Sói Săn Mồi

Chương 616: Ma đế (11)



“Ra là Bất Tử Lão Nhân ngài đã có chuẩn bị từ sớm, coi bộ tai mắt của tiền bối trong ba nhà chúng ta cũng không ít và ở vị trí khá cao!” Không một chút run sợ, Đoàn Dự lạnh lùng nói.

“Ma Tôn và những bí mật của hắn luôn làm lão hủ tò mò nên đặc biệt chú tâm đến các ngươi cũng không có gì là lạ, lão phu hỏi lại một lần… thứ đồ kia hiện đang ở đâu?” Bất Tử Lão Nhân nghiêm nghị quát.

“Đồ vật của chủ nhân cũng dám tính toán đến, lão già ngươi phải chăng ngại sống lâu?” Trương Tam Phong râu tóc dựng đứng gầm lớn.

“Vẫn tiếp tục kỳ vọng vào Ma Tôn sao? Hắn hiện ốc không mang nổi mình ốc đã bị một thế lực chí cực mà các ngươi không thể tưởng tượng nổi bắt lấy vậy nên đám giun dế các ngươi cũng không cần phải hy vọng vô ích. Được thôi… xem ra không cho không cho các ngươi nếm một chút đau khổ là không thể làm cho các ngươi thành thật hơn một chút… Huyền Minh, trông cậy vào ngươi rồi!” Quay sang đồng bạn, Bất Tử Lão Nhân cười nói.
“Ta rất sẵn lòng!” Huyền Minh Cư Sĩ lãnh đạm gật đầu.

“Ma Tướng ba người các ngươi liệu có thể mở một đường máu?” Thực lực hai bên quá chênh lệch, Độc Sĩ truyền âm nhập mật với ba tên Ma Tướng phía sau.

“Rất khó, mười tên thập nhất cấp đã vượt quá xa khả năng của chúng ta!’

Cảm giác được khí tức cuồn cuộn như rồng như hổ của đối phương đè ép đến, Dương Kiên cắn răng bất lực nói và cũng không thể trách một tên thập cấp như lão được, Quách Ngoan cùng Quách Thoại thì khỏi khỏi phải nói đều ảo não nặng nề.

“Hắc hắc… không cần phải suy tính những trò vặt vãnh trước mặt bản tọa, hôm nay các ngươi không kẻ nào thoát được khỏi nơi này!”

Không nhiều lời vô ích như Bất Tử Lão Nhân, Huyền Minh Cư Sĩ đột nhiên biến mất và chỉ một sát na sau xuất hiện trước mặt đám người Đoàn Dư cùng với một nắm đấm cực độ hung mãnh.
“Mau tản ra chạy trốn!”

“Thánh Hỏa Thần Công – Hỏa Biến Thần Quyền.”

Là kẻ có tu vi cao nhất nên Dương Kiên dĩ nhiên phải đứng ra đón đỡ một đấm này thay cho những kẻ phía sau, đệ tam Ma Tướng mở miệng gào thét trong khi vận khởi mười hai thành công lực tung quyền ấn mang theo hỏa diễm ngập trời tiếp đón nắm đấm của Huyền Minh Cư Sĩ.

“Phanhhh!!!”

“Ầmmm… Ầmmm… Ầmmm…”

Một quyền đối một quyền, Dương Kiên có thôi động toàn bộ công lực cũng không giúp cho lão tránh được việc biến thành một huyết cầu thực thụ bắn ngược ra sau như đạn pháo và cày xới mặt đất thành một rãnh sâu dài hơn trăm mét, toàn thân vị thập cấp cao thủ không chỗ nào lành lặn, kinh mạch cùng xương cốt bị chấn vỡ hoàn toàn do kình lực khủng khϊếp của đối phương trùng kích, không kẻ nào ngờ được đằng sau thân hình mảnh khảnh kia của Huyền Minh Cư Sĩ lại ẩn chứa một sức mạnh chẳng khác nào thượng cổ hung thú.
“Thập nhị cấp hay là nửa bước thập tam cấp cao thủ… không chừng còn có thể là… thập tam cấp cao thủ!”

Ở bên cạnh Long nhiều nên Xuyên cùng Độc Sĩ rất mẫn cảm với khí tức của Cường Giả, Huyền Minh Cư Sĩ một đấm vừa rồi uy lực có thể nói ngang ngửa một chín một mười với Khổng gia - Khổng Quân hay Phật đạo - Bồ Đề Lão Tổ, chỉ là một kích mở đầu và không ai biết rằng Huyền Minh Cư Sĩ một quyền kia phát động mấy phần sức mạnh, Xuyên nặng nề truyền âm nhập mật với đám người Đoàn Dự, sắc mặt của ba nhà võ giả đều tái đi trông thấy.

“Minh Giáo lão tổ lại không thể tiếp của ta một đấm xuất sử chưa đến nửa thành công lực? Cái mà các ngươi coi là thế gia đại phái trong mắt bản tọa cũng chỉ là rác rưởi không hơn!”

Dành cho Dương Kiên một ánh mắt khinh bỉ, Huyền Minh Cư Sĩ cười lạnh sỉ nhục nhưng ở đây kẻ nào dám phản bác? Lý lẽ luôn thuộc về kẻ mạnh.
“Hahaha… tam đại cự long của giang hồ lại cam chịu bị sỉ nhục như những con cún con ngoan ngoãn như thế này sao? Đám người các ngươi chỉ là chó của Ma Tôn và đã làm chó thì suốt đời suốt kiếp phải làm chó! Bản tọa chỉ hỏi lại một lần cuối, đoàn linh hồn kia ở đâu?” Thả ra cường đại uy áp nặng như núi đè ép đến, Huyền Minh Cư Sĩ vừa tiếp tục sỉ nhục vừa gào lớn tra hỏi.

“Phanhhhh… Phanhhh… Phanhhh…”

Những tiếng nổ rợn gáy vang lên bao trùm biệt phủ, chỉ sau một hơi thở đã có đến mười tên võ giả vì tu vi thấp kém không thể chịu đựng nổi áp lực đáng sợ mà bị chấn nổ thành mười đoàn huyết vụ tanh tươi, nỗi sợ hãi bao trùm toàn bộ và đã bắt đầu có những ánh mắt nhìn đến Đoàn Dự, kẻ được cho là thân tín nhất với Ma Tôn.

“Chủ… chủ nhân, ngài đang ở đâu?”
Tu vi không cao nhưng được ma khí của Long hỗ trợ nên Đoàn Dự có thể miễn cưỡng chống lại uy áp từ Huyền Minh Cư Sĩ, hắn dĩ nhiên cảm nhận được những ánh mắt từ bốn phía nhưng có chết thì hắn cũng sẽ không nói ra và cho dù có muốn nói thì hắn cũng thật không biết đoàn linh hồn kia được cất giấu ở nơi nào vì nó trực tiếp được Quân Tiếu cất dấu bảo vệ tại một nơi bí mật, việc con hàng này có thể làm hiện tại chính là cầu trời khấn phật cho Ma Tôn sớm trở về.

“Phanhhhh… Phanhhh… Phanhhh…”

“Aaa… ta không muốn chết… hắn… chỉ có hắn biết được thứ mà đại nhân ngài muốn hiện đang ở đâu!”

Lại thêm mười mấy tên võ giả nổ tung khiến những kẻ còn lại sợ hãi đến cùng cực và rốt cuộc cũng có người phản bội, một tên chấp sự của Võ Đang chỉ vào Đoàn Dự gào lên.
“Hắc hắc… Đoàn công tử ngươi xem, toàn bộ tính mạng của đám rác rưởi này dựa vào một câu nói của ngươi đó!”

Có vẻ như nắm rất rõ vai trò của những kẻ có mặt tại đây, Huyền Minh Cư Sĩ từ đầu đã nhắm đến Đoàn Dự và chỉ đợi có kẻ chỉ điểm mà thuận nước đẩy thuyền tạo áp lực, uy áp từ gã theo đó cũng đè ép khiến xương cốt Đoàn Dự kêu răng rắc muốn vỡ nát, khuôn mặt Đoàn gia công tử tái nhợt vì đau đớn khôn cùng.

“Hahaha… chúng ta quả nhiên là rác rưởi trước mặt ngươi nhưng trước mặt chủ nhân thì ngươi đồng dạng không hơn rác rưởi là bao đâu thằng chó… Rắccc… Rắccc… tiếp đi, cho ta thấy bản lĩnh thật sự của ngươi chứ một chút đau đớn này còn không đủ để bổn công tử thường thức đâu!”

Mặc cho máu tươi trào ra nơi khóe miệng, Đoàn Dự cuồng tiếu cười đầy ngạo nghễ làm Huyền Minh Cư Sĩ sắc mặt âm trầm thêm vài phần, sự trung thành của đám kiến hôi này với Ma Tôn làm hắn rất không thoải mái.
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bản tọa sẽ giúp ngươi cảm thụ được chân chính đau đớn là như thế nào!”

Lửa giận bốc lên, Huyền Minh Cư Sĩ chụp một trảo hiểm độc lên đầu Đoàn Dự, khí thế tuyệt đối hung tàn làm con hàng này hai mắt trợn trừng, một đời phong lưu khoái hoạt của hắn sẽ kết thúc tại đây sao?

“Khặc khặc… lại dám động đến người của ta, ngoài việc biến đổi gen thì ZeRo các ngươi còn biến đổi cả lá gan đến mức không sợ chết sao?”

Dị biến nổi lên, Huyền Minh Cư Sĩ cùng Bất Tử Lão Nhân và đám thủ hạ lông tóc dựng đứng bởi một giọng nói xa lạ và đến khi chúng ngước mặt lên trời thì toàn thân đã không còn tự chủ nữa run lên bần bật…

“PHANHHH!!!”