Sói Săn Mồi

Chương 420: Hình Thiên Mộ (3)



Hình gia ba người từ lâu đứng sau xem kịch đầu óc đã mông lung một đoàn, Hình Ngạn đến giờ đã rõ lai lịch Vương Thu Hân, chính là Cổ Mộ phái một trong các đại phái có điều giờ hắn là đang bận tâm đến chuyện tại sao đám người kia đến tìm mình, Hình gia thời đại này có gì đáng để một thế lực như vậy đến tìm đến đâu chứ.

“Bà bà…” Vương Huân Nhi hồi lâu thấy bà bà không động nên cau mày lung lay cánh tay của lão bà, nàng có dự cảm không tốt.

“Huân nhi, đừng nháo. Chuyện này chúng ta thật không nên nhúng tay vào.”

Lão bà thở dài nói, Cổ Mộ từ sớm đã lui về sau thoát khỏi tranh đấu chốn giang hồ, nếu là vì một cái Hình gia mà phá lệ thì thật không đáng, dù sao quan hệ của Vương Thu Hân cùng Hình Vọng chưa được cao tầng chấp thuận.

“Không thể!” Vương Thu Hân thất kinh hô, nhìn qua khuôn mặt điển trai của Hình Vọng mà nàng khóc rống lên.
“Huân Nhi, đừng quên lời hứa của con với sư phụ.” Lão bà quát.

“Không… chỉ cần lần này, nếu bà bà ra tay đảm bảo Hình gia an ổn, con nhất định mọi chuyện sẽ nghe sư phụ, kể cả đoạn tuyệt với Vọng ca.”

Vương Thu Hân cắn răng nói, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh xắn, nàng không dám nhìn đến Hình Vọng mà quay mặt đi.

“Thật? Con là định lừa dối ta một lần nữa?” Lão bà nheo mắt nói.

“Không, con thề trước bài vị phụ mẫu, nhất định thế.” Vương Thu Hân rống lên.

“Được!” Lão bà hài lòng đáp ứng, Vương Thu Hân tính tình con nít nhưng đụng chạm đến phụ mẫu quá cố thì nàng không bao giờ nuốt lời.

Ở xa xa, Hình Vọng khuôn mặt thất thần, trái tim hắn như vỡ tan trước lời nói của Vương Thu Hân.

…………

“Stop! Bộ phim tình cảm các vị đây có thể từ từ đóng nhưng ta là không có thời gian a, lão bà mong rời đi cho.” Đoàn Dự lớn giọng, con mẹ nó đến đây được xem phim tình cảm miễn phí thật là hay và cảm động nhưng hắn nhà bao việc không rãnh a.
“Tiểu tử, ngươi tìm đến Hình gia có chuyện gì?” Lão bà quay sang Đoàn Dự âm trầm hỏi, nếu có thể dàn xếp thì tốt nhất.

“Chuyện này không phiền lão tiền bối rồi.” Đoàn Dự lạnh nhạt đáp, biết phiền phức thế này hắn đã dùng cách khác rồi.

“Hừ, Cổ Mộ thật đã lui khỏi giang hồ nhưng cũng không phải một số a miêu a cẩu có thể tùy tiện coi thường, ngươi là cho Cổ Mộ ta không có tư cách xen vào sao?”

Lão bà giận dữ nói, khí thế tặng mạnh làm đám khanh khách biến sắc, Cường Giả lục cấp không phải chuyện chơi.

“Tư cách? Cho các ngươi mặt mũi lại tự mình không biết lượng sức, Đoàn gia ta xưa nay làm việc vẫn là như vậy, lão bà ngươi thật là muốn đại diện Cổ Mộ xen vào việc này ?” Đoàn Dự âm trầm nói.

“Đoàn gia? Ngươi là?”

“Đoàn Dự!”

Vương Thu Hân ngây ngô nhìn Đoàn Dự đầy thù hận nhưng nàng là không nhận ra lão bà bên cạnh mình mồ hôi lạnh đã ướt đẫm sau gáy, tay chống quải trượng cũng run run không vững, Cường Giả lục cấp đến chống gậy còn không xong thật là nực cười nhưng nếu là nhìn thấy hai chữ vừa xuất hiện trong đầu lão bà thì thật có thể giải thích được.
“Ma Tôn.”

Giang hồ cao tầng không ai không biết, không ai không rõ, Đoàn gia Đoàn Dự công tử là thủ hạ thân tín số một của siêu cấp đại ma đầu - Ma Tôn.

“Bà bà!” Vương Thu Hân rốt cuộc cũng để ý lão bà bất thường mà nghi hoặc hỏi.

“Câm miệng!” Lão bà cắn răng quát, cố gắng vận chân khí trấn tĩnh bản thân, lão bà thế mà đến trước mặt Đoàn Dự chắp tay cung kính.

“Cổ Mộ tam trưởng lão - Tịch Liên bái kiến Đoàn Dự công tử!”

Tịch Liên lão thái bà hành động khiến Hình gia ba người cùng Vương Thu Hân sửng sốt, thái độ cứ như nghịch chuyển một trăm tám mươi độ sau khi thanh niên kia báo tên, Đoàn gia - Đoàn Dự là rất ghê gớm hay sao.

“Đem cô nương kia ra ngoài võ đường, các ngươi hai người ủy khuất ở lại trấn nhỏ này vài ngày đợi chúng ta xong việc sẽ rời đi, chuyện này coi như không có gì.”
Đoàn Dự khoác tay nói, sớm biết báo ra tên tuổi là giải quyết được thì hắn đỡ phải tốn một phen miệng lưỡi tuy nhiên để tránh việc lớn bại lộ nên không thể không giam lỏng hai người.

“Vâng thưa công tử, mong công tử chuyển lời cho Chấp Pháp đại nhân rằng chúng ta Cổ Mộ phái thật không cố ý muốn xen vào chuyện của ngài.” Tịch Liên sợ hãi nói.

“Bà… bà bà… chuyện… chuyện gì?” Vương Thu Hân lắp bắp nói, nàng chưa hề thấy bà bà như thế bao giờ, cho dù trước mặt chưởng môn thì bà bà cũng không hành xử cung kính đến vậy huống hồ đây chỉ là một tên thiếu gia công tử ăn chơi nào đó.

“Vô tri ngu xuân, mau trở về cho ta.” Tịch Liên lo lắng Thu Hân không biết sống chết tiếp tục buông những lời xúc phạm Đoàn Dự, lão bà thân hình chớp động chụp lấy nha đầu rồi cứ vậy cả hai biến mất, chuyện này Cổ Mộ dây vào không nỗi.
“Hừ!” Dõi theo hình bóng một già một trẻ, Đoàn Dự hừ lạnh, hắn sẽ thông tri chuyện này đến chủ nhân, Cổ Mộ có thoát được một kiếp hay không còn phải dựa vào Ma Chủ vui hay buồn.

Cũng chỉ vì một chữ tình cùng sự vô tri ngu dốt của đàn bà.

“Hình Ngạn! Bản công tử Đoàn gia - Đoàn Dự hẳn ban nãy ngươi cũng đã nghe, lần này ta đến Hình gia để tìm một thứ.”

Không nhiều lời thừa thãi nữa, Đoàn Dự tiến đến trước mặt Hình gia ba người nói.

“Công tử xin cứ nói, tại hạ chỉ sợ Hình gia là ra không được đồ vật hợp mắt công tử.” Hình Ngạn cười khổ không thôi, đến Cổ Mộ một đại phái cũng không dám dây vào đám người này thì Hình gia con kiến nhỏ sao dám chống lại đây.

“Hình gia tổ tiên - Hình Thiên di hài, các ngươi chôn cất ở đâu?” Đoàn Dự cười nhạt hỏi.
“Tổ… tổ tiên..”

Hình Ngạn hoảng sợ lùi ra sau vài bước, hắn không thể nào ngờ đối phương đến vì việc này, Hình gia tổ huấn ngàn đời thủ hộ Ba Sơn trấn này cũng là vì thủ hộ lấy mảnh đất mà tổ tiên ngã xuống.

“Đúng, mộ của Hình Thiên, báo ra một cái giá đi, Đoàn gia ta nhất định sẽ khiến các ngươi hài lòng.” Đoàn Dự nói.

Hình Ngạn khuôn mặt co quắp khó coi còn Hình Vọng thì hai mắt tỏa sáng, Đoàn gia hắn không biết mạnh cỡ nào nhưng Cổ Mộ phái phía sau Vương Thu Hân cũng không dám va chạm là đủ hiểu, hắn đã nhìn thấy cơ hội, cơ hội để hắn có thể cùng nàng xứng đôi vừa lứa.

Hình Ý Nhiên quá nhỏ nên không đủ nhận thức, nàng sợ sệt nép mình vào ca ca.