Sói Săn Mồi

Chương 421: Hình Thiên Mộ (4)



“Cha, nếu là đồng ý với họ liệu con cùng Hân nhi?” Hình Vọng nhìn sang cha mình gấp gáp nói.

“Không… không thể” Hình Ngạn quát lớn, hai mắt đầy lửa giận nhìn con trai.

“Tên ta có một chữ Hình, ngươi cũng vậy, Hình Vọng ngươi định khuyên cha nên bán rẻ tổ tiên Hình gia sao?” Hình Ngạn gầm lên.

“Vậy liệu chúng ta có thể chống lại bọn họ sao, tổ tiên cũng đã rời khỏi nhân gian bao nhiêu năm, Hình gia ta đã lưu lạc đến mức nào cha còn không rõ sao? Đây là cơ hội, cơ hội để Hình gia trở mình.”

Hình Vọng không cam lòng gào lên. bao nhiêu uất ức tích lũy qua năm tháng đã khiến hắn lần đầu tiên trong đời cãi lại cha mình, là một người trẻ tuổi hắn cũng có hoài bão, hắn muốn xông xáo ở mảnh trời rộng lớn ngoài kia chứ không phải ru rú trong trấn nhỏ này.

“Ngươi… nghịch… nghịch tử…”
Hình Ngạn tức giận tột độ với thái độ của con mình, làm người có thể đói khát nhưng không thể nhục, hắn chắp tay nói:

“Đoàn công tử, Đoàn gia thế mạnh Hình gia ta không thể so sánh nhưng mong công tử thứ lỗi, Hình gia tổ tiên là không thể động đến.”

Hình Ngạn ý tứ rõ ràng, Hình Thiên mộ phần Hình gia sẽ không giao ra mà Đoàn gia nếu là ỷ lớn hϊếp nhỏ thì thật không biết xấu hổ rồi, chuyện này truyền ra bên ngoài chắc chắn Đoàn gia sẽ bị toàn thể giang hồ khinh bỉ.

“Hình Ngạn, hôm nay ta đến đây không nghĩ là tay trắng trở về, dù là bằng bất cứ giá nào.”

Đoàn Dự khuôn mặt đã lạnh như băng, Hình Ngạn ba người đã cảm giác được sát khí rét người, Hình Ý Nhiên khuôn mặt trắng bệch.

“Đoàn công tử, như vậy cũng quá ép người đi?” Hình Ngạn cắn răng nói.
“Lý lẽ luôn thuộc về kẻ mạnh, chính các ngươi lựa chọn rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”. Đoàn Dự mất kiên nhẫn nói.

“Bắt lấy tiểu cô nương kia, ta thật là muốn xem Hình Ngạn vị võ sư đây có thể cứng rắn đến mức nào.”

Sau cái phất tay của Đoàn Dự, ba tên Đoàn gia khanh khách hung thần ác sát phi người tới ý đồ chụp lấy Hình Ý Nhiên, Hình Ngạn muốn động thân ngăn cản nhưng chỉ bằng một ánh mắt của một vị lão giả tứ cấp sau lưng Đoàn Dự nhìn tới cũng khiến hắn toàn thân bủn rủn như định thân, uy áp lớn lao của Cường Giả tứ cấp đè nén khiến hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái bị chụp lấy, chưa bao giờ trong đời Hình Ngạn cảm giác bất lực cùng nhục nhã như lúc này.

………………

Ba Sơn trấn trong một căn nhà nhỏ...

“Bà bà… rốt cuộc là vì sao chứ? Bọn chúng có lợi hại đến đâu thì cũng có thể so với Cổ Mộ chúng ta sao?”
Bị lão bà chụp lấy cưỡng ép rời khỏi Hình gia võ đường, Vương Thu Hân nước mắt ngắn dài gào lên không cam lòng, nàng thật lo lắng cho Hình Vọng.

“Hừ, vô tri nha đầu, ngươi có biết chỉ một chút nữa cả ta và ngươi đã là tội nhân của liệt tổ liệt tông Cổ Mộ phái hay không? Ngươi tốt nhất là quên đi ý nghĩ này, Cổ Mộ ta dây vào không nỗi.”

Tịch Liên lão bà hừ lạnh nói, Cổ Mộ phái thật chọc giận ác ma kia thì hậu quả bà không dám nghĩ đến, Võ Đang đại danh đỉnh đỉnh Cửu Tiêu chân nhân, Độc Cô Gia lão tổ - Độc Cô Tuyên danh tiếng lẫy lừng cả hai đại Cường Giả thập cấp đều bại trong tay hắn mà còn là bại triệt để thì thử hỏi giang hồ lúc này có ai nguyện đi đắc tội hắn đây.

Ma Tôn, hai chữ này trên giang hồ đã sắp sửa lọt vào danh từ cấm kỵ của các môn, các phái và các gia tộc.
“Hừ… Cổ Mộ không xen vào thì thôi vậy, ta không tin tửu lão đầu là không giải quyết được đám người xấu kia.” Vương Thu Hân không cho là đúng, cong môi nói.

“Ngươi nói gì? Nha đầu ngươi liên lạc với Tửu lão khi nào?” Lão bà trợn mắt gằn giọng.

“Chính là khi đám người kia vừa đến, Tửu lão vừa vặn cũng ở ngay phụ cận nên sẽ đến rất nhanh nha.” Vương Thu Hân cười nói, đời này người nàng tin tưởng nhất vẫn là Tửu lão.

Tịch Liên hít sâu một hơi vì dự cảm rất xấu khi Vương Thu Hân là kêu gọi lão giả gọi là Tửu lão kia vào chuyện này, vị này cũng là một tồn tại khá khủng bố đến bà khi gặp cũng phải cung cung kính kính xưng một tiến tiền bối, Cổ Mộ phái cũng chỉ có lão tổ mới có thể xưng tên ngang hàng với Tửu lão đủ hiểu lão lợi hại đến cỡ não.
Vương Thu Hân cô gái nhỏ này không biết vận khí nghịch thiên thế nào vừa là hòn ngọc quý được Cổ Mộ chưởng môn nâng niu lại sớm lọt vào mắt xanh của Tửu lão nên từ nhỏ đã được nuông chiều sủng ái hết mực, chính vì thế chuyện nàng ưa thích Hình Vọng bên trong Cổ Mộ rất nhiều cao tầng không hài lòng nhưng cũng không dám phản đối vì Tửu lão là hết sức bảo vệ nàng.

“Rốt cuộc Hình gia có thứ gì đáng giá để tên kia phải làm ra cử động lớn đến thế?” Hít sâu một hơi, Tịch Liên lão bà hướng ánh mắt về phía Hình gia võ đường lẩm bẩm nói, mọi chuyện đã vượt quá tầm khống chế của bà.

…………

Trở lại Hình gia võ đường, cứ ngỡ chụp lấy một nữ nhân trói gà không chặt như Hình Ý Nhiên là quá dễ dàng với ba tên khanh khách Đoàn gia nhưng…

“Bùm… bùm… bùm…”
Đoàn Dự đám người hoảng hốt khi chứng kiến ba thân ảnh kia khi còn cách cô gái vài ba bước chân lại cứ thế tan rã.

Chính là tan rã, tan rã thành phấn vụn, chết không thể chết hơn.

“Cường giả cao cấp!” Đám khanh khách sợ hãi kinh hô, thân hình run rẩy.

“Ba Sơn trấn này lão phu bảo hộ, các ngươi vẫn là cút càng nhanh càng tốt đừng để lão phu chướng mắt.”

Một lão già xuất hiện ngay trước mặt Hình gia ba người, lão ăn mặc bụi bặm rách nát, râu tóc xuề xòa như bao năm rồi chưa cắt tỉa, gương mặt nhăn nheo nhưng hai mắt lộ tinh quang, cả người bốc lên nồng nặc mùi rượu khiến người đứng gần còn muốn say.

“Xin hỏi tiền bối là?” Đoàn Dự tuy đã hết sức tức giận vì Đoàn gia mới chết đi ba tên khanh khách nhưng vẫn nén giận lên tiếng.

“Hỏi nhiều làm gì, Hân nhi nha đầu kia đã nhờ vả đến nên chuyện này lão phu kiêng lấy, các ngươi đám oắt con mau cút đi thôi.” Lão già lười biếng phất tay ra hiệu tiễn khách.
“Gϊếŧ ta Đoàn gia ba người, chuyện này tiền bối cho rằng có thể như thế bỏ qua?” Đoàn Dự cười lạnh.

“Hử? Gϊếŧ các ngươi ba người thì có làm sao, lão phu nếu là chướng mắt một chưởng đem các ngươi toàn diệt.” Lão già trợn mắt nói.

“Toàn diệt? Khá cho một cái Cổ Mộ phái, thỉnh hai vị lão nhân gia bảo hộ lấy chúng ta a.” Đoàn Dự cười nói.

“Xuy…. xuy….”

“Tửu khí nặng nề, thắt lưng đeo hồ lô, các hạ hẳn là Tửu Lão Quỷ?”

Xuất hiện trước mặt Đoàn Dự là hai lão già cũng chính là Đào Hoa Đảo hai lão tổ hay bây giờ là hai Ma Tướng - Quách Ngoan cùng Quách Thoại.

“Hử?”