Sói Tới Rồi!

Chương 100: Cuộc đời tươi đẹp



Ánh mắt của cô rơi trên hành lang kính vỡ nứt.

"Điều kiện gì?"

"Thứ nhất, ở trước mặt 11.300 người ở đây nói em nguyện ý gả cho anh".

Lời của anh rất nhanh được cô đáp lại.

"Em nguyện ý gả cho anh".

Anh mỉm cười với cô, trong nụ cười tràn đầy ý cưng chiều, như là: Ha, ha. Lời này của em nghe mới cảm động làm sao.

Anh vừa cười vừa gật đầu: "Rất tốt, anh đã chuẩn bị xong tất cả các văn kiện có thể chứng minh quan hệ vợ chồng của anh và em. Nặc Nặc, việc thứ hai em phải làm chính là ký tên lên phần văn kiện đã được chuẩn bị sẵn kia là được".

Vào lúc này mọi người mới phát hiện ra ở đây có luật sư, còn có cả nhận viên đăng ký, nhân viên công chứng kết hôn.

Văn kiện trong miệng Trình Điêp Qua nói được đưa tới trước mặt Nặc Đinh Sơn.

"Nặc Nặc, chỉ cần em ký lên trên văn kiện, là em có thể lên nhấc thùng nước kia, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà". Anh dịu dàng nói với cô.

Ngón tay cô chậm chạp chạm vào cây bút.

Nắm chặt cây bút trong tay.

Chất lỏng trong suốt lưu trên văn kiện trước cả tên của cô, một giọt, hai giọt, ba giọt...

Bút bị thả lại một lần nữa.

Mọi người nhìn thấy gương mặt cô gái đẫm nước mắt, gương mặt ấy quay qua Trình Điệp Qua, lắc đầu: Không, không, Trình Điệp Qua, em không thể....

Ý cười vẫn đọng lại khóe miệng của Trình Điệp Qua, anh nhìn cô, mỉm cười nói với cô: "Không thể? em chắc chứ? Ừ, vậy thì anh chỉ có thể thử sức chịu đựng của tấm kính đang đứng trên chân này một lần nữa".

Giọng nói vừa phát ra, liền nhận được tiếng rít lên của cô gái: Trình Điệp Qua, anh là tên khốn, anh là đồ điên ---

"Vậy em muốn anh thử hay là không thử đây?" Anh hỏi cô.

"Đừng, đừng thử, tuyệt đối đừng thử". Giọng cô phập phồng lo sợ.

Anh dịu dàng nhìn cô, giống như họ đang ở chiếc đu quay ở sau nhà, cả thể giới chỉ còn lại một mình cô, mắt anh cũng chỉ có nhìn thất mình cô thôi vậy.

Dưới cái nhìn chăm chú của anh cô khẽ cụp mắt xuống, khi ngước mắt lên lần nữa ánh mắt của cô đã lướt qua vai của Tringh Điệp Qua, rơi vào khu vực có 50 bệnh nhân mắc chứng ALS đang ngồi, lướt qua từng khuôn mặt, cuối cùng dừng lại trên chiếc xe lăn trống không kia.

"Đúng vậy, em đã từng gặp bà ấy, trong trí nhớ của em đã từng có một hình ảnh như vậy, bà ấy đeo camera vội vàng lướt qua trước mặt em, mắt rõ ràng to như vậy, gương mặt đó có phải là giống em không, em đã không nhớ nữa".

"Trình Điệp Qua, bây giờ bà ấy đã mất rồi sao?"

Trầm mặc ---

Cô gật đầu, lẩm nhẩm nói: "Em đoán nha, 40 tuổi? 45 tuổi? 50 tuổi? Em nghĩ là lúc ra đi nhất định là bà ấy còn rất trẻ".

Trầm mặc ---

Cô cúi đầu, giọng nói đau khổ: "Em đã từng gặp một người đàn ông, vợ của người đàn ông ấy đã mất năm ngoái vì căn bệnh ALS, ông ấy dùng thời gian 50 năm để làm bạn với vợ, nhìn bà ấy mỗi ngày có thể cười, có thể cử động, có thể chạy, có thể khóc, biểu hiện trên mặt nghìn kiểu như một, ngày ngày ông ấy bế bà ấy từ giường vào phòng vệ sinh, giả bộ không nhìn thấy tất cả những ánh mắt của bà ấy truyền đạt cho mình: Không biết làm sao, đau khổ, bi thương, tức giận, van xin. Trình Điệp Qua, thực ra đau khổ nhất không phải là người vợ mà là người chồng kia, cho dù anh có dốc hết tất cả, anh vẫn phải bó tay, cứ thế trơ mắt nhìn cô ấy rời đi".

"Biết họ hình dung căn bệnh ALS thế nào không? Nó có nghĩa là môt người quay phim không cách nào chạm tay tới được máy quay của anh ta, một họa sĩ không cầm được cọ vẽ, một vũ công không cách nào cất nổi bước chân, một diễn viên không cách nào sử dụng được biểu cảm của khuôn mặt, một..."

Anh tiếp lời của cô "Nó còn có nghĩa là, một người vợ không cách nào dùng đôi tay để ôm lấy chồng mình, một người mẹ không cách nào dùng môi hôn lên trán của con mình, nhưng cái đó thì có liên quan gì chứ".

"Nếu như tới ngày đó, chuyện anh muốn làm đầu tiên là mỗi ngày giang tay ra ôm lấy em, khi con chúng ta chào đời, chuyện đầu tiên anh muốn dạy cho nó là bảo con của chúng ta mỗi tối tới hôn lên trán em, nói với em: Chúc mẹ ngủ ngon".

Mặc dù cô cúi thấp đầu nhưng mọi người vẫn nhìn thấy nước mắt từ trên mặt cô chảy xuống, anh đi tới trước mặt cô, tay anh chạm lên mặt cô.

Ngón tay nhẹ nhàng xoa trên mặt cô, dùng giọng nói dịu dàng mà cả thế giới đều nghe được.

"Trong thế giới của Nặc Đinh Sơn Trình Điệp Qua có thể sắm vai mỗi một loại nhân vật, ngoài là một người chồng ra còn có thể là một nhân viên dự báo thời tiết, một người kể chuyện, một nhân viên khuân vác, một thợ giặt ủi, một thợ cắt tóc, còn có thể là một thợ làm móng, thợ gội đầu. Chỉ cần Nặc Đinh Sơn muốn thì Trình Điệp Qua có thể đảm nhiệm được mỗi kiểu nhân vật".

"Vì vậy, Nặc Đinh Sơn, em còn chần chờ gì nữa, gả cho anh đi, anh thực sự rất không tệ nhá". Anh nói với cô.

11.300 ngàn người tạo thành một âm thanh lớn tới mức lấn át cả âm thanh vang dội của trực thăng.

Nhưng người được cầu hôn lại chậm chạp không chịu gật đầu.

Anh hỏi cô: Nặc Nặc, em không tin anh sao?

Sau khi hỏi liên tiếp ba câu cuối cùng cô cũng lớn tiếng khóc nức nở, giống như đứa trẻ chịu oan ức vừa khóc vừa nói.

"Trình Điệp Qua, Trình Điệp Qua, không phải là em không tin anh. Trình Điệp Qua, là em đang sợ, từ nhỏ tới lớn em chưa từng rút trúng phần thưởng, em cảm giác mình là một người xui xẻo, em cảm giác cả đời mình không thể nắm được vận may. Anh nhìn đi, những người có liên quan tới em dường như đều không có kết cục tốt, Susan cũng vậy, Emma, Klein cũng thế, bây giờ.... ngay cả, ngay cả mẹ của em cũng như vậy. Trình Điệp Qua, em vô cùng sợ hãi, em không phải bởi vì sợ cho chính mình, mà em sợ...."

Nói tới đây cô đã khóc không thành tiếng rồi.

"Đó là một căn bệnh di truyền, cho dù tỷ lệ chỉ có 20%, nhưng em vẫn rất sợ, sợ em mang xui xẻo của em tới cho con của chúng ta, cho nên..."

Còn chưa đợi cô nói xong câu đó cô đã được anh ôm vào lòng.

"Cho nên, cho nên em đã bỏ đi không cần anh nữa?" Anh thở dài, vừa trách móc vừa đau lòng: "Hóa ra là Nặc Nặc đang sợ cái này hả".

Cô ở trên vai anh gật đầu.

"Rất rất lâu trước đây, anh đã từng nói với em, trực giác của anh rất chuẩn. Nặc Nặc, trực giác của anh bây giờ đang nói cho anh biết, vào lúc này em là người được thiên vị nhất, em sẽ cầu được ước thấy, em có tin không?"

Im lặng ---

"Không tin chứ gì, vậy thì bây giờ anh có thể lập tức chứng minh cho em xem, trực giác của anh chuẩn cỡ nào".

Anh buông cô ra, quay về phía đám đông lớn tiếng hỏi: "Hiện tại mọi người có ai có 100 đô không, tôi phải chứng minh với cô ấy rằng cô ấy là một người cực kỳ may mắn, tất cả mong muốn của cô ấy, hy vọng của cô ấy đều sẽ trở thành sự thật".

Rất nhiều người giơ tay lên.

Nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt cô, Nặc Đinh Sơn cứ thế nhìn rất nhiều người giơ tay lên, ánh mắt của họ rất thân thiện, nghe thấy lời Trình Điệp Qua đang nói với cô.

"Nặc Nặc, thử nhìn xem, như vậy em sẽ biết được thượng đế có phải đã nhìn thấy em rồi, đã lặng lẽ quan tâm tới em".

Trong tậm sâu thẳm, Nặc Đinh Sơn cảm thấy có một đôi mắt, đang lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt yên bình.

Như mê mẩn, ngón tay Nặc Đinh Sơn đưa ra, ngón tay chỉ về phía một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi màu nâu, trên mặt người đàn ông trung niên mang theo vẻ lương thiện như rất nhiều người ở đây. Ông ấy đi về phía cô.

Đứng trước mặt cô, lấy từ trong bóp lấy ra một tờ 100 đô, trong nháy mắt tờ 100 đô đó bị vo thành một cục, ông ấy đặt tời tiền trên tay bảo cô nhắm mắt lại.

Nặc Đinh Sơn nhắm mắt lại chờ đợi.

"Được rồi, cô có thể mở mắt ra rồi".

Hai bàn tay nắm thành một nắm đưa tới trước mặt cô.

Ông ta nói: "Tôi là Ricky, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết tờ 100 đô đang ở bên tay trái của tôi hay đang ở bên tay phải của tôi?"

Tôi tên là Ricky, tới từ Đan Mạch, nghề nghiệp của tôi là ảo thuật gia, lúc này tôi rất vui, tôi là một nhà ảo thuật, bởi vì làm cho 100 đô trong tay tôi tùy ý dịch chuyển đối với tôi mà nói là một chuyện quá đơn giản, chỉ cần cô gái tên Nặc Đinh Sơn trước mắt này nói nó ở tay trái của tôi thì nó liền ở tay trái của tôi, chỉ cần cô ấy nói nó ở tay phải thì tờ 100 đô sẽ xuất hiện trong tay phải của tôi.

Đưa hai tay ra song song ra trước mặt cô ấy, tôi chờ đợi.

Một giây, hai giây, ba giây.

Tay cô ấy chậm rãi chỉ vào tay phải của tôi.

Bây giờ mọi người đều nhìn thấy, đã không cần tôi phải khoe khoang về kỹ xảo của mình, tôi đồng thời mở bàn tay ra, nằm trong lòng bàn tay phải của tôi là tờ 100 đô được vo thành một cục, từ lúc ban đầu nó đã nằm ở trong bàn tay phải của tôi rồi.

Đáp án được công khai, tôi nghe thấy tiếng reo hò của mọi người, tiếng reo hò ấy phát ra từ tận đáy lòng, tôi tin tâm tình của mọi người có mặt ở đây cũng đều giống như tôi.

Hy vọng, cô gái lương thiện trước mặt tôi đây có thể có được may mắn, sẽ còn may mắn hơn nữa.

Người đàn ông tên Ricky quay trở lại vị trí ban đầu của ông ấy.

Những cánh tay giơ lên vẫn chưa buông xuống, Nặc Đinh Sơn nghe thấy Trình Điệp Qua nói với cô: Nặc Nặc, em có thể thử lần nữa.

Lần này Nặc Đinh Sơn chỉ về phía một phụ nữ trung niên có thân hình hơi mập khoảng 50 tuổi.

Tôi là Mary, tới từ bang Maryland, tôi biết cô gái tên Nặc Đinh Sơn sẽ tìm thấy tôi, vì vậy khi ngón tay cô ấy chỉ về phía tôi, tôi cũng không cảm thấy quá bất ngờ, phải biết là ba ngày trước tôi đã giành được giải thưởng xổ số lớn nhất của Mỹ với tỉ lệ 1: 175.223.510,00, tiền thưởng cao tới 600 triệu đô la Mỹ, tôi tin vào câu nói mở đầu may mắn.

Tôi tùy tiện đặt tờ 100 đô trong lòng bàn tay, bởi vì tôi tin tôi sẽ mang vận may tới cho cô gái đứng trước mặt đây.
Lúc cô ấy nói tiếng "Bên phải" tôi mặt mày rạng rỡ mở hai tay ra, tờ 100 đo ấy đúng là đang nằm trong tay phải của tôi, tiếng reo hò lại bùng nổ lần thứ hai, trong tiếng reo hò tôi đã dùng bàn tay mua vé số nắm chặt tay của Nặc Đinh Sơn, tôi tin trong khoảnh khắc ấy cô ấy đã hưởng được may mắn của tôi.

Tôi còn tin cô ấy sẽ hạnh phúc, bởi vì hạnh phúc luôn thuộc về những người lương thiện, tôi luôn sống rất lương thiện, vì vậy tôi đã trúng được vé số.

Người phụ nữ tên Mary cười tít mắt rời đi, khi thấy mình lần thứ hai đoán trúng kết quả lòng Nặc Đinh Sơn hơi chộn rộn một chút.

Quay đầu qua nhìn Trình Điệp Qua, anh đang nhìn cô chăm chú, trên mặt tràn ngập tự hào: Nhìn đi, không phải là anh vô căn cứ chứ.

Lần thứ ba, ngón tay Nặc Đinh Sơn chỉ về phía người đàn ông Châu Á mặc áo sơ mi caro.

Tôi tên là Dương Hựu, tôi tới từ Thượng Hải Trung Quốc, nghề nghiệp của tôi là bác sĩ tâm lý, vừa vặn trên người tôi có tờ 100 đô, thế là tôi giơ tay lên, lần thứ ba ngón tay của cô gái tên Nặc Đinh Sơn lần thứ ba chỉ về phía tôi, tôi đi tới trước mặt cô ấy, tôi đặt tờ 100 đô lên tay trái của tôi, lấy góc độ của tâm lý học trong tiềm thức của đại đa số mọi người đều có quan niệm vô hình rằng may mắn không quá ba lần, Nặc Đinh Sơn đã hai lần nói đáp án là bên phải rồi, tôi chắc chắn tới 80% sẽ nghe được cụm từ "Bên trái" nói ra từ miệng của Nặc Đinh Sơn.

"Bên trái".

Tôi mỉm cười, mở bàn tay ra.

Đây là một thời khắc đặc biệt, cho dù tôi và cô ấy vấn không quen biết, nhưng dĩ nhiên không cần tới ngôn ngữ, tôi muốn cô ấy nhìn thấy được lời chúc phúc trong đáy mắt tôi dành cho cô ấy, cô ấy cũng mỉm cười cảm ơn lại tôi, qua nụ cười ấy tôi đã nhìn thấy được cánh cửa tâm hồn của cô ấy từ từ hé mở.

Tôi mong ước tâm hồn của Nặc Đinh Sơn bốn mùa tươi xanh.

Người đàn ông tên Dương Hựu ấy rời đi, Nặc Đinh Sơn lần nữa nhìn qua Trình Điệp Qua, cô nhìn thấy gương mặt của mình từ trong đáy mắt của anh, dường như khuôn mặt in trong đáy mắt anh đang cười, cô đưa tay ra chạm vào, cô nghĩ ngay vừa rồi, lúc nhìn thấy tờ 100 đô trên tay trái, chắc là cô đã cười rồi, nở nụ cười trong vô thức.

Cô đã liên tiếp đoán trúng ba lần, nhưng cô vẫn không dám tin, thế là cô nhỏ giọng hỏi anh: Trình Điệp Qua, họ có phải là do anh gọi tới không.

"Em thấy họ đều là những diễn viên quần chúng do anh gọi tới sao?"Anh dùng giọng điệu bất đắc dĩ hỏi cô.

Nặc Đinh Sơn không nói, ánh mắt của cô tìm kiếm trong đám đông, những người này có phải là do Trình Điệp Qua bố trí không cô cũng không biết, bây giờ trong lòng cô rất vui, cô rất muốn lập tức đồng ý gả cho anh, nhưng niềm hạnh phúc trong cuộc đời của Nặc Đinh Sơn luôn như một màn ảo ảnh.

Muốn tin không, muốn tin cô có thực sự may mắn nắm được hạnh phúc không>

Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người một cô bé.

Cô bé mặc chiếc váy xòe, đang dùng ánh mắt tò mò nhìn cô.

Trong lòng hơi dao động.

Trẻ con chắc là không biết nói dối, hơn nữa cô bé không có giơ tay.

Đứng ở trước mặt cô bé, Nặc Đinh Sơn hỏi cô bé: "Em tên là gì, bây giờ trong tay em có 100 đô không?"

Tôi tên là Dung Tiểu Hoa, tôi tới từ California, ba của tôi là Dung Doãn Trinh, mẹ của tôi là Loan Hoan, bây giờ trong tay tôi không có 100 đô, nhưng hiện tại trên tay tôi có Chocolate. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

Liếc mắt nhìn bảo mẫu đã dẫn tôi tới chỗ này, dưới sự ngầm đồng ý của cô ấy tôi mở bàn tay ra, bây giờ đang nằm trên bàn tay của tôi là Chocolate mà tôi yêu thích, cô gái trước mặt tôi không biết phải gọi cô ấy là chị hay là dì, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ấy dường như rất đau lòng, tôi thấy tôi đem Chocolate của tôi cho cô ấy có lẽ cô ấy sẽ vui hơn một chút.

"Em không có 100 đô, nhưng em có Chocolate, chị có muốn ăn Chocolate của em không?" Tôi hỏi cô ấy.

Sau đó, không biết vì sao mà lời của tôi lại làm cho mọi người xung quanh bật cười ha hả.

Ở đây chỉ có cô gái đứng trước mặt tôi là không cười, cô ấy lắc đầu, hỏi tôi có thể cùng cô ấy chơi trò chơi đoán Chocolate được không.

"Trò chơi đoán Chocolate có phải là giống như trò đoán đồng xu không?" Tôi hỏi cô ấy.

"Đúng vậy".

Cái này tôi biết, thế là tôi bảo cô ấy nhắm mắt lại.

Tôi cũng không thể để cho cô ấy đoán dễ dàng như vậy, Chocolate từ tay trái của tôi chuyển qua tay phải, lại từ tay phải của tôi chuyển qua tay trái của tôi, sau khi liên tục chuyển qua chuyển lại mấy lần tôi quyết định dùng cách của Dung Doãn Trinh khi đối phó với Loan Hoan, mỗi lần đều là Dung Doãn Trình dùng cách này để ăn mất son môi của Loan Hoan.

Thời khắc trước khi đáp án được công bố, tôi lén nhìn tới người đàn ông đẹp tới nỗi làm cho người ta phải chảy nước miếng kia, tôi nháy mắt ra hiệu với anh ấy: Không cần lo lắng, anh đẹp trai, tiếp sau em sẽ cho anh ăn son môi của chị ấy.

Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, đưa ra trước mặt cô ấy.

"Chị có thể mở mắt ra rồi".

Nặc Đinh Sơn mở mắt ra, trước khi mở mắt trong lòng cô đã đưa ra một quyết định, quyết định nhìn như ngu ngốc nhưng lại rất đơn giản.

Tiếp tục tin một lần nữa, cứ tin thêm một lần nữa! Thượng đế thực sự đứng về phía cô, tất cả hy vọng mà cô mong muốn đều sẽ trở thành sự thực.

Giọng trẻ con non nớt hỏi: "Chị đoán đi, em đã đặt Chocolate bên tay trái hay tay phải?"

Ánh mắt từ từ nhìn về phía Trình Điệp Qua, cố định, dán chặt lấy anh không rời.

Chậm rãi nói từng câu từng chữ: "Thực ra hiện tại trên hai tay của em đều không có Chocolate".

Hiện trường cực kỳ yên lặng, yên lặng tới nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của 11.300 người tạo thành, tần suất giống nhau, chỉ dám dùng hơi sức của 1% bình thường để hít thở.

Một giây, hai giây, ba giây!

Tiếp đó đám đông bùng nổ tiếng reo hò mà xưa giờ chưa từng có, những tiếng reo hò ấy đã tạo thành sức mạnh khiến cho người ta nhịn được mà nghi hoặc những âm thanh này có thể làm cho hành lang trên không treo ở trên 1219 mét sập xuống hay không.

Cái ôm bất ngờ ập tới, người tới ôm cô Nặc Đinh Sơn không quen biết, người xa lạ này liên tiếp lặp đi lặp lại bên tai cô một câu.

"Cô thật tuyệt vời, Trình Điệp Qua nói không sai, vận may của cô đã tới".

Đồng thời vang lên bên tai cô còn có một giọng nói non nớt, đó là một giọng nói rẫu rĩ không vui "Vừa nãy nhất định là chị đã nhìn lén, nhất định là vậy".

Không phải, bé yêu, chị không có nhìn lén, chị thề, chỉ là trong khoảnh khắc ấy chị đã biết được ngay mà thôi, bời vì người đàn ông Trình Điệp Qua kia, chị tin lời của anh ấy.

Trình Điệp Qua, Trình Điệp Qua!

Vào lúc này Nặc Đinh Sơn mới phát hiện không biết bắt đầu từ lúc nào, mọi người sôi nổi tới trước mặt cô, họ chắn ở giữa cô và Trình Điệp Qua.

Ánh mắt tìm kiếm anh, lướt qua rất rất nhiều gương mặt lương thiện, ánh mắt cuối cùng cũng đã tìm thấy anh rồi. Khoảnh khắc tìm thấy anh, lại có nước mắt rơi xuống từ trong hốc mắt của cô.

Nước mắt đó lại càng nóng rực hơn bất cứ thời điểm nào.

Anh đi về phía cô.

Tới gần từng chút lại từng chút.

Anh đang cười với cô kìa, nhưng trong khóe mắt anh cũng có nước mắt giống y chang cô.

Ôm, hôn. Vào giờ phút này Nặc Đinh Sơn không nghĩ ra có cái nào thích hợp hơn là chuyện này.

Rất tầm thường sao?

Không hề!

- ----------

Ngày 1 tháng 2 năm 2015, 2 giờ 50 phút chiều, tại Colorado, dưới sự chứng kiến của 11.300 cặp mắt, Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua đã chính thức kết thành vợ chồng, trong những người này có bạn bè của cô, còn có người cô không quen biết.

"Trình Điệp Qua, nếu có một ngày em không cách nào dùng tay của mình ôm anh được, thì đừng cảm thấy đau khổ, em chỉ đang bệnh mà thôi, cái đó không có gì cả".

"Anh biết".

Trong hành trình dài tới vạn dặm, có 73 người nói với Nặc Đinh Sơn "Nặc Đinh Sơn, Trình Điệp Qua đang tìm cô". Đầu tiên nói cho cô biết là một phụ nữ Nhật Bản, câu nói đó khiến cho cô hốt hoảng bỏ chạy trên đường phố Tokyo, lần thứ hai nói câu này với Nặc Đinh Sơn là một nhân viên phục vụ ở khách sạn, cô vội vàng từ trên đường phố Tokyo quay lại khách sạn, nhân viên phục vị đó nói cho cô biết câu tương tự như vậy, khi ấy cũng chỉ cách có hơn một tiếng đồng hồ.

Trên chuyến bay từ Tokyo bay tới Singapore, khi cô lần thứ ba nghe thấy câu này cô đã lạnh lùng đáp lại "Xin lỗi, tôi không biết anh đang nói cái gì".

Sau đó Nặc Đinh Sơn bắt đầu lang thang ở mỗi thành phố, từ phồn hoa tới hoang vu, cô nói với mỗi người nói với cô câu ấy "Xin lỗi, tôi nghĩ là mọi người nhận nhầm người rồi".

Cuối cùng ở một thị trấn nhỏ không gọi ra tên tại Việt Nam, tại khách sạn cũ ấy, bà lão tóc trăng xóa ngắm ánh nắng chiếu ở khắp nơi nói: "Cô nhìn đi, ánh mặt trời đẹp thế này, cô không ở cùng cậu ấy thì thật đáng tiếc".

Ánh mặt trời ngày đó đúng thật là rất đẹp, đẹp tới mức làm cho Nặc Đinh Sơn cảm thấy chỉ cần đẩy khẽ cánh cửa ấy ra là có thể trông thấy Trình Điệp Qua rồi.

Cô đứng ở trước cánh cửa ấy, nước mắt giàn dụa.

Hành trình của cô vẫn còn tiếp tục, càng có nhiều người hơn tới trước mặt cô nói với cô cùng một câu nói, cho dù cô có ăn mặc thành dạng nào, vẫn sẽ có người nhận ra cô, câu nói đó cứ như một loại ma chú.

"Nặc Đinh Sơn, Trình Điệp Qua đang tìm cô".

Nặc Đinh Sơn, Trình Điệp Qua đang tìm cô. Bởi vì anh đang tìm cô cho nên cô đã tới, đi bao nhiêu đường như vây, đi qua bao nhiêu thành phố như vậy, cũng có thể là vì thời khắc này thôi, vì để có thể tựa đầu lên vai anh.

Đầu khe khẽ tựa lên vai anh, Nặc Đinh Sơn nhắm mắt lại.

Rời khỏi anh là vì yêu anh, trở lại bên anh cũng là vì yêu anh.

---Hết---

MM

Trình Điệp Qua có hàng lông mi rất rất dài, vừa đen lại vừa dày, khi mở mắt hàng mi giống như chú bướm khẽ đập cánh, đẹp tới nỗi làm người ta không nỡ rời mắt đi, chỉ sợ chớp mắt một cái nó sẽ biến mất không thấy đâu nữa.

Vào giờ phút này đây hàng mi tuyệt đẹp của Trình Điệp Qua giống như đôi cánh bướm màu đen được ép lại thành tiêu bản, bất động, không có sự sống.Trình Điệp Qua đã ngủ 49 tiếng rồi, chính xác mà nói thì hẳn là bời vì áp lực và mệt mỏi dẫn tới ngất xỉu.Rời khỏi Colorado họ đi thẳng tới Las Vegas, khi vừa đẩy cửa phòng ra thì Trình Điệp Qua lập tức liền té xỉu. Nặc Đinh Sơn còn nhớ lúc cả người anh nghiêng về phía trước cô theo bản năng đỡ lấy anh, cả người anh dựa lên người cô, lúc đó Nặc Đinh Sơn mới phát hiện ra sắc mặt tái nhợt của Trình Điệp Qua."Anh ấy cần được nghỉ ngơi thật tốt". Đây là lời bác sĩ nói với cô.Đúng là nên nghỉ ngơi thật tốt. Sau khi Trình Điệp Qua tuyên bố tiếp nhận thử thách thùng nước đá thời gian ngủ mỗi ngày của anh chỉ có 3 tiếng đồng hồ, thời gian ngủ 3 tiếng này vẫn cần phải có thuốc chống đỡ.Trình Điệp Qua đứng ở hành lang trên không, dáng vẻ một bộ nghiêm chỉnh bày mưu lập kế, tựa như tất cả mọi chuyện đều nằm trong kiểm soát của anh. Thực ra anh cũng rất sợ, sợ thời gian không đủ, sợ tất cả mọi chuyện tiếp theo không như trong dự định của anh, sợ tới khi ấy cô không xuất hiện.Trong thời gian 49 tiếng Trình Điệp Qua ngủ mê mệt, chuyện Nặc Đinh Sơn làm nhiều nhất chính là ngồi trước giường anh, cái gì cũng không buồn làm, cứ thế ngồi lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của anh.Cô muốn khi anh vừa mở mắt ra sẽ lập tức nhìn thấy cô."Trình Điệp Qua". Cô khẽ gọi, tay nhẹ nhàng chạm khẽ lên má anh, dọc theo ấn đường nhích dần xuống dưới: "Nhanh khỏe lên, em hơi nhớ anh rồi".Nặc Đinh Sơn quả thực nhớ anh, mặc dù hiện tại anh đang ở ngay trước mắt của cô, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới.Giống như nghe thấy cô gọi tên anh, giống như nghe thấy lời của cô, hàng lông mi khẽ lay động, hàng mi dài giống như mang theo cơn gió nhẹ nhàng của mùa xuân, khẽ lướt nhẹ trên đầu ngón tay cô.Nặc Đinh Sơn cong miệng lên muốn nở nụ cười, nhưng không thành công."Trình Điệp Qua..." Giọng nói nghe có chút đáng thương, giống như đứa trẻ bị chơi xấu vậy: Nước mắt là tự nó rơi xuống, không liên quan gì tới em.Anh ngược lại đã nở nụ cười khẽ khẽ, tay chậm chạp đưa ra, bàn tay vỗ nhẹ lên vị trí bên cạnh anh.Dưới sự ra hiệu của Trình Điệp Qua Nặc Đinh Sơn ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh."Đừng lo lắng". Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói khàn khàn của anh."Được".Chỉ chốc lát sau trên đỉnh đầu lại truyền tới tiếng hít thở đều đều, ánh hoàng hôn ngoài cửa số từ từ chìm xuống, Nặc Đinh Sơn nhắm mắt lại, lòng cũng bình thản như căn phòng này vậy.Lúc mở mắt ra lần nữa, sắc trời ngoài cửa sổ đã hiện ra màu xanh thẳm, cả người cô bị ôm trong một lồng ngực, nhiệt độ đầu ngón tay quen thuộc đang nhẹ nhàng cọ ở ngón tay đeo nhẫn của cô.Trên ngón tay áp út có đeo chiếc nhẫn mà Trình Điệp Qua tặng cô.Ngón tay chạm tới ngón tay đeo nhẫn của cô đang di chuyển. Phục hồi lại tinh thần Nặc Đinh Sơn nhanh chóng thoát khỏi vòng ôm của anh, từ trên giường đứng dậy, tay sờ tới công tắc đèn.Nháy mắt mọi thứ đã trở nên rõ rệt.Dưới ánh sáng rõ rệt của ánh đèn, anh tựa nửa người trên giường, cô ngây ngẩn nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô, trên mặt anh cũng có điệu bộ ngốc nghếch giống như cô.Không cần cô phải đoán, cô cũng biết trong lòng anh cũng mang suy nghĩ giống như cô vậy: Người trước mắt này cuối cùng đã trở thành chồng/ vợ của mình.Đã rời khỏi anh bao nhiêu ngày rồi nhỉ. Mười ngày? Hai mươi ngày? Ba mươi ngày? Không nhớ rõ nữa, cũng không biết, cô chỉ nhớ sau khi rời khỏi anh cô đã ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ngẩn ngơ nhìn mặt trời hết lặn rồi mọc, nhìn ngày từng ngày trôi qua, rồi lại ngơ ngẩn nghe theo lời của những người ấy đi tới Colorado, ôm theo suy nghĩ trốn ở một góc mà lén nhìn anh một cái, tiếp sau đó thì...Tiếp sau đó cũng lại ngơ ngẩn, ngẩn ngơ để mặc anh đeo chiếc nhẫn lên ngón tap áp út của mình, chấp nhận lời chúc phúc, ôm những người đã chúc phúc cho cô, rồi tiếp sau đó cô được anh dẫn tới Las Vegas. Tất cả giống như ở trong mơ, rõ ràng mười mấy tiếng trước khi anh mang chiếc nhẫn lên cho cô, trong lòng Nặc Đinh Sơn còn tràn đầy nỗi tuyệt vọng.Làm sao... Làm sao mà thoáng cái, hơn 50 tiếng đồng hồ cô đã trở thành vợ của anh rồi.Cô nhìn anh, chớp mắt.Lúc cô chớp mắt, bàn tay anh chạm lên má cô, tiếng "Bà Trình" phát ra từ miệng anh đầy trầm thấp.Cô lại chớp mắt thêm cái nữa."Bà Trình".Theo câu "Bà Trình" kia tất cả giống như mọi chuyện đã định.Cở thể chỉ cần hơi hướng về phía trước, tay liền chạm được tới bờ vai anh, cổ chỉ cần hơi hướng về phía trước một chút đầu liền có thể đặt lên trên vai anh.Đầu đặt lên trên vai anh, ánh mắt rơi ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẳm, so với lần đầu gặp anh, màu sắc của chiếc áo sơ mi mặc trên người anh còn đậm hơn một chút.Không ai nói lời nào, cứ ngây ngốc như vậy.Sắc trời trở nên nhạt dần, lại chuyển thành màu lam nhạt."Bà Trình"."Vâng". Cô không xấu hổ mà đáp lại."Bà Trình chỉ có nhớ ông Trình một chút thôi sao?""Ông Trình nghe nhầm rồi, bà Trình rất rất nhớ ông Trình, vô cùng nhớ"."Nhớ nhiều bao nhiêu"."Nhiều bao nhiêu hả, Chỉ hận không thể đem ông Trình từ trên giường kéo lên, ghé vào tai anh ấy gào to, Tên khốn nhà anh, nào có người nào lại té xỉu vào đêm tân hôn, anh mau trả lại cho em một đêm tân hôn cháy bỏng đi".Anh mỉm cười bên tai cô, cơ thể của họ vô cùng sát, cô có thể cảm thấy được lúc anh cười lồng ngực chấn động từng hồi."Thật sao? Em thật sự đã nói như vậy sao?""Đương nhiên là thật rồi". Cô một mực chắc chắn."Như vậy bà Trình muốn ông Trình cho cô ấy một đêm tân hôn nóng bỏng như thế nào? Đêm tân hôn nóng bỏng còn cần có điều kiện thế nào nửa nhỉ?"Đêm tân hôn nóng bỏng như thế nào hả."Một đêm bảy lần là điều kiện tiên quyết nhất". Nặc Đinh Sơn dùng khẩu khí không cho thương lượng để đáp lại."Anh nói này". Giọng điệu của Trình Điệp Qua giống như là không mấy hài lòng: "Điều kiện tiên quyết của em chỉ thấp vậy thôi sao?"Đầu tựa trên vai anh nở nụ cười, sắc trời in trên cửa sổ thủy tinh có màu lam nhạt, còn nụ cười trên khuôn mặt cô nữa, bây giờ cô đã là vợ của người đàn ông này.Loại cảm giác này thật kỳ diệu.Kế hoạch của Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua là hai ngày sau rời Las Vegas quay về London, cụ thể vì sao Trình Điệp Qua lại chọn quay lại London anh chỉ nói một câu "Đến lúc đó em sẽ biết".Hai ngày sau câu lạc bộ mới mở của tập đoàn Vinh Thị tại Las Vegas xảy ra vấn đề, một nhóm tay bạc chuyên nghiệp vào ở tại câu lạc bộ, hai tối đã gom đi gần mười triệu Đô la Mỹ, quản lý câu lạc bộ đã gọi một cuộc tới di động của Trình Điệp Qua.Sau khi nhận điện thoại xong Trình Điệp Qua liếc mắt nhìn Nặc Đinh Sơn, khi đó chiếc xe đón họ tới sân bay đã chờ họ ở cửa, cô chủ động nhón chân lên chỉnh lại cổ áo sơ mi của anh cho ngay ngắn lại, sau đó mỉm cười với anh.Anh lưu luyến đặt nụ hôn lên tóc: "Chờ anh".Cô dựa vào cửa đưa mắt nhìn theo anh, anh đầu cũng không quay lại, lúc tài xế mở cửa xe cho anh, anh dừng bước, cũng chỉ trong nháy mắt, quay đầu lại, xoay người bước nhanh về phía cô."Trình Điệp..." Cô đang dựa vào cửa đứng thẳng người, miệng còn muốn hỏi anh: Trình Điệp Qua có phải là quên đồ gì rồi không, em đi lấy cho anh.Trong thoáng cái, anh đã đứng ở trước mặt cô, đưa tay ra, người cô nghiêng về phía trước, câu "Qua" trong miệng còn chưa kịp nói ra đã bị anh mạnh mẽ nuốt mất.Đây là nụ hôn đầu tiên của anh cho cô sau khi anh ngất xỉu. Ông Trình bị bệnh vì vậy không thể hôn bà Trình.Cô kiễng mũi chân tới mức cao nhất, đón nhận, chỉ hận không thể đem tất cả những gì thuộc về mình dâng cho anh.Chiếc xe chở anh đã rời đi, cô vẫn duy trì tư thế như vừa rồi, ngây ngẩn nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, ngón tay lại đặt trên môi thật lâu, bờ môi bị anh hôn tới sưng mọng, tê tê, nóng rực.Mỗi một lỗ chân lông trên người cô đều truyền tới niềm vui sướng của người mới làm vợ.Cuối cùng Nặc Đinh Sơn đã gả cho Trình Điệp Qua, không có cái gì tốt hơn thế.Trình Điệp Qua đi lần này tới mười mấy tiếng, trong mười mấy tiếng này anh gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, nói mấy câu tẻ nhạt đại loại như "Ăn cơm chưa?" "Bây giờ đang làm gì?" "Có buồn chán không?" "Bà Trình có nhớ ông Trình không?"Được rồi, không tẻ nhạt chút nào, cho dù ngắn gọn nhưng nghe vào tai cô lại thật ngọt ngào.Lúc Trình Điệp Qua quay lại đã là rạng sáng."Nặc Nặc, chúng ta ở đây thêm mấy ngày nữa". Giọng anh áy náy: "Viêc khó khăn hơn so với tưởng tượng của anh"."Được, chúng ta ở lại đây thêm mấy ngày nữa". Cô tìm một vị trí vô cùng thoải mái trong lòng anh."Xin lỗi"."Không sao, thời gian sau này của chúng ta còn dài mà".Đúng vậy ha, thời gian của họ sau này còn dài mà.Liên tiếp mấy ngày sau, Trình Điệp Qua đều đi sớm về trễ, lúc trở về thì cô đã ngủ rồi, khi cô tỉnh lại thì anh đã rời đi.Sau đó, buổi sáng hôm đó, trong ánh sáng chiếu vào bức rèm cửa sổ nhạt màu, cô vừa mở mắt ra liền nhìn thấy anh, hôm nay, thời gian họ đã ở Las Vegas đã mười mấy ngày rồi."Vần đế đã giải quyết rồi?" Cô hỏi anh."Đã giải quyết rồi. Anh đáp lại cô.Lúc rời khỏi Las Vegas là ngày 11 tháng 2 năm 2015, ngày thứ 11 Nặc Đinh Sơn trở thành bà Trình.Trên máy bay Nặc Đinh Sơn gặp được nhóm người Trung Đông bị trục xuất về nước, lúc nhóm người đó trông thấy Trình Điệp Qua thì đều không hẹn mà cùng cúi đầu xuống, đó là một nhóm tay bạc, có người nói họ đã thua tới vé máy bay cũng không mua nổi để quay về nước.Ngày đó, ở sân bay có rất nhiều người, cứ thế ở ngay trước mặt rất nhiều người Nặc Đinh Sơn đã hôn Trình Điệp Qua, cô đã hôn anh tới choáng váng đầu óc.Đó là nụ hôn phần thưởng mà bà Trình dành tặng cho ông Trình anh minh uy vũ.Mười mấy tiếng sau Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua tới Manchester, đứng ở trước căn nhà ngày trước, trong khoảnh khắc ngắn ngủi Nặc Đinh Sơn có cảm giác như đang nằm mơ, cô nhớ lần đầu tiên vào ở nơi này là lấy thân phận là bạn gái của Vinh Tuấn. Cô đã từng ở một trong những căn phòng của ngôi nhà này tiếp nhận nụ hôn và sự vuốt ve của Vinh Tuấn, căn nhà này có hai người giúp việc, Suzy và Joanna. Trong mắt của Suzy và Joanna thì cô là bạn gái của Vinh Tuấn.Nặc Đinh Sơn đứng đó, có cảm giác chùn bước.Anh kéo lấy tay cô, tay được anh bao chặt trong bàn tay anh."Suzy và Joanna đã không còn làm nữa". Lúc nói lời này ngữ khí của anh như không có chuyện gì.Nặc Đinh Sơn cúi đầu nhìn bàn tay của mình và Trình Điệp Qua đang nắm chặt lấy nhau, mặc cho anh kéo cô đẩy cửa bước vào, gương mặt xa lạ của hai phụ nữ da trắng thay thế cho Suzy và Joanna ngày trước."Ông Trình, bà Trình". Họ chào anh và cô.Trong khoảnh khắc đó trong lòng Nặc Đinh Sơn dâng lên niềm cảm kích, cô nhớ tới lời Susan đã nói khi đó, người đàn ông nguyện ý tặng châu báu cho con không hẳn là người yêu con nhiều, nhưng nguyện ý cầm tay con cùng con tản bộ trong công viên, yên lặng nghe con càu nhàu người đàn ông đó nhấy định là người yêu con.Trong cuộc sống một vài tình yêu có thể theo mấy thứ vụn vặt mà tìm tới.Buổi tối thứ 11 Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua kết hôn, họ chia phòng ngủ, bởi vì kỳ sinh lý của bà Trình, dáng vẻ ôm gối mặc đồ ngủ với gương mặt ngượng ngùng của Trình Điệp Qua thật đáng yêu. "Nặc Nặc, chúng ta vừa kết hôn, không muốn chuyện kia đối với anh mà nói là rất khó". "Nặc Nặc, em ngủ bên cạnh anh đối với anh mà nói là một loại rất dày vò". Anh lúng túng biểu đạt sự khó xử của anh, lúc nói những lời này còn lắp bắp.Nhìn vành mắt đen của Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn che miệng lại cười, người đàn ông này nhất định là đã rút ra được bài học từ tối hôm qua.Chỉ là, vào nửa đêm, Trình Điệp Qua lại mò tới giường cô, bàn tay của anh tiến vào trong váy ngủ của cô, giọng nói khàn khàn "Nặc Nặc, anh ngủ không được". "Nặc Nặc, anh đã gần một tháng rồi chưa chạm vào em".Cẩn thận nhớ lại thì đúng là vậy thật, lần cuối cùng bọn họ làm có lẽ là ở Bắc Kinh, điều chỉnh lại ánh đèn tới mức tối nhất, thân thể uyển chuyển theo bàn tay tự do tung hoành trên người cô của anh, nhiệt tình đáp lại anh.Tối đó, Trình Điệp Qua chạy hai lần vào phòng vệ sinh, khi lần thứ ba anh chạy vào phòng vệ sinh cô kéo anh lại, khó khăn tỏ ý mình có thể giúp anh, anh đáp lại cô một lời đường hoàng nghiêm chỉnh "Nặc Nặc, em có hiểu chiến lược marketing bụng đói không". Cô thật thà trả lời cô không hiểu Marketing bụng đói có liên quan gì tới chuyện cô giúp anh giải quyết.Trình Điệp Qua có chút thẹn quá hóa giận thấp giọng giải thích bên tai cô, sau khi nghe xong lời giải thích của anh mặt Nặc Đinh Sơn nhanh chóng ửng đỏ, người đàn ông này...Người đàn ông này vẫn còn nhớ câu nói một đêm bảy lần của cô lúc ở Las Vegas, Nặc Đinh Sơn có chút hối hận khi đó vì làm cho anh vui lòng đã nói lời như vậy.Ngày thứ 12 Nặc Đinh Sơn trở thành bà Trình, họ đi tới sân bóng Old Trafford. Năm 2012 cô và anh đã gặp lại nhau ở nơi này.Trên đời này có một loại kết quả tình cảm gọi là "Trở về chốn cũ".Phong cảnh bạn từng đi qua bởi vì sự xuất hiện của bạn ngày đó mà trở nên vô cùng nổi bật, Thành phố, kiến trúc, từng gốc cây ngọn cỏ, cái giơ tay nhấc chân của bạn, vừa ngoái đầu nhìn lại đã giống như là một hình ảnh đã đậm sâu trong lòng, trong hình ảnh khuôn mặt của bạn rõ ràng, giống như ngày hôm qua, cho dù thời gian trôi qua, cho dù bạn và tôi đã bạc trắng mái đầu.Đứng trong hàng ghế khách Vip, Nặc Đinh Sơn cuối cùng đã hiểu được câu "Tới lúc đó em sẽ biết" của Trình Điệp Qua.Đúng là cô đã hiểu rồi.Ngày đó không có trận đấu nào, hơn 70 ngàn chỗ ngồi của Old Trafford trống không, cô ngồi sát bên anh, yên lặng nhớ lại thời gian lúc hai bên gặp lại nhau."Khi đó anh nhìn thấy em trên màn hình tivi, khiến anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã biết đó là em, sau đó phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ của anh chính là chân của anh, anh cứ thế không tự chủ được mà bắt đầu đi tìm em". Anh than thở: "Phải tìm ra em, chất vấn cô ấy nói chia tay là chia tay luôn, tai sao lại làm ra chuyện như gửi tấm card cho anh mà không giải thích như vậy, có biết là hành động như vậy sẽ làm cho người trong cuộc phiền não thế nào không".Khi đó trong lòng anh cũng chỉ tồn tại một ý niệm như vậy mà thôi. Sau đó, lúc quay lại khu vực Vip anh đã nhìn thấy người mà anh đã tìm kiếm khắp nơi mà không thấy.Hai năm xa cách vào khoảnh khắc đó bị cô đọng lại thành nỗi nhớ nhung khi đó, giây phút đó, anh cảm thấy cô chỉ đang giận anh mà thôi, sau khi hết giận cô lại trở về.Trạm thứ hai của "Trở về chốn cũ" là ngoại thành cách thành phố Manchester mấy chục km, họ đáp chuyến tàu xuôi theo phía nam đi tới quán rượu Ireland kia.Quán rượu Ireland vẫn là dáng vẻ như khi trước, nóc nhà màu trắng tường màu xanh lục, khách rất ít có thể đếm trên đầu ngón tay, anh và cô ngồi trên chiếc xe thuê tới, vừa uống bia vừa cười khúc khích.Ông Trình nói với bà Trình, ngày đó vì thẹn quá hóa giận mà lúc anh xoay xe còn cố ý đụng căn nhà thú cưng của chủ quán, làm cho căn nhà thú cưng nát bét lúc ấy anh mới hả giận.Sau khi nghe được lời này của Trình Điệp Qua Nặc Đinh Sơn bật cười sằng sặc, cô nhớ lúc rời khỏi quán rượu bà chủ đã chửi ầm lên, cái gì chửi được đều chửi cả.Ừm, nhớ tới rồi.Ánh mắt Nặc Đinh Sơn theo bản năng nhìn theo xuống bụng dưới của Trình Điệp Qua, nơi đó có nhỏ lại, nơi đó có ngắn lại ha...Rời khỏi quán rượu Ireland họ lái xe thẳng trên đường quốc lộ.Dừng lại ở trước cửa một căn nhà gỗ, trong khoảnh khắc ấy, dường như nước mắt sắp lăn khỏi viền mắt cô.Có một tối như thế, đã từng ở nơi này, ở cửa căn phòng này cô cả người nhếch nhác, gọi anh "Trình Điệp Qua, em chỉ muốn để cho anh tiến vào em thôi".Không biết xấu hổ cỡ nào chứ.Nơi này từng là công trường, bây giờ những thiết bị máy móc khổng lồ ấy còn cả những bức tường bao đã không còn một cái, thứ duy nhất còn được giữ lại chỉ có căn nhà gỗ anh và cô đã trải qua sáu ngày bảy đêm.Tại sao anh lại giữ lại căn nhà gỗ này thì cô hiểu, giữ lại những đồ vật nhỏ bé có liên quan tới cô và anh, cho dù là ít ỏi, nhưng đặt ở nơi cô hiết tới thì sẽ có sự an tâm không tên.MM~ Còn tiếp ~