Sói Săn Mồi

Chương 401: Dịch Cân Kinh (2)



Bắc Kinh….

Vạn Tuế tòa nhà.

Xuyên Thâm là một trong đại cự phú của Trung Hoa, gia sản kếch xù bao gồm rất nhiều tòa nhà cao sang nhưng cao sang bậc nhất và tiếng tăm nhất là tòa nhà Vạn Tuế ý vị mong muốn trường thọ vạn năm của chủ nhân.

Hôm nay Vạn Tuệ cả ba tầng đều được trang hoàng lộng lẫy, thảm đỏ được trải dài từ đường lớn đến tận sâu trong đại sảnh, toàn bộ nội thất sang trọng bên trong đều được phủ thêm một lớp vàng óng ánh tăng thêm độ trân quý và thể hiện sự giàu có của gia chủ.

Ngoài đại sảnh rộng lớn là một già một trẻ đang không ngừng chào đón khách nhân, già ăn bận áo quần truyền thống trung hoa còn trẻ mặc đồ tây thanh lịch, đây là Xuyên Thâm con trai Xuyên Hành cùng cháu đích tôn Xuyên Bình.

“Cha, đám khách nhân hôm nay cũng quá cao ngạo đi, tuy gia gia đã dặn dò nhưng con vẫn không hiểu nỗi bọn họ có gì hơn người chứ?”
Lại chào hỏi một đám khách nhân mới đến, Xuyên Bình nghi hoặc hỏi cha mình, hắn năm nay vừa tròn 23 tuổi và cũng vừa mới trở về không lâu sau khi tốt nghiệp đại học ở Mỹ.

Xuyên Bình thề 23 năm qua chưa khi nào hắn phải hứng chịu nhiều ánh mắt coi thường mình như hôm nay mà khó chịu nhất đó là bị người ta coi thường vẫn phải ngoan ngoãn cúi đầu niềm nở chào.

“Bình nhi, có thể chúng ta trong tay có rất nhiều tiền nhưng trước mặt đám người này thì tiền không phải là thứ quan trọng, bọn họ coi trọng là nắm đấm, kẻ nào có nắm đấm mạnh thì mới được coi trọng, gia gia con hôm nay có thể mời đến những nhân vật này là vì Xuyên gia chúng ta may mắn thu được một thứ có thể khiến bọn họ động tâm.”

Xuyên Hành cười khổ giải thích, Xuyên Bình cũng đã lớn nên phải mở mang đầu óc tránh chọc giận những người không nên chọc.
“Cha, thời đại nào còn coi trọng nắm đấm…”

Chưa thể tiếp nhận lời nói của Xuyên Hành, Xuyên Bình không phục phản bác có điều nhận được ánh mắt nghiêm nghị của cha mình thì hắn cắn răng không dám mở miệng nữa, Xuyên gia tuy ít người nhưng tôn ti trật tự đều rất nghiêm ngặt.

…….

Bên trong Vạn Tuế tòa nhà, tại tầng ba cũng là tầng cao nhất và là nơi tổ chức đấu giá, một trong hai chỗ ngồi gần sân khấu nhất đồng dạng Vip nhất đã thuộc về Thiếu Lâm Tự một đám võ tăng.

“A di đà phật, Vô Danh sư huynh! Dịch Cân Kinh đã thất truyền gần nghìn năm qua, có gì nghiệm chứng thứ đồ trong tay Xuyên Thâm là Dịch Cân Kinh trọn bộ?”

Một tăng sư hướng vị lão tăng ngồi đầu cũng chính là Vô Danh Thánh Tăng hỏi, lần này tới đây ngoài Vô Danh Thánh Tăng tu vi thập cấp khủng bố còn có hai vị lão tăng mang khí tức cường hoành tu vi Cường Giả cửu cấp, phía sau là mười tên võ tăng đệ tử tu vi tam, tứ cấp… ý đồ Thiếu Lâm Tự khi phái ra ra đội ngũ kinh người này thì nhìn vào ai cũng hiểu…
… Thiếu Lâm nhất định phải có được Dịch Cân Kinh.

“A di đà phật, Dịch Cân Kinh thứ này Xuyên Thâm dĩ nhiên không có năng lực giám định mà là Băng Thần, ta đã đích thân liên hệ với lão và nhận được đảm bảo cho nên chúng ta là hoàn toàn yên tâm.” Vô Danh Thánh Tăng lãnh đạm nói.

“Băng Thần? Được, vậy thì Thiếu Lâm Tự ta nhất định bằng mọi giá phải thu về Dịch Cân Kinh, có được Dịch Cân Kinh trọn bộ thực lực của Thiếu Lâm ta sẽ tăng cao một bậc lớn.”

“Cũng không dễ dàng…” Vô Danh Thánh Tăng cau mày nói.

“Chẳng lẽ sư huynh là sợ Độc Cô gia?” Lão tăng sư nghi hoặc.

“Không, là chính kẻ đang ở Bắc Kinh.” Độc Cô gia lần trước tổn thất quá lớn sợ rằng sẽ ngoan ngoãn im ắng một thời gian.

“Là hắn? Hắn dám?”

“Độc Cô Tuyên là bị hắn phế, sư đệ nghĩ hắn dám?”
Vô Danh Thánh Tăng lên tiếng làm đám tăng sư trầm ngâm, kẻ mà chúng nói đến dĩ nhiên là Ma Tôn tên điên dám phế một tên thập cấp mang họ Độc Cô... Độc Cô Tuyên trở về chỉ còn một hơi thở mong mang giang hồ các thế lực đều nhận được tin tức.

Tên điên này thật là đến đây phá hoại thì Thiếu Lâm Tự sẽ rất phiền toái.

“Nhắc ma thì ma đến, lần này phiền phức không nhỏ, các ngươi dựa theo ta hành động, không nên bị hắn chọc giận mất khôn.” Đột nhiên Vô Danh Thánh Tăng liếc mắt nhìn ra bên ngoài nói.

“Brummmmm………….. Brummmmm……..”