Sói Săn Mồi

Chương 425: Hình Thiên Mộ (8)



Bốn chữ hào hùng làm người ta phải cảm khái và kính trọng.

“Tổ tiên thật bá đạo, đời này ta nhất định sẽ chấn hưng gia tộc.” Nhìn chằm chằm vào bốn chữ lớn, Hình Vọng thầm quyết tâm.

“Hình Thiên Chiến Thần, mạo phạm rồi.”

Đoàn Dự hâm mộ Hình gia không thôi vì có một vị tổ tiên lừng lẫy đến vậy, hắn cúi đầu chắp tay nói rồi ra hiệu cho đám khanh khách.

“Tiền bối, đắc tội rồi.” Mười bảy tên khanh khách cúi đầu trước quan tài nói rồi phi thân bao quanh nó, chúng hít sâu một hơi bắt đầu khai mở nắp quan.

“Cạch… cạch… cạch….”

Nắp quan tài vừa ra thì một cỗ ánh sáng làm chóa mắt toàn bộ đám người, phải một lúc lâu sau chúng mới nhìn rõ bên trong, nơi một bộ xương hoàn chỉnh vẫn đang không ngừng tỏa uy áp kinh người,.

“Chủ nhân nói đúng, hài cốt của Hình Thiên quả không đơn giản…”
Đoàn Dự lẩm bẩm nói, bộ xương kia mang lại cho hắn uy áp đến máu huyết muốn sôi trào đủ hiểu lúc còn sống vị cao thủ này là một tồn tại đáng sợ đến không tưởng tượng nỗi, không chỉ hắn mà mười bảy tên khanh khách đồng dạng cũng có cảm nhận như vậy.

……………

Một tiếng trước đó.

Ba Sơn trấn bên ngoài…

“Xuy… xuy…”

Đột nhiên cửa Ba Sơn trấn xuất hiện một nhóm hắc y lạ lẫm tầm trăm tên che kín mặt làm Đoàn gia võ giả chấn kinh, đối phương khí thế cực cường.

“Các vị, Đoàn gia tạm phong tỏa chỗ này, mong đi đường vòng cho.” Tổ trưởng đội 1 tên Đoàn Lạng đứng ra chắp tay nói.

“Phong tỏa? Bọn nhãi nhép các ngươi xuống dưới địa ngục mà phong tỏa… Gϊếŧ…”

“Gϊếŧ.”

Giọng nói già nua đầy khinh bỉ vang lên từ đầu lĩnh nhóm hắc y, từ gϊếŧ vừa ra khỏi miệng lão thì bọn chúng đã động thủ.
“Phốc…. Ahhhh…. Phốc…. Phốc… Ahhhh…. Ahhhh….”.

“Địch tập…. Địch tập…”

Đoàn gia võ giả đồn trú tại Ba Sơn Trấn nhanh chóng phát ra báo động, hơn nghìn người đổ dồn về nơi đây.

“Oanh… Oanh… Oanh…”

“Phốc….. Phập…. Oành…. Oành…. Ahhhh…. tay ta….. Ahhhh….. Gϊếŧ…. Gϊếŧ...:”

Giao tranh nổ ra ác liệt, đám hắc y cùng võ giả Đoàn gia thực lực quá chênh lệch, không ngừng có kẻ ngã xuống mà đa số là người Đoàn gia.

“Oành!”

“Đội số 1 đến đội số 9 chặn địch, đội số 10 mau thông tri cho Đoàn Dự công tử.”

Vừa đón đỡ một quyền của đối thủ xong, một tên đội trưởng gầm lên khi khóe miệng đã tràn ngập máu tươi.

“Rầm… Được, đội số 10 yểm hộ ta.”

Tổ trưởng đội số 10 có tên Đoàn Ngân Bảo cũng vừa bị đánh bay nhưng miễn cưỡng áp chế thương thế hạ lệnh, hắn hướng Hình gia võ đường lao đi.
“Phập…”

Đột nhiên Đoàn Ngân Bảo trợn mắt nhìn xuống dưới lồng ngực mình, nơi một lưỡi kiếm hiểm ác vừa đào một huyết động từ sau ra trước thân thể hắn, hắn chết không thể chết hơn.

“Haha… hôm nay các ngươi không kẻ nào thoát được.... “

Ra tay chính là lão già đầu lĩnh nhóm hắc y, lão nãy giờ không tham gia giao chiến mà chỉ ở xa xa lược trận đề phòng có kẻ nào thoát thân, bọn chúng phải diệt sát toàn bộ, xóa sạch mọi dấu vết.

“Ầm… Phốc… Ahhhh…. Ahhhh... Tổ trưởng, chúng ta tổn thất quá lớn, bọn chúng quá mạnh…”

Lại thêm không ít võ giả Đoàn gia bị đánh bay cùng chém gϊếŧ, bọn chúng kinh hãi hướng tổ trưởng hét lên.

“Liều chết mở một đường máu, chúng ta phải truyền tin cho Đoàn Dự công tử.” Đoàn Lạng cắn răng nói.

“Đoàn Lạng ngươi tu vi cao nhất nên có cơ hội đào thoát cao nhất, chúng ta sẽ liều chết yểm hộ ngươi.” Ba tên tổ trưởng còn lại nói.
“Các huynh đệ, kiếp sau gặp lại vẫn là huynh đệ.” Đoàn Lạng hai mắt đẫm lệ nói.

“Được, kiếp sau gặp lại vẫn là huynh đệ, Đoàn gia toàn bộ võ giả theo ta… Gϊếŧ.”

“Gϊếŧ… gϊếŧ…”

“Keng… keng…. lũ chuột nhắc này nổi điên gì chứ… Oanh… Oanh…”

Giao tranh lại nổ ra ác liệt hơn bao giờ hết, những cánh tay cẳng chân cùng đầu lâu lăn long lóc trên mặt đường mà hầu hết đến từ phía Đoàn gia võ giả nhưng chúng vẫn không ngừng lao đến như những con thiêu thân làm đám hắc y giật mình.

“Đám người này điên rồi… Oành… Oành… khốn kiếp…”

Đám hắc y thực lực cao cường nhưng không thể một sớm một chiều gϊếŧ sạch nghìn người, chúng liên tục bị vây công bởi những tên điên liều chết nên bị bó tay bó chân.

“Ầm… Ầm… chúng đang liều chết để cho tên kia trốn đi… ngăn hắn lại…
Cẩn thận lách mình qua chiến trận, Đoàn Lạng chỉ còn vài bước chân nữa sẽ thoát khỏi vòng vây cuộc chiến thì bị một tên hắc y phát hiện.

“Nhãi ranh, đứng lại cho ta..”

Lão giả hắc y đầu lĩnh tức giận lao đến, kiếm trong tay lão đã thấm đẫm máu tươi.

“Xuy… xuy… ở lại đi lão gia hỏa…”

Một tên đội trưởng mình đầy thương thế nhào đến ôm chầm lấy lão giả khiến lão chậm nhịp, Đoàn Lạng nhân cơ hội lao vút vào bên trong Hình gia võ đường.

“Khốn kiếp… phập…”

Tuột mất con mồi, lão giả một kiếm cắt lấy đầu tên đội trưởng rồi dùng ánh mắt không cam lòng nhìn vào bóng lưng Đoàn Lạng.

“Toàn lực, không để tên nào còn sống sót.” Lão già gầm lên.

“Ahhhh… Ahhhh…”

……..

Ba Sơn trấn chỉ sau nữa tiếng máu tươi chảy thành sông, Đoàn gia nghìn tính mạng nằm xuống nơi đây nhưng chúng cũng kịp kéo theo một nửa đám hắc y tập kích.
“Dọn dẹp thi thể bên ta không để lại dấu vết.” Lão giả đầu lĩnh ra lệnh.

“Tam trưởng lão, tên kia thoát đi liệu có ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta?” Một tên hắc y đến bên cạnh lão giả hỏi.

“Hừ, cũng chỉ vì các ngươi quá phế vật…. lão tổ cùng minh chủ, đại trưởng lão nhóm người đã sớm mật phục nơi khe núi, chúng ta chỉ chịu trách nhiệm quét dọn một chút tránh để dị biến phát sinh nên có cá lọt lưới cũng không ảnh hưởng đến đại cục.” Lão giả chính là tam trương lão Minh Giáo - Quách Phong âm trầm nói.

Minh Giáo lần này cao thủ chân chính không phải một trăm tên hắc y này mà là 15 người đang mật phục nơi núi cao theo tín hiệu của Phương Nguyệt, ngoài Dương Kiên thập cấp, Phương Quy Nhất, Ngô Bá là cửu cấp đỉnh cao gần tiếp cận thập cấp thì 12 tên còn lại đều là cửu cấp cũng chính là lực lượng bí mật của Minh Giáo bồi dưỡng trăm năm qua, chúng được gọi là Thập Nhị Minh Vương.
……………

Hình gia mộ tổ…

“Rắc… rắc…”

Nắp quan tài đã đóng lại, bốn tên Đoàn gia khanh khách nâng lên cỗ quan tài mà khiêng đi, nhiệm vụ lần này đã thành công một nửa.

“Thật kỳ lạ, sao ta cứ có cảm giác bất an.” Đoàn Dự bỗng nhiên có dự cảm bất thường nhưng nghĩ mãi không ra ở chỗ nào.

“Công tử, chúng ta đi?” Thấy Đoàn Dự đứng như trời trồng, một tên khanh khách tiến lên hỏi nhỏ.

“À… đi thôi, cẩn thận một chút.” Đoàn Dự hạ lệnh.

“Công tử… công tử… địch tập… địch tập…” Đột nhiên từ bên ngoài cửa mộ, một bóng hình lao đến hét lên khiến Đoàn Dự đám người chấn kinh, Đoàn Dự khuôn mặt khó coi nhanh chóng tiến lên trước.