Sói Săn Mồi

Chương 404: Dịch Cân Kinh (5)



Đỡ được một đấm nhưng chỉ là vẻn vẹn là chặn lại, Phương Quy Nhất thân thể hứng chịu lực phản chấn thôi cũng nội thương đến nội tạng hư hại đủ hiểu va chạm khủng khϊếp cỡ nào, lão giờ phút này sợ Long tiếp tục xuống tay thì lão thật đi đời nhà ma nên liên tục chập chững lùi về sau.

“Hắc hắc… còn ngươi là Khuất Nguyên Bá?”

Trái với lo lắng của Phương Quy Nhất, Long đổi mục tiêu sang Khuất Nguyên Bá đã sớm bị dọa đến rụt người cách đó không xa, hắn thân chỉ là một tên Cường Giả nhất cấp nào có cái dũng khí đứng trước một đại ma đầu như Ma Tôn.

“Tại… tại hạ là… là Khuất…”

Khuất Nguyên Bá tiến thoái lưỡng nan không dám trả lời cũng không dám không trả lời, nào còn cái vẻ hiên ngang lẫm liệt vì đại nghĩa diệt thân lúc trước mà run rẩy như cầy sấy sợ chết.
“Hoa Sơn phái ta còn chưa tính sổ đến, ngươi là thứ cứt khô gì?”

Long hai mắt trợn trừng, ma khí cuồng bạo từ người hắn phô thiên cái địa nở rộ thành một đám mây đen khổng lồ sau đó biến hóa thành một đầu ma long tà dị.

“Graoooo....:

Ma long rít gào tỏa ra áp lực nặng nề như thái sơn áp đỉnh khiến toàn bộ quan khách chấn kinh, kẻ có tu vi cao còn đỡ chứ người tu vi thấp không có cao thủ bảo hộ là trực tiếp bị dọa đến phun huyết nội thương, sau tiếng gầm thét vang trời, đầu ma long trực tiếp hướng Khuất Nguyên Bá nhào đến như thể muốn một ngụm nuốt sống hắn.

“Không… không…”

Khuất Nguyên Bá sợ đến đái trong quần, đến cái dũng khí để chạy hắn cũng không có, hai chân như dính chặt trên mặt đất, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Khuất Nguyên Bá thề rằng suốt cuộc đời mình đây là tình cảnh đáng sợ nhất hắn từng gặp.
“Ongggg… Ongggg……”

“A di đà phật, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, Ngụy thí chủ sao lại cứ chấp mê bất ngộ sát hại tính mạng nhân sinh đây?”

Tưởng chừng như chuỗi danh sách tử vong trong tay Ma Tôn lại có thêm một cái tên thì bỗng dưng một giọng già nua tràn đầy phật tính vang lên, tiếp sau đó là một đóa phật liên màu vàng xuất hiện trên đầu Khuất Nguyên Bá bảo hộ lấy hắn, phật liên cùng ma long đối chọi gay gắt nhưng lại không quá kịch liệt như hai bên là tận lực áp chế không để xảy ra hủy diệt vì năng lượng bùng nổ.

“Vô Danh Thánh Tăng, đã lâu không gặp, ngươi vẫn là thích chặn đường bản tọa?”

Long cười lạnh trước lão già vừa hiện thân mà không ai khác là Vô Danh Thánh Tăng, lão vừa xuất hiện đã mang theo vô vàn phật khí tinh thuần.

“A di đà phật, bần tăng không dám mạo phạm uy danh của Ngụy thí chủ, chỉ là thân là một tăng nhân không thể không thấy chết không cứu.” Vô Danh Thánh Tăng lãnh đạm nói.
“Khục.. khục … các vị các vị… dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý a….”

Lại một giọng già nua, xuất hiện là một lão già thân hình gầy gò thần sắc yếu ớt cực độ trông qua là biết đã gần đất xa trời, Xuyên Thâm rốt cuộc phải ra mặt.

“A di đà phật, bần đạo chỉ là muốn cứu một mạng người…” Vô Danh Thánh Tăng nhắm mắt tụng kinh.

“Hahaha… Vô Danh tiền bối bản lĩnh cao cường, ta đây cũng là không có cách nào ngoài thu tay rồi…”

Không thể tiếp tục dây dưa, đại chiến với Vô Danh lão trọc này thì hắn lại một lần nữa phải thôi động đến toàn bộ lực lượng vừa mới khôi phục không lâu mà đó cũng không phải thứ hắn nhắm đến nên Long thu tay, đầu ma long rít gào trở về dung nhập vào người hắn để không gian bình ổn lại như thể một tràng kinh thiên động địa ban nãy chỉ là một giấc mơ.
“A di đà phật, bần tăng thay mặt Hoa Sơn phái đa tạ Ngụy thí chủ không tính toán.”

Vô Danh Thánh Tăng cúi đầu nói, lần này ra mặt ngăn cản Ma Tôn giúp lão thu về không ít mặt mũi cho Thiếu Lâm Tự cũng như một cái nợ ân tình của Hoa Sơn phái, quả nhiên một mũi tên trúng hai đích.

“Khục… khục… hai vị mọi chuyện đã qua, mời vào…”

Xuyên Thâm không ngừng ho khan cố gắng mở lời.

“Haha…”

Long cười lớn ôm lấy Nancy cùng Dương Mịch tiến đến, quan khách từ sớm đã thành thật lùi ra để lộ một con đường nhường cho tên điên này, nơi nào hắn đi qua đều là từng cái đầu cúi gằm không dám nhìn thẳng, ai cũng sợ tên điên này nhằm đến mình.

……..

Vừa trở về chỗ ngồi, Vô Danh Thánh Tăng khuôn mặt có chút ngưng trọng làm Thiếu Lâm Tự đám người nghi hoặc.

“Đại sư, Ma Tôn bản lĩnh đến mức nào?” Một tên võ tăng không kìm được lên tiếng.
“Thâm khả bất trắc, không ngờ hắn đã mạnh đến mức này.”

Vô Danh Thánh Tăng thở một hơi nặng nhọc, chỉ giao thủ thoáng qua lão đã cảm giác được thực lực Ma Tôn cùng mình chênh lệch không lớn, tuy cả hai đều là chưa xuất sử toàn lực nhưng từng đó cũng là đủ để Vô Danh Thánh Tăng thay đổi ánh mắt với Ma Tôn, hắn phát triển quá nhanh.

“Hôm nay phải đạt được Dịch Cân Kinh.”

Càng nhận rõ bản lĩnh của Ma Tôn, Vô Danh Thánh Tăng cũng như đám tăng nhân Thiếu Lâm Tự càng thêm kiên định phải thu về Dịch Cân Kinh, đó là thứ có thể tăng lên thực lực cho Thiếu Lâm Tự trên diện rộng.

………….