Sói Săn Mồi

Chương 116: Ta là Dâʍ Ma (8)



Qua 5 ngày miệt mài đào, Long kiếm được thêm ba xe Ngọc Thạch cùng khoảng hơn một trăm lít Long Nhủ.

Ngồi trong căn nhà, nhìn đống Ngọc Thạch trước mắt mà Long thở dài một hơi, hắn phát hiện ra là ngoài hắn thì những người khác không thể dùng nó tăng cường thực lực, cùng lắm với họ Long Thạch chỉ có tác dụng giúp họ hồi phục nội khí nhanh hơn để tiếp tục tu luyện từ đó đẩy nhanh tốc độ tu luyện mà thôi………Long Chi Huyết, Long tin tưởng nó là thứ kết hợp với Long Thạch cùng Long Nhủ khiến hắn biến mạnh như vậy.

“Ực! Ực!” Uống liền một hơi vài ngụm lớn Long Nhủ, Long khoanh chân bắt đầu chịu đựng cái rét lạnh sắp đén, hắn đã quá quen với cảm giác này, cơ thể hắn cũng mạnh mẽ hơn trước nhiều nên sức đề kháng tăng cao, hắn không còn sợ các cơn rét buốt thông thường nữa………..nhưng vấn đề là càng lúc hắn càng phải tiêu hao một lượng lớn Long Nhủ hơn nữa mới có tăng lên sức mạnh cơ thể, phải biết Long Nhủ không phải là nước lã, hắn chỉ còn một trăm lít mà thôi.
Tiêu hao đến gần một nửa lượng Long Nhủ…..Long dừng lại vì cảm giác được cơ thể đã có thể chịu được áp súc tử khí 10 lần, một con số thiên văn, nếu cho là cơ thể hắn lúc dung hợp vơi tử khí là 1 thì giờ đây cơ thể hắn đã biến mạnh đến một mức kinh thiên động địa hai mủ chín là 512.

“Mạnh mẽ…….mạnh mẽ…….” Long quan sát cơ thể mình, linh tính mách bảo cho hắn là chỉ cần vượt qua lần thứ 10 áp súc tử khí, hắn sẽ đạt đến một đỉnh cao mới.

Không chờ đợi được nữa, Long tiến hành truyền tử khí vào Long Thạch, lần này hắn tiêu tốn đến 200 khối mới chưa được toàn bộ tử khí trong người hắn, ở đằng xa mà lão già Tiêu Nghệ trực tiếp hôn mê, để tu luyện mà thằng nhóc này cứ thế hủy đi 400 khối Long Thạch khiến lão chịu không nổi.

……..Lại qua hai tháng……
“Ầm…….rắc………rắc……..” Sàn nhà dưới chỗ Long ngồi sau một tiếng nổ ầm sụp hẳn xuống, hắn vừa thành công áp súc tử khí 10 lần, chưa vận công mà chỉ một chút tử khí toát ra bên ngoài đã tạo thành một sức ép khủng khϊếp đến không gian xung quanh.

“Khà khà…….Độc Cô Cầu Bại……lão già…….hãy đợi đấy…..” Nắm chặc nắm đấm, Long nhớ về mối thù với Độc Cô Cầu Bại cùng lão già bí ẩn kia.

“Đến lúc cần đi tìm Cửu Tử Tà Long tâm pháp rồi……” Long đứng dậy, cái hắn thiếu bây giờ chính là một bộ võ công mạnh mẽ, nhưng võ công sử dụng tử khí thì ít ỏi đến mức đáng thương, thậm chí ít đến mức gần như không có………chỉ có một thứ phù hợp với Long……….một trong hai bộ võ công tối thượng……..Cửu Tử Tà Long tâm pháp đang ở trong lăng mộ của Trụ Vương.
“Quản ngục……..quản ngục……..” Long đang đắm chìm trong suy nghĩ thì tiếng gọi của lão Dương từ ngoài vọng vào khiên hắn tỉnh lại.

“Chuyện gì?”

Lão Dương hớt ha hớt hải chạy vào, người lão bị mồ hôi ướt nhẹp nhưng gương mặt không dấu được sự sốt sắng….

“Là gã Thuần……hắn vừa gọi báo cho tôi là ba ngày nữa sẽ có tù nhân đến, lần này chỉ là tù nhân của Thập Ảnh– Nhật Bản…..” Lão Dương báo cáo.

“Haha……..vừa vặn lúc chúng ta đang cần một phương tiện để đi ra ngoài……..” Long cao hứng cười to.

“Vậy tôi?” Lão Dương cẩn thận dò hỏi.

“Đám lao động ở khu mỏ kim cương là thế nào?” Long lạnh giọng hỏi.

“Là người dân địa phương cách đây trăm dặm mà trước đây tôi đã nói với ngài….” Lão Dương đổ mồ hôi trả lời.

“Một tuần sau cho họ một ít tiền rồi đuổi về đi, kẻ nào thông minh một chút thì……..” Long dừng lại liếc mắt nhìn lão với ý tứ rõ ràng, để bảo vệ bí mật thì những kẻ quá thông mình không được tồn tại.
“Vâng……tôi hiểu…….”

“Chất thuốc nổ vào quanh những miệng hầm và cả khu nhà nữa, phải làm sao để người ngoài nhìn vào nó trông giống một vụ tai nạn xảy ra ở khu chứa thuốc nổ……” Long tiếp tục bày kế, trực thăng chỉ chở được ít người nên lần này đi hắn sẽ chỉ cùng lão Tiêu Nghệ đi trước, một tuần sau những người còn lại sau khi xử lí khu mỏ sẽ rời đi bằng đường bộ mang theo toàn bộ Long Thạch còn lại, khoảng vài tháng đội ngũ sẽ tụ họp ở một địa điểm nào đó.

“Vâng……..vâng……..thưa ngài quản ngục……thế tôi cùng vợ……” Lão Dương lo lắng.

“Yên tâm đi……..tôi không phải người tuyệt tình, lo cho tốt mọi việc…..ông cùng vợ rời đi cùng mọi người, toàn bộ số kim cương vẫn là của ông……” Long cười cười, hắn biết lão lo lắng hắn sẽ thủ tiêu luôn lão.
……

Đúng ba ngày sau, Long cùng mọi người đã sẵn sàng cho việc phục kích trực thăng, có mười mấy cao thủ đều hồi phục đến mức đỉnh phong, Long tự tin sẽ lần này sẽ không gặp trở ngại gì, chỉ là phải tìm cách dụ cho chúng xuống máy bay.

“Tạch……..tạch……..tạch……” Tiếng cánh quạt vang lên khiến Long cùng mọi người nhìn nhau…..đến rồi.

Mười lăm phút sau, chiếc trực thăng màu xám quần đảo vài vòng cuối cùng cũng hạ xuống bãi đáp, y hệt như bọn cao thủ Thập Lục Tháp, sau khi cảnh cửa mở ra là một tên tù phạm bị đá ra bên ngoài, bên trong một tên cao thủ thò mặt ra hướng về lão Dương quát:

“Chăm sóc hắn cho tốt!”

Căn dặn xong tên cao thủ đanh định đóng cửa lại thì lão Dương lên tiếng:

“Ngài sứ giả………mấy hôm trước bọn tù nhân ở khu mỏ vừa đào được vài khối đá xám trắng…..không biết ngài có thể bớt chút thời gian quý báu để kiểm định xem nó có đúng là thứ tổ chức tìm kiếm không?” Lão Dương biến thành một kẻ hèn mọn muốn biếu kính cấp trên một ít quà.
“Khối đá xám trắng……thật?” Tên sứ giả hai mắt sáng choang nhìn chằm chằm vào lão Dương, ý tham lam không hề che dấu.

“Là thật…….tôi đang để nó trong nhà….” Lão Dương gật đầu khẳng định.

“Chuyện gì?” Từ bên trong, một giọng lạnh tanh hỏi tên sứ giả.

“Hắn nói là vừa đào được vài khối đá…….trông giống với Long Thạch…….” Tên sứ giả nói với đồng bạn mình.

“Long Thạch……….đã nhiều năm rồi không có một khối……”

“Phải……chúng ta có nên xuống kiểm tra một chút không?”

“Được……dù sao cũng không tốn nhiều thời gian…….”

Sau khi hai tên hội ý, trực thăng tắt máy, bước xuống là hai gã mặt đồ đen bịt kín mặt chỉ để lộ đôi mắt, sau lưng tên nào cũng là một thanh kiếm dài, chúng theo lão Dương tiến về khu nhà.

“Gần tới chưa?” Đi qua một quãng đường khá xa bãi đáp, một trong hai tên cao thủ nheo mắt nhìn lão Dương nghi vấn, bản năng của một sát thủ khiến hắn cảm nhận được không khí nơi đây có chút không đúng.
“Tới…….tới rồi…..” Lão Dương cười khẩy rồi nhanh chóng chui vào một căn nhà làm hai gã nghi hoặc.

“Haha…….chào các đại cao thủ từ Nhật Bản đại giá quan lâm tới nơi hẻo lánh này…….” Đột nhiên một tiếng cười dài làm hai gã biến sắc, chúng liếc nhau rồi định quay người lại chiếc trực thăng nhưng đã muộn………

“Hắc hắc…….thủ lĩnh vừa gửi lời chào mà hai vị đã định rời đi sao, thật là không lễ phép chút nào, tôi nghe nói người Nhật rất coi trọng các phép tắc cơ mà…..” Phía sau, hơn chục người xuất hiện chặn đứng đường trở về bãi đáp trực thăng, dẫn đầu là lão già Tiêu Nghệ cười nói.

“Bọn mày là ai? Có biết bọn mày định chọc vào người nào không?” Một trong hai tên cao thủ lạnh giọng hù dọa.

“Haha………các vị đây chắc chắn là thủ hạ của Thập Ảnh đại đanh đỉnh đỉnh chốn giang hồ ai mà không biết chứ…….” Long cười to, hắn nhớ lại thời điểm ở sân thượng ấy…….cái tư vị hút ba tên trong Thập Ảnh bị Lực Vương đả thương trước đó thật là suиɠ sướиɠ làm sao.
“Hừ….Biết bọn ta là ai mà còn dám bao vây, ý đồ của các ngươi là gì?” Tên còn lại hướng Long lên tiếng, hắn khá bất ngờ khi thủ lĩnh lại là một thanh niên trẻ đến vậy.

“Hắc…..chỉ là ngưỡng mộ võ công của các cao thủ Nhật Bản nên muốn học tập một tí thôi…….mong các vị đừng để bụng…….” Long cười tà bước tới.

“Muốn chiến liền chiến, đừng nói nhiều!” Hai tên võ sĩ Nhật Bản biết hôm nay lành ít dữ nhiều nên rút kiếm ra hướng Long quát, tinh thần võ sĩ đạo đó là dù chết cũng không lùi bước.

“Được! Quả đúng là võ sĩ đạo có khác!” Long ra hiệu để mọi người tránh ra, hắn muốn thử xem sức mạnh của mình đạt đến mức độ nào sau khi áp súc tử khí đến 10 lần.

“Uỳnh!” Một tiếng nổ lớn vang lên, Long vận công khiến tử khí từ người hắn toát ra bao trùm toàn thân làm hắn chả khác gì một ma thần.
Hai tên võ sĩ ngưng trọng, chưa đấu mà chúng đã cảm nhận được áp lực kinh khủng từ tên thanh niên, chúng không biết cái thứ khí đen không ngừng toát ra từ người hắn là gì nhưng có vẽ nó không phải là một thứ tốt lành gì.