Sói Săn Mồi

Chương 654: Hải chiến (17)



“Thật khủng khiếp, ta không dám tưởng tượng đến viễn cảnh những siêu cấp tồn tại này giao chiến nơi đại địa sẽ mang tới tai họa gì nữa!”


Nhìn lấy Khô Lâu Đảo đã hoàn toàn tan nát thành một mảnh bình địa dưới chân Ma Đế và Bạch Hổ Thánh Chủ mà một tên Chưởng môn nhân cảm thán nói, ngay tức thì đám người xung quanh cũng đồng dạng gật đầu đồng tình, cao thủ bậc này động thủ tại đại địa chính là mang tới hủy diệt không thể nghi ngờ.


“Chưa chết chứ lão già?”


Khói bùi dần tan, một thân ảnh hiện ra cuồng ngạo nói mà không ai khác chính là Ma Đế, tại vết thương đáng sợ nơi cổ họng của hắn đang không ngừng bốc lên khói đen ngùn ngụt và những kẻ có tu vi cao thâm hơn có thể lờ mờ nhận ra da thịt của Ma Tông chi chủ đang liền lại rất nhanh, với tứ đại thần công hộ thể thì Long dĩ nhiên không thể bị hạ bởi vết thương cỡ này thế nhưng chân khí của một tên Vương Giả lâu năm như Bạch Hổ Thánh Chủ cũng không dễ hóa giải đến vậy…

… kỳ thật không kẻ nào biết được Long vì tiết kiệm lực lượng mà dồn ép Bạch Hổ thánh khí của đối phương vào một góc bên trong thân thể mà không trực tiếp xóa bỏ và chuyện này là cực kỳ nguy hiểm nếu hắn thất thế trước Bạch Hổ Thánh Chủ, nếu hắn tiêu hao quá nhiều trong khi giao đấu với đối phương thì khi đó đoàn chân khí kia chẳng khác nào một quả boom phát nổ từ chính trong thân thể, hắn là đang đánh cuộc với vận mệnh của mình.


“Ma Đế, ngươi thật sự muốn sống chết với lão phu một phen?”


Lần thứ hai chui ra khỏi một cái hố sâu, Bạch Hổ Thánh Chủ kỳ lạ lại không quá giận dữ mà hướng đến Long lạnh lùng hỏi, gương mặt lão cũng đang dần lành lặn trở lại, Vương Giả với Tiên Thiên thân thể có năng lực hồi phục vô cùng mạnh, là người có đầu óc chắc chắn sẽ nhận thấy vết sạn trong thái độ của lão và Bạch Hổ Thánh Chủ nghiễm nhiên cũng tự biết điều đó.

“Lão già này!”


Biểu hiện của Bạch Hổ Thánh Chủ khiến Long có chút đắn đo, cách hành xử của một con dê non trong lốt một con sói già chứng minh rằng có thể là lão thật đang trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan nên bất chấp tất cả để bỏ qua mặt mũi mà thương lượng và trường hợp thứ hai là Bạch Hổ Thánh Chủ đang cố găng kéo dài thời gian để có đủ thời gian hội tụ lực lượng thả ra một kích tột độ khủng bố.


“Hắc hắc… Ma Đế ta là một người hiểu chuyện, lần này tới Khô Lâu đảo chính là vì nữ nhân của đồ đệ yêu quý bị bắt cóc một cách vô cớ, dân gian có câu ‘không đánh không quen nhau’, vậy không biết vị tiền bối đây xưng hô thế nào?”


Nghĩ ngợi một hồi, Long đột nhiên cũng quay ngoắc một trăm tám mươi độ và thả ra bộ mặt vô cùng thân thiện mà cười nói như thể mấy nghìn tính mạng bị chôn vùi ngoài kia và Khô Lâu đảo bị san bằng ngay dưới chân không hề liên quan đến mình vậy.

“Lão hủ đã từ lâu không đặt chân lên giang hồ nên danh xưng cũng miễn đi, hiện tại người ngươi đã lấy, Bạch Hổ Môn coi như cũng đã diệt, vậy thì ân oán giữa hai bên coi như xóa bỏ, ngươi thấy thế nào?”


Khuôn mặt co giật không ngừng vì cách hành xử khó lường của Ma Đế nhưng Bạch Hổ Thánh Chủ cũng không phải dạng vừa, lão cũng hòa nhã đáp.


“Đúng… đúng, oan oan tương báo đến bao giờ mới hết chứ? Hôm nay đánh đến đây cũng đã quá đủ, thật tình thì ngay khi gặp mặt lão huynh thì ta đã biết lão huynh đây không thể nào là một kẻ dâʍ dật, u mê sắc đẹp đến lú lẫn để rồi làm ra những chuyện vô sĩ như bắt cóc con gái nhà lành được. Chuyện xảy ra ắt hẳn là sai lầm của đám người bên dưới mà cả ta và lão huynh đều không mong muốn, nếu đã vậy thì cứ như lão huynh định đoạt đi, trước lạ sau quen, thù này đã giải thì hai ta sao không cùng nhau kết bái huynh đệ?”

Long gật gù mở miệng nói khiến Bạch Hổ Thánh Chủ và đám võ giả giang hồ trợn tròn mắt, con bà nó ngươi dẫn quân đến san bằng nhà người ta mà lại còn muốn kết bái huynh đệ?


Quá đỗi bất ngờ với Ma Đế làm Bạch Hổ Thánh Chủ đứng hình mất vài giây, trong đời lão đã gặp qua vô số loại người nhưng loại người như kẻ trước mặt mình thì chưa bao giờ, hắn đích thị là một tên điên chính hiệu nhưng lại là một tên điên có thực lực, mọi toan tính của lão từ đầu đến cuối đều bị hắn phá vỡ, từ khi nào giang hồ Trung Hoa lại xuất hiện một kẻ khó đối phó đến vây !?


“Hahaha… Ý của lão đệ rất hợp với ta tuy nhiên hoàn cảnh hôm nay dường như có chút không thích hợp cho lắm, đợi lão phu tái thiết Bạch Hổ Môn rồi chúng ta hai người một tông một phái kết hợp với nhau chẳng phải là nhất cữ lưỡng tiện hay sao? Năm năm thời gian không nhiều cũng không ít, năm năm sau ta nhất định sẽ đích thân đến Ma Tông bái phỏng lão đệ!” Làm ra quyết định rất nhanh, Bạch Hổ Thánh Chủ cười đáp.

“Lão huynh nói chí phải có điều thân là lão đệ thì sao ta có thể nhìn ngài một mình tái thiết hòn đảo tan nát nay được đây? Thật may là cách đây mấy chục nghìn hải lý lão đệ có sở hữu một môn phái nho nhỏ tên Đào Hoa Đảo cũng nằm trên một hòn đảo rộng lớn, có Ma Tông là quá đủ rồi nên ta dự định lấy nó làm món quà gặp mặt với lão huynh, Khô Lâu đảo này là dấu tích của sự thù hằn không đáng có giữa hai chúng ta nên tốt nhất là xóa bỏ nó đi thôi.”


Trưng ra bộ mặt buồn bã, chữ cuối cùng vừa thoát ra khỏi miệng Long cũng là thời điểm hai tay hắn kết ấn tung hai chưởng xuống đại địa bên dưới như thể thật sự muốn xóa bỏ Khô Lâu đảo.


“Không thể!”


Bị lời nói và hành động của Long làm cho đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, Bạch Hổ Thánh Chủ cả người lông tóc dựng đứng trước hai chưởng của hắn và trong một khoảnh khắc này lão không kịp suy tính đúng sai nữa mà trực tiếp lao đến ngăn chặn, Khô Lâu đảo dường như có tác dụng nào đó rất quan trọng đối với lão.

“Phanhhh!!!”


Chỉ bằng một cái đạp chân, Bạch Hổ Thánh Chủ cực nhanh tiếp cận Ma Đế, hai tay lão vung ra ghì chặt lấy hai cánh tay của Long, tại một khoảnh khắc ngắn ngủi này lão thật chỉ muốn ngăn chặn hắn chứ không muốn nhân tiện đột kích đối phương bởi vì từ đầu đến cuối cử động của Long đều tự nhiên đến khó tin.


“Lão huynh, làm sao?” Dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ‘lão huynh yêu dấu’, Long ngạc nhiên hỏi.


“Tấm lòng của ngươi lão phu xin nhận nhưng Khô Lâu đảo này vẫn hợp…”


Còn chưa hết câu mà Bạch Hổ Thánh Chủ đột nhiên trợn trùng mắt vì lão cảm giác được nguy hiểm cực độ sắp sửa bùng nổ, đang muốn vận khởi tuyệt thế khinh công thoát thân thì hai cánh tay của Bạch Hổ Môn chi chủ cứ thế bị kẻ đối diện ghì chặt…

Bẫy rập!