Sói Săn Mồi

Chương 445: Tái ngộ (2)



Nắm chặt thần đao, Long vung vẩy thanh đao năm trăm cân nhẹ nhàng như không, từ sau khi ăn thiệt thòi trước Minh Hỏa Thần Kiếm hắn đã không còn khinh thị thần binh nữa, thân thể hắn dù cứng rắn nhưng cũng có giới hạn, thứ kim loại kỳ dị mà Lạc Long Quân giúp hắn hòa quyện vào da thịt cũng đồng dạng có giới hạn mà đã là giới hạn thì sẽ bị vượt qua. Minh Hỏa thần kiếm một kiện siêu cấp thần binh được vô số các đời Minh Giáo cao thủ bồi dưỡng đến chính là một thứ có thể đánh vỡ giới hạn của Long.

Tà Long Diệt Thế Đao - Ma Đao trong tay Long chung quy vẫn là từ bổn nguyên ma khí của hắn hình thành và dĩ nhiên vô cùng phụ thuộc vào cảnh giới của hắn, theo hắn suy đoán thì đến tận thập nhất cấp khi ma khí hóa cương thì Ma Đao của hắn mới có thể đủ sức chống lại siêu cấp thần binh chính vì thế khi nhìn thấy Huyết Sát Đao thì trong đầu hắn đã vô cùng hứng thú với nó.
“Đao này lai lịch thế nào?” Cầm đao trong tay, Long hướng qua Thôn Thực lên tiếng hỏi làm lão vui mừng không thôi, Thôn gia có hy vọng rồi.

“......”

Thuật lại một lần lại lịch Huyết Sát Đao, Thôn Thực cùng Thôn Cung không để ý đến hai mắt Ma Tôn lóe lên một tia sáng kỳ dị nhưng rất nhanh biến mất.

“Đao này bản tọa thu, Thôn gia ta sẽ không động đến nhưng các ngươi hai tội chỉ có thể xóa một, Thôn Thực ngươi thân là Vạn Bảo Các chủ sự vẫn phải nhận lấy trách nhiệm.”

Thu lấy Huyết Sát Đao, Long bá khí nói làm Thôn Thực cùng Thôn Cung run lên, đại ma đầu không hổ là đại ma đầu.

“Chấp Pháp đại nhân…”

“Cậu, Thôn gia được đảm bảo đã khiến ta rất hài long, mong rằng sau khi ta đi cậu sẽ thay ta chiếu cố lấy Hạo nhi một chút.” Thôn Cung còn muốn nói gì đó thì Thôn Thực đã cắt ngang, lão biết rằng hôm nay lão phải chết thì mọi chuyện mới có thể chấm dứt.
Nhìn đến Thôn Thực, Thôn Cung hai mắt đẫm lệ đầy đau khổ, lăn lộn giang hồ đến cấp bậc này sao lão không rõ đạo lí kia chứ nhưng không cầm lòng được, lão biết chỉ cần mình nói thêm một câu thì ngay cả lão cũng phải nằm lại nơi đây vì diệt cỏ phải diệt tận gốc, Ma Tôn sẽ không để một tên cao thủ mang đại thù với hắn còn tồn tại, Thôn gia vẫn cần Độc Thánh đến chèo chống nên Thôn Cung nhắm nghiền hai mắt lại.

“Thôn Thực ngươi đáng nhận được bản tọa kính trọng, ta sẽ cho ngươi toàn thây.” Long lạnh lùng nói.

“Đa tạ đại nhân.” Thôn Thực chắp tay nói.

“Huyễn Ma Chỉ.”

“Xuy… xuy… xuy….”

Long động, tay hắn hướng mi tâm Thôn Thực điểm một chỉ, ma khí xoắn ốc một đường cắt phăng không gian như thiểm điện bắn tới đầu lão.

“Xuy… xuy… xuy…”
Đột nhiên Long ngẩng đầu nhìn về phương xa, lọt vào mắt hắn là đám người Thôn gia đã nước mắt lưng tròng co rúm ở một phương, Long nhìn một đứa bé trai kháu khỉnh đang nằm trên tay một mỹ phụ, bé trai chắc xấp xỉ một tuổi, miệng cười toe toét không ngừng bập bẹ từ gì đó, hai mắt nó to tròn chăm chú nhìn đến thân ảnh Thôn Thực đầy ngây thơ.

“Đau… ta thật đau…”

Đau... Long đau lắm… hắn đau đớn vì đột nhiên nhớ tới đứa con mà mình chỉ kịp nhìn mặt một lần, cho dù bị kẻ thù chém thành trăm thành vạn khúc hắn vẫn không đau nhưng lúc này hắn thật đau… đau đến tận tâm can… ma khí hắc ám đã che đi khuôn mặt hắn khiến không ai nhìn thấy được nơi hai con mắt thường ngày lạnh lùng đã sớm đẫm lệ.

“Xuy… xuy… Oanh… Oanh…”

Thôn Thực nhắm nghiền hai mắt nhận mệnh, thân hình lão run rẩy vì tử vong bao phủ nhưng chờ đợi qua hồi lâu lão càng lúc càng thấy lạ vì lão vẫn có cảm giác gì khác lạ, chẳng lẽ ở địa ngục cũng ấm áp như trần gian sao? Thôn Thực nghi hoặc mở mắt.
“Ta… ta còn sống?”

Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, Thôn Thực kinh ngạc thốt lên, lão không tin Ma Tôn lại đánh hụt nhưng không giải thích được vì sao hắn lại tha cho mình một mạng.

“Hãy cho thằng bé một cuộc sống thật hạnh phúc.”

Không cần nhiều lời cũng không cần giải thích, chỉ để lại một câu thì thân ảnh Long đã biến mất trong ma khí hắc ám, một chỉ kia hắn đã thay đổi hướng chệch khỏi đầu Thôn Thực đồng nghĩa tha cho lão một mạng mà đơn giản là vì hắn không muốn một sinh linh nhỏ bé phải chứng kiến một hình ảnh tàn khốc quá sớm… chỉ đơn giản vậy thôi.

“Thôn Thực, hắn tha cho ngươi?” Thôn Cung mở mắt kinh ngạc hỏi.

“Ta cũng không biết vì sao, hắn đề cập đến thằng bé, chẳng lẽ là…” Thôn Thực đầu óc mộng mị cố gắng tìm ra nguyên do rồi đột nhiên lão quay đầu nhìn về đám người Thôn gia và nhanh chóng nhận ra đứa bé trai trên tay mỹ phụ.
“Haha… phúc tinh của Thôn gia… nó chính là phúc tinh của Thôn gia ta…”

Mường tượng hiểu ra vì sao mình được sống, Thôn Thực vui sướng cười trong sự nghi hoặc của Thôn Cung cùng Thôn gia mọi người, Ma Tôn là không gϊếŧ mà khiến lão phát điên để trừng phạt sao?!

…………….

……Đoàn gia….

“Cung nghênh Ma Chủ!”

Tại Đoàn gia quảng trưởng, hơn vạn Đoàn gia võ già quỳ cung kính trước một thanh niên mà không ai khác là chủ nhân của chúng - Ma Tôn.

Trước cổng lớn Đoàn gia hiện giờ vẫn còn đó hai cái đầu lâu một nam một nữ trông kinh dị cực độ, một cái là của Phương Quy Nhất còn cái đầu lâu còn lại là của cô vợ mới cưới của Đoàn Dự - Phương Nguyệt, ba ngày chịu đựng nhục hình đã khiến Phương Quy Nhất không chịu đựng nỗi mà khai ra tất cả, Minh Giáo tài phú mà bọn chúng ngày đó đem đi đồng dạng cũng rơi vào tay Đoàn gia.
“Đoàn gia thực lực hiện tại quá thấp, các ngươi muốn làm việc cho ta cần không ngừng tăng lên lực lượng.” Liếc mắt nhìn đến Đoàn gia võ giả, Long lạnh lùng nói.

“Đoàn gia nhất định sẽ không khiến đại nhân thất vọng” . Đoàn Ngạn Hồng quỳ nói.

“Chủ.. chủ nhân… đại thù đã báo, Đoàn Dự có tội với chủ nhân xin được lấy tính mạng hồi báo ân huệ của chủ nhân.” Đoàn Dự cung kính quỳ dập đầu dưới chân Long nói.

“Bản thân ngươi trước nay phụ tá bản tọa đã có công, lần này công cùng tội bù trừ xem như hết đi, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội thể hiện giá trị bản thân và dĩ nhiên cũng là cơ hội cuối cùng?” Nhìn đến Đoàn Dự, Long cười nhạt nóii.

“Cảm tạ chủ nhân.” Đoàn Dự vui sướng dập đầu.

“Ta đã có lời với Cổ Mộ bên kia, người mang theo Hình Vọng đến Cổ Mộ một chuyện thực hiện hứa hẹn với hắn lúc trước.” Long khoác tay nói.
“Vâng.”

………………..