thự cúi đầu nhìn Khương Hằng trong lòng ngực, làm cái động tác "Suỵt".

"Thật lâu," Giới Khuê nói, "Lâu đến không nhớ rõ."

"Ngươi cũng giống như chúng ta, là người Việt, đúng không?" Cảnh Thự lại nói.

"Có lẽ là vậy đi." Giới Khuê thuận miệng đáp, "Hai ngươi cảm thấy bản thân là người Việt sao? Cha các ngươi, từ rất sớm liền đã đi theo họ Trấp đến phương Bắc, sao vậy?"

"Ngươi biết Khương Tình," Cảnh Thự lại nói, "Cũng biết phu nhân."

Giới Khuê: "Phu nhân nào?"



"Chiêu phu nhân." Cảnh Thự nói.

"Khương Tình biết," Giới Khuê nói, "Khương Chiêu không thân, không thể trêu vào nàng."

Khương Hằng nở nụ cười, nghĩ đến mẫu thân từ trước đến nay là ai cũng không thể trêu vào.

Cảnh Thự lại đột nhiên nhớ tới một đoạn ký ức thật lâu thật lâu trước kia, kia đã là chuyện của tám năm trước, lâu đến hắn thậm chí không thể xác định được, chuyện này có từng phát sinh hay không......

Đó là buổi chiều chạng vạng tà dương như máu, là ở một ngày cuối cùng trước khi Chiêu phu nhân rời đi bọn họ.

"Toái Ngọc Tâm Quyết ta tu luyện cùng Thiên Nguyệt Kiếm hổ trợ lẫn nhau," Chiêu phu nhân xa xa mà nói, "Nhưng ngươi là nam nhân, học không được, tâm quyết Hắc Kiếm cần phải luyện thường xuyên, không thể lười biếng."

"Vâng." Cảnh Thự biết lời nói kia tự nhiên là nhắc nhở hắn.

"Toái Ngọc Tâm Quyết là cái gì?"

Lúc ấy Khương Hằng còn hỏi nàng.

"Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành."

Có khi Cảnh Thự hồi tưởng lại, Chiêu phu nhân rất ít nói, nhưng mỗi một câu, đều giống như có thâm ý khác.

Hắn cũng là một người ít nói, sau khi được Khương gia nuôi nấng, liền trở nên càng ngày càng ít nói. Hắn luôn cảm thấy ngày đó Chiêu phu nhân còn muốn nói cho hắn cái gì.

Toái Ngọc Tâm Quyết......

Cảnh Thự lại nghĩ tới ban ngày, theo như lời Minh Văn nói, học Toái Ngọc Tâm Quyết, cần phải giữ tấm thân xử nữ, như vậy Khương Hằng......

Hắn quay đầu, nhìn Khương Hằng trong lòng ngực, Khương Hằng uống qua thuốc, đã ngủ rồi.

Cảnh Thự vươn ra ngón tay, vén lên tóc mái Khương Hằng, nhìn kỹ ngũ quan hắn, cẩn thận mà nhìn đôi mắt hắn, cái mũi, khóe miệng. Khuôn mặt phụ thân trong trí nhớ sớm đã trở nên mơ hồ không rõ.

Hắn kiềm chế lại ý nghĩ làm bản thân sợ hãi, dao động trong ánh mắt nháy mắt dời đi, lại rất mau quay lại, trú lưu ở trên đôi môi mềm mại của Khương Hằng. Sau đó, Khương Hằng vô ý thức mà ôm cổ Cảnh Thự, Cảnh Thự dốc sức đem chuyện nào đó từ trong đầu chính mình đuổi đi ra ngoài, nhắm lại hai mắt.

Không, không thể là như vậy. Cảnh Thự thử thuyết phục chính mình, cũng tìm mọi cách, quên nó đi.

Cùng đêm hôm đó, trong tẩm điện Trấp Tông.

"Sau khi Giới Khuê ra khỏi thành, cái gì cũng không có làm, ta hoài nghi y căn bản là không có tính toán ám sát tướng địch." Vệ Trác treo một cánh tay bị thương, hồi báo cho Trấp Tông nói, "Lúc ấy thích khách của chúng ta, thấy y đi thẳng đến ngoài thành, cầm theo Hắc Kiếm đi tìm Khương Hằng."

"Không," Trấp Tông nói, "Không có khả năng."

Vệ Trác nhắc nhở nói: "Sau khi Khương Hằng bị thương, là Giới Khuê ôm hắn trở về."

Trấp Tông không dám nghĩ lại, điều này ý nghĩa là gì? Giới Khuê đi ra ngoài bảo hộ Khương Hằng, chẳng lẽ là Thái Hậu bày mưu đặt kế? Hắn tình nguyện tin tưởng trong nửa năm Khương Hằng du lịch, đã cùng Giới Khuê xây dựng cảm tình.

"Nửa năm kia là Giới Khuê bồi hắn." Trấp Tông nói, "Ta nghe nói qua, Giới Khuê cũng là gia hỏa tính tình si cuồng, nói không chừng cùng Khương Hằng làm ra chuyện gì...... Cũng không nhất định."

Chuyện hư hỏng năm đó của Giới Khuê cùng huynh trưởng Trấp Lang, nháo đến cả hậu cung đều biết, làm toàn thể triều đình nghị luận. Giới Khuê còn một bộ dáng không sao cả, Trấp Lang chỉ phải đem y tạm thời đưa ra ngoài, chờ sóng gió qua đi lại triệu y trở về.

Giới Khuê đã từng là người thân cận nhất với huynh trưởng, một nam nhân, lại đối với một nam nhân khác si tâm như vậy, Trấp Tông thật sự là có chút chịu không nổi.

Vệ Trác nói: "Lúc trước đem Giới Khuê từ bên người Thái Tử điều đi khỏi, phái cho một người ngoài, đây cũng là điều làm thần kỳ quái."

"Thân phận Khương Hằng," Trấp Tông nói, "Là thân thích vương thất, lại là con trai trên danh nghĩa của Khương Chiêu...... Không kỳ quái."

Trấp Tông trầm ngâm không nói, nếu Thái Hậu biết, liền phiền toái, nàng là mẹ đẻ hắn, đương nhiên cũng là mẹ đẻ huynh trưởng, chuyện năm đó vạn nhất nàng đều đã rõ ràng thì sao? Một đứa con trai giết chết một đứa con trai khác, nàng không có lựa chọn nào khác, chỉ phải khuất phục, nếu cũng đem hắn xử chết, không nói nàng không hạ được quyết định này, Vương thất Ung liền hoàn toàn không còn có người kế thừa vị trí này.

Nhiều năm như vậy, có thể nào nàng vẫn luôn nhẫn nhịn hay không? Từ trước đến nay hắn chưa từng nhìn thấy mẫu thân ra tay, khi còn nhỏ tuy nghe nói rằng nàng cũng biết võ công, nhưng một trận chiến tông miếu lần này, lại đã lấy đi cái đầu trên cổ Xa Không! Đáng thương Xa Không cũng là một đại tướng thành danh, lại giống như giết gà vậy, khi đứng trước kiếm Thiên Nguyệt không hề có sức phản kháng.

Đây là mẫu thân đang cảnh cáo hắn sao? Trấp Tông càng nghĩ càng sợ hãi, không có khả năng.

Cho dù là vậy, hắn lại làm sao có thể? Ngay cả mẫu thân cũng giết?

Trấp Tông: "......"



"Không có khả năng." Trấp Tông nhìn Vệ Trác nói.

"Vương bệ hạ vẫn là sớm phòng bị mới được." Vệ Trác nói, "Cho dù là ai, kế tiếp, chúng ta ắt phải đối mặt với hỗn loạn nội ngoại chiến lớn nhất từ trước đến nay trong thiên hạ tranh đấu."

"Không sai." Trấp Tông nói, "Bảo ngươi tuyển vệ đội, đã tuyển hay chưa?"

Vệ Trác nói: "Thần một lần nữa thẩm định qua, nhóm người này, chính là một nhánh hậu duệ năm xưa sau khi đất Việt mất nước, đi tới Tây Vực, đều đã sửa thành dòng tộc Tây Vực, sư môn bọn họ, từng chống lại thực lực Hải Các, tên gọi Huyết Nguyệt."

"Lại là người Hồ." Trấp Tông nói.

Vệ Trác nói: "Trong tương lai mười năm, chúng ta cần một số lượng lớn thích khách, năm đại thích khách thành danh Trung Nguyên, La Tuyên là sư phụ tiểu tử kia, Giới Khuê sai sử không được, thần bí khách không biết là người phương nào, Cảnh Uyên, Hạng Châu đã chết, thật sự không có người có thể dùng."

"Bọn họ muốn điều kiện gì?" Trấp Tông nói.

"Môn chủ Huyết Nguyệt tên gọi 'Huyết Nguyệt', không biết là nam hay nữ, lúc trước cũng từng nghĩ tới làm chủ Trung Nguyên, lại bị Hải Các ngăn trở. Hiện giờ truyền thuyết Hải Các rời đi Thần Châu, Huyết Nguyệt muốn người," Vệ Trác nói, "Muốn hài tử 6 tuổi, hài tử người Trung Nguyên, hài tử người Ung, càng nhiều càng tốt. Muốn từ Kiếm Môn Quan lấy Tây Bắc, đến Hà Tây hành lang địa vực, bọn họ muốn dựng nước. Sau khi dựng thành, cùng nước Ung, sau khi trong tương lai thu phục Trung Nguyên, cùng Lạc Dương tiến hành thông thương. Mảnh đất này cùng Trung Nguyên không giáp giới lẫn nhau, xưa nay là vùng đất thiếu văn minh của Thần Châu, thần cảm thấy, có thể cho bọn họ."

"Đất không quan hệ, người đi chỗ nào tìm?" Trấp Tông nói, "Cô Vương cũng muốn người, ngươi sinh cho bọn họ?"

"Không gấp," Vệ Trác nói, "Chỉ cần cho phép bọn họ tự đi chọn lựa, Huyết Nguyệt liền nguyện ý phái ra một mười hai gã đệ tử, dốc sức vì Vương bệ hạ."

"Quá ít." Trấp Tông nói.

"Mỗi một người đều có năng lực như Cảnh Uyên lúc trước." Vệ Trác nói.

Trấp Tông: "Không có khả năng, nếu không Trung Nguyên đã sớm rơi vào tay bọn họ."

"Bọn họ còn muốn sau khi Vương bệ hạ trở thành thiên tử," Vệ Trác nói, "Muốn hỏi Hắc Kiếm của Cảnh Uyên đại nhân. Thần nói điều này không được."

"Hắc Kiếm nhưng ngược lại có thể." Trấp Tông nói.

Vệ Trác vô cùng khiếp sợ, Trấp Tông thế nhưng nguyện ý đem Hắc Kiếm cho người ta?

"Nhưng này...... Xét đến cùng, là Cảnh gia kiềm giữ." Vệ Trác thấp thỏm nói, y nhưng không nghĩ đi tìm Cảnh Thự đòi Hắc Kiếm, nếu không Cảnh Thự nhất định không ngại lại dùng thanh kiếm này thọc chết y, dù sao năm đó chết ở dưới thanh kiếm này, đều là hạng người có tên tuổi.

"Hắc Kiếm ban đầu cũng không phải của nhà họ Cảnh," Trấp Tông nói, "Trấp Miểu trước nay không dùng qua nó, ta thấy hắn cũng không nhớ thương chuyện của cha hắn. Đến lúc đó lại nói đi, tới lúc đó, Cô Vương lên làm thiên tử, muốn cái gì không có?"

Trấp Tông nói đúng một chuyện, Cảnh Thự xác thật không để bụng Hắc Kiếm, cho hắn một cặp gắp than cũng có thể giết người, huống chi ngoại trừ Khương Hằng, toàn bộ mọi chuyện trong thiên hạ, hắn đều không để ý mấy.

Mà khi Cảnh Thự cùng Trấp Tông mặt đối mặt, suy nghĩ lần nữa hiện lên ở trong đầu, đều không phải là hắn sợ hãi chuyện kia, mà là: Người nam nhân trước mặt này, vì đoạt quyền, độc chết huynh trưởng của mình.

Quyền lực quan trọng như vậy sao? Cảnh Thự thật sự không rõ. Hắn đối với nhân thế quyến luyến, lúc ban đầu hoàn toàn đều từ trên người cha mẹ có được. Tuy rằng Cảnh Uyên hai mắt đã mù, lại giống như sớm đã nhìn thấy hết thảy. Mẹ đẻ Nhiếp Thất cả đời hạnh phúc, cũng chỉ gắn liền đến trên người một mình phụ thân mà thôi.

Hắn cùng Khương Hằng không giống nhau, cùng Trấp Lung càng không giống nhau.

Hắn không thể tưởng tượng, Trấp Lang cùng Trấp Tông cùng nhau lớn lên, khi làm ra loại chuyện kia, trong lòng có cảm giác gì. Có khi hắn nhịn không được muốn hỏi cha nuôi, nhưng hắn nhịn xuống.

Hết thảy những điều này có lẽ là âm mưu của Lang Hoàng. Cảnh Thự nghĩ như thế.

Giả như Lang Hoàng đem chuyện này nói cho Khương Hằng, với đầu óc của Khương Hằng, nói không chừng lập tức liền sẽ đem toàn bộ tiền căn hậu quả liên hệ cùng nhau, đưa ra kết luận cuối cùng. Nhưng Cảnh Thự không có, hắn cự tuyệt chân tướng, cái chân tướng này một khi được chứng thực, đủ để làm cuộc đời hắn từ đây suy sụp.

"Con trai?" Trấp Tông nói.

Cảnh Thự lấy lại tinh thần, ba ngày sau khi Trịnh quân thất bại trở về, Võ Anh công chúa đã trở lại, Trấp Tông lập tức triệu ra hội nghị quân đội nòng cốt.

Trấp Tông cảm thấy rất kỳ quái, từ sau khi Khương Hằng trở về, Cảnh Thự liền luôn luôn thất thần ở trong hội nghị.

Hắn biết Khương Hằng cùng Cảnh Thự mỗi đêm ngủ chung, mà ban ngày Cảnh Thự luôn là bộ dáng buồn bã ỉu xìu...... Không phải là noi theo người Để, làm ra cái chuyện kỳ quái gì chứ? Bọn họ chính là hai huynh đệ!

Hai người nếu không có quan hệ ruột thịt, liên quan đến chuyện đêm qua nói đến Giới Khuê, mắt nhắm mắt mở còn được đi.

Giữa huynh đệ lại làm ra loại hành vi heo chó không bằng này, nếu truyền ra ngoài, phải bị người trong thiên hạ cười chết.

Hẳn là sẽ không đi? Trấp Tông càng nghĩ càng là cảm thấy bất an, cần phải mau chóng cưới vợ cho Cảnh Thự, lúc trước y còn không có nghĩ mọi chuyện theo phương diện này, theo lý sẽ không, Thái Tử Lung là con trai ruột y, cùng Cảnh Thự sớm chiều đối mặt, cũng chưa thấy qua có chỗ nào không thích hợp.

Sẽ không, không có khả năng. Trấp Tông lập tức đem ý niệm này từ trong đầu đuổi đi ra ngoài.



Hai cha con lẫn nhau phỏng đoán đối phương, đều mang theo cảnh giác.

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Trấp Lăng phong trần mệt mỏi, sau khi chạy về vương đô, phổi đều muốn nổ, không kịp uống chén nước, liền ở trong hội nghị biểu đạt lửa giận của nàng, nhất định phải báo thù nước Trịnh!

Lục Ký nói: "Hiện tại vật tư thiếu, lại là thời điểm mùa đông không thích hợp xuất binh, sắt, lương thực, đều phải quy hoạch một lần nữa, bá tánh cần trùng kiến nhà ở, Võ Anh công chúa......"

Nói tới nói lui, nói đến cùng cũng chỉ có hai chữ: Không có tiền.

"Hằng Nhi nói đúng," Cảnh Thự cất cao giọng nói, "Quân thắng tính thắng trước rồi mới đánh, quân thua đánh rồi mới nghĩ làm sao để thắng. Bài học phát động đại chiến cả nước, kỳ thật là ở ngoài chiến trường."

Trấp Lăng có chút ngoài ý muốn, thầm nghĩ giỏi rồi, cái gì cũng nghe hắn. Từ sau khi Khương Hằng trở về, Cảnh Thự tựa như thay đổi thành một người khác. Nhưng giờ phút này Khương Hằng đã chứng minh toàn bộ đều đúng như hắn đoán trước, không nghe hắn, chỉ có một con đường chết.

"Cho nên ý kiến của ngươi, cũng là không thể khai chiến." Trấp Tông nói.

"Hiện tại không được," Cảnh Thự nói, "Đánh không thắng, liên quân không thể xuất quan, bọn họ không quen thuộc phương thức tác chiến trong quan."

Trấp Lăng hy vọng điều động toàn bộ binh mã, nương lửa giận trong nước ra Ngọc Bích quan, trước đem An Dương đánh thắng rồi lại nói, bọn họ hiện tại có liên quân ba tộc sáu vạn người, quân đội trong tay Trấp Lăng trên sáu vạn người, vương đô một vạn Ngự lâm quân, vương quân trong tay Tống Trâu hai vạn, tổng cộng mười lăm vạn binh lực, mà quân thường trực quân Lương chỉ có mười vạn, lúc này không đánh, càng đợi khi nào?

Đáng tiếc Cảnh Thự trực tiếp cự tuyệt nàng.

Nàng biết không? Biết chuyện Trấp Tông giết ca ca nàng? Trong lòng Cảnh Thự lại suy nghĩ một vấn đề khác, nàng cùng Trấp Tông thân thiết hơn, hay là cùng Trấp Lang càng thân thiết hơn? Có khi nào nàng cũng hợp mưu? Hắn hồi ức lại mỗi giây phút cùng cô mẫu ở chung, hắn tin tưởng nàng không phải là người như vậy.

Ở trong lòng nàng, người nhà là quan trọng nhất, đây cũng là nguyên nhân Cảnh Thự nguyện ý nghe nàng nhất.

"Biện pháp tốt nhất là," Cảnh Thự nói, "Giải giáp, giữ lại quân biên chế thường trực, để người Phong Nhung về nhà. Còn lại, năm sau lại nói. Kỳ thật trong lòng các vị đều tự mình rõ ràng sự thật, hà tất muốn ta nói ra đâu?"

Khương Hằng thường dùng nhất chính là công tâm kế này, hắn rõ ràng ngọn nguồn tranh chấp ở chỗ nào, cũng luôn không lưu tình mà chỉ ra sự thật mọi người không muốn thừa nhận, Cảnh Thự cũng học được, nói nhiều lời vô nghĩa, không bằng nói thật tiết kiệm thời gian.

Trong điện an tĩnh, ánh mắt Trấp Tông mang theo thưởng thức nhìn Cảnh Thự. Hắn đã trưởng thành, hắn không hề xúc động, khi trong quân đội nhất trí yêu cầu phát động trận chiến báo thù, đầu óc hắn vẫn cứ thanh tỉnh, biết không thể đánh, thật hiếm có.

Khương Hằng hiếm khi khoa tay múa chân trong quân đội, ở bên người Cảnh Thự bày mưu tính kế, đây cũng là nguyên nhân căn bản đầu tiên Trấp Tông có thể chịu đựng hắn. Khương Hằng tin tưởng dựa vào tài năng quân sự của Cảnh Thự, không cần chính mình lắm miệng cũng có thể đối phó.

"Khi nào báo thù?" Trấp Lăng nói.

"Chờ đến khi Đông Cung có năng lực giải quyết nước Dĩnh," Cảnh Thự nói với Trấp Lăng, "Ta cảm thấy nhanh thôi."

Trấp Lăng đối mặt nhóm văn thần khuyên bảo, tới một kẻ mắng một kẻ, Lục Ký khuyên giải Trấp Lăng liền nói "Chết cũng không phải huynh đệ ngươi", Quản Ngụy khuyên giải Trấp Lăng liền nói "Không có tiền đi ra ngoài cướp liền có rồi".

Cuối cùng nàng vẫn là ở trước mặt cháu trai mình nhượng bộ, nàng thừa nhận Cảnh Thự sớm đã trò giỏi hơn thầy, tài năng có thể cao hơn mình, hắn cảm thấy không thể đánh, chính là thật sự không thể đánh, đánh cũng là vô dụng, bởi vì đánh không thắng chính là đánh không thắng.

"Đừng để cho ta chờ lâu quá." Trấp Lăng nói.

"Sẽ không, cô cô." Cảnh Thự đáp, ngoại trừ trấn an Khương Hằng, hắn thích nhất là người nhà này.