Sói Săn Mồi

Chương 434: Minh Giáo tai ương (7)



Dương Kiên lại đến, chiêu liền chiêu mới là cao thủ, kiếm trong tay lão lại một đường quét đến mà lần này là cổ Long.

Bị bổ một kiếm hiểm độc đến trọng thương, cái mà Long tự tin bấy lâu này là cơ thể cùng Ma Giáp cường đại lại yếu ớt như một tờ giấy trước thần kiếm trong tay Dương Kiên làm hắn khϊếp sợ có điều linh cảm về tử vong đang ập đến khiến hắn bỏ qua đau đớn tột cùng mà huy đao lên đỡ, tư thế chật vật thê thảm khôn cùng.

“Keng… Oành…”

Ma Đao sứt mẻ gặp Minh Hỏa Thần Kiếm cuồn cuồn sức mạnh trở nên cực kỳ yếu nhược và lần đầu tiên từ khi tu hành ma công đến nay Long chứng kiến Ma Đao trong tay mình vỡ toang thành một đoàn bổn nguyên ma khí và cuối cùng là tan biến trước tử hỏa khủng bố, lưỡi kiếm tựa đà chém ngang cổ hắn một đường.
“Phốc…. xuy…. Ầm…. Ầm….”

Như một trái bóng, Long bị đánh bay lao thẳng xuống mặt đất đào một hố sâu trong đống đổ nát, cái cổ của hắn đã có thêm một đường cắt sâu đến phân nửa vô cùng đáng sợ, nếu không hy sinh Ma Đao thì sợ rằng hắn hiện tại đã đầu lìa khỏi xác rồi.

“Haha nhãi con, vẫn còn sống đó chứ?”

Trên cao, Dương Kiên cười lớn nói, với lão thì Minh Giáo đám đệ tử kia có chết bao nhiêu đi chăng nữa cũng không quan trọng bằng Minh Hỏa Thần Kiếm, chỉ cần có thần kiếm thì Minh Giáo sẽ vững vàng không bao giờ suy vong.

“Đau… thật đau đó lão già…”

Chật vật bò ra khỏi đất, Long còn đâu dáng vẻ kiêu hùng mà thay vào đó là chật vật đến đáng thương, toàn thân hắn không một chỗ lành lặn vì kiếm khí cắt qua, hai vết thương lớn nơi bụng và cổ vẫn không thể khôi phục vì ma khí không thể chống lại tử hỏa đang điên cuồn thiêu đốt bên trong, hắn lại còn tổn thương nặng nề bổn nguyên ma khí do Ma Đao vỡ nát nên lần này thương thế thật sự vô cùng nghiêm trọng.
“Ương ngạnh lắm, ta đã nghe nói đến thân thể cường đại gần như biếи ŧɦái của ngươi nhưng bây giờ tận mắt trông thấy mới thật sự hâm mộ đấy.” Dương Kiên không giấu được bất ngờ nói.

“Hắc hắc… ta cũng thật bất ngờ vì Minh Hỏa Thần Kiếm thật sự cường đại vượt qua dự đoán của ta…”

Nhìn đến Dương Kiên, Long cười tà nói làm lão thấy bất an, từ đâu đem lai cho thằng điên này sự tự tin lạ lùng đến vậy.

“... có điều… nếu đây là tất cả những gì lão cẩu ngươi có thì ta thật thất vọng đấy….”

Long vừa nói hết câu thì Dương Kiên mồ hôi lạnh ứa đầy đầu vì thân thể đối phương vậy mà lành lặn lại chỉ sau một hơi thở, tử hỏa như bị quét bay không còn dấu vết và khí tức của hắn lại cứ thế tăng lên một cấp độ mà chỉ uy áp thôi cũng đủ để lão khó thở.
“Oanh… Oanh… Oanh....”

Thôi động 10 Đại Ma Hồn dung nhập cơ thể, ma khí của Long cô đặc đến mức tử hỏa cũng không thể thiêu đốt mà bị cắn nuốt ngược lại trở thành con mồi, hắn lại còn thôi động Phượng Chi Huyết khiến thương thế khôi phục nhanh đến không tưởng, thực lực tăng gấp mười lần khiến khí tức hắn tỏa ra bùng nổ như núi lửa phun trào tạo thành áp lực khủng bố lên không gian xung quanh, mặt đất dưới chân hắn đã sớm vỡ nát thành vô vàn đường nứt gãy.

“Oành!”

Thân ảnh Long na di trở lại không trung, mây đen hắc ám đã ngày một dày đặc, đầy trời ma khí làm bất kể kẻ nào cũng khϊếp đảm bởi Ma Tôn cường đại quá sức tưởng tượng như thể bất tử bất diệt, Phương Quy Nhất đám võ giả cao tầng Minh Giáo đều đã nắm chặt bàn tay để che dấu cho thân thể đang bắt đầu run rẩy.
“Đại Ma Vô Cực Chưởng!”

“Thập Chưởng!”

Long động, hai tay hắn kết thủ ấn nhanh như chớp xuất ra mười chưởng liên tục, Đại Ma Vô Cực Chưởng mười đầu ma thủ khủng bố từ không trung ép xuống Dương Kiến cùng một lúc làm lão khϊếp đảm.

“Bảo hộ lão tổ!”

Thập Nhị Minh Vương mười hai tên nhận ra tình huống không tốt nhanh chóng lao đến.

Phương Quy Nhất cùng đám trưởng lão đồng dạng cũng muốn hỗ trợ Dương Kiên nhưng bỗng dưng cảm giác được nguy cơ từ đằng sau vội nhìn lại.

“Khặc khặc… đám trưởng lão các vị vẫn tốt nhất là ở lại đàm đạo cùng chúng ta là tốt hơn đấy.”

Quách Ngoan cùng Quách Thoại hiện thân, cả hai nhìn chằm chằm Phương Quy Nhất cùng đám trưởng lão khiến da đầu chúng run lên, hai bên khí thế ngang nhau nên chỉ còn cách dằn co lấy nhau, Phương Quy Nhất hiểu rằng một khi mạo hiểm thì rất có thể đám trưởng lão sau lưng mình cũng là nòng cốt xây dựng Minh Giáo sẽ gặp tai ương vì chỉ có mình lão có thực lực chống lại hai lão già này, chưởng môn Ngô Bá không biết đã rời đi nơi nào.
“Rầm… rầm… “

Trưởng lão đã bị kiềm chế, ba mươi tên chấp sự Minh Giáo tu vi từ ngũ cấp đến thất cấp muốn dẫn động đám đệ tử còn lại xuất thủ cùng lão tổ kháng địch cũng bị chấn động lớn ngăn lại, xuất hiện là một đám người đằng đằng sát khí.

“Haha thật nhiều đối thủ, đã lâu rồi không được đánh nhau làm người ngợm có chút ngứa ngay, ngươi nói phải không gấu chó?”

Giọng cười đầy sảng khoái của Phục Ma và Bạo Hùng, cả hai rốt cuộc cũng được tham gia đánh nhau sau thời gian dài bế quan tu luyện, hai con hàng này không biết kiếm đâu được mỗi đứa một cột đá cực khủng và cực nặng khi nhìn mỗi bước chân của chúng lại để lại một dấu chân sâu trên đất. Tu vi của hai tên ăn hàng này đã đến thất cấp nhưng chúng lại chủ tu thân thể cùng lực lượng nên Cường Giả bát cấp cũng là ăn không tiêu nếu chính diện giao thủ với chúng.
Đằng sau Phục Ma, Bạo Hùng là Hứa Tình và đội ngũ gồm ba tên phó chưởng môn Đào Hoa Đảo cùng 500 cao thủ từ Đoàn gia cùng Đào Hoa Đảo, toàn bộ đều đã đợi từ sớm hòng kiềm chế Minh Giáo cao thủ hợp công Long.

“Oanh… Oanh… Oanh….”

Chiến sự gay gắt nhanh chóng bùng nổ, võ giả Minh Giáo từ sớm đã bất mãn vì Dương Kiên sớm không lấy ra thần kiếm làm Ma Tôn diệt sát Minh Giáo đệ tử nên ý chí chiến đấu thua kém nhiều so với đối phương cho nên dù chênh lệch về số lượng thì thế trận dằn co lại tiếp diễn, toàn bộ đều chờ vào kết quả của màn tranh đấu của thượng tầng.

…………..