Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 99: - Tu thành chính quả



Lạc Thanh trầm mặc nhìn cô, Laura lặng lẽ thu hồi đuôi rắn, trong nháy mắt tràn đầy đau khổ cúi đầu.
Bỗng nhiên, cô cười lên.
"Cho em một cơ hội."
Cô lấy trong tủ trong đầu giường một cây dao găm có cái chuôi tinh xảo.
Cái chuôi bằng gỗ chạm trổ hoa văn tinh xảo, bên trên in lên phù văn không rõ ý nghĩa. Toàn bộ lưỡi dao có màu đen, Laura giao vào tay Lạc Thanh.
"Bây giờ em liền có thể giết tôi."
"Vào thời điểm tôi yếu ớt nhất, từ vị trí tim đâm xuống một nhát."
Laura dùng sức nắm chặt tay Lạc Thanh, trực tiếp đặt lưỡi dao lên tim.
"Cô làm gì vậy?"
Lạc Thanh bừng tỉnh khỏi cơn mộng, kinh hoảng thất thố vứt bỏ cây dao găm trong tay.
Ngẩng đầu trong phút chốc, lúc bắt gặp bi ai trong đôi mắt màu xanh lá cây nọ, trái tim cô liền run rẩy.
"Nào, hãy giết tôi."
"Xem như để chuộc lỗi chuyện trong quá khứ tôi đã đối xử em." Laura cười nói.
"Bệnh thần kinh!"
"Thời điểm cô là con người tôi không giết, huống hồ lúc này cô chẳng qua chỉ là con rắn!" Lạc Thanh la lớn.
"Không phải em hận tôi sao?"
"Bây giờ là thời cơ tốt nhất dành cho em, nếu em không thể tiếp nhận tình yêu của tôi, vậy thì hãy giết tôi."
"Mạng của Laura Carano từ giờ phút này bắt đầu chỉ thuộc về em!"
Đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Lạc Thanh, thời gian tựa như ngừng lại vào giờ phút này, con ngươi Lạc Thanh trợn to, chăm chú nhìn người trước mặt.
Từng câu từng chữ trong miệng người nọ đều in dấu vào lòng cô.
"Cô....."
Từ sâu trong cổ họng nặn ra được một chữ, Lạc Thanh gần như cảm thấy mình sắp không thể nói nên lời.
Phải nói cô bị hút vào trong vòng xoáy mâu thuẫn, người trước mặt cùng Laura hai tháng trước như hai con người khác nhau vậy, nhưng trên thực tế cả hai đều là một.
Cô có thể cảm nhận được mỗi câu của Laura đều xuất phát chân thành từ nội tâm, nói không cảm động là gạt người.
Thế nhưng người phụ nữ giống như ác ma này đã làm tất cả mọi chuyện với mình thì xem là gì đây? Cô ta nói yêu mình....
Cô ta nói yêu mình ư...
"Laura Carano! Cô rốt cuộc muốn càn quấy tới bao giờ!"
Lạc Thanh dùng sức đẩy cô một cái.
"Laura Carano! Cô chính là một tên khốn kiếp chính cống cộng thên lường gạt! !"
"Nói yêu tôi?? Đừng có nói vậy! Đừng có nói như thế! !"
"Tôi hận cô!"
"Tôi hận cô! !"
Tình cảm bộc phát không cách nào ngừng lại, lời Lạc Thanh bắt đầu không mạch lạc, lại không ngừng đập lên thân thể Laura.
"Cô cút a! !"
"Cút a! ! Yêu quái thì làm sao? ! !"
"Cút a! ! ! !"
Nước mắt tích tụ trong đáy mắt đã lâu rốt cuộc rơi xuống, cô khóc lớn.
Laura đau lòng ôm chầm lấy bả vai cô.
"Đừng khóc! Đều là lỗi của tôi!"
"Laura Carano, cô tên đại khốn kiếp này! !"
"Lúc nào cũng ức hiếp tôi, đối xử tàn nhẫn với tôi không tốt sao?"
"Bây giờ luôn miệng nói yêu tôi, là đánh một gậy rồi lại cho một viên đường à?"
"Tôi không muốn bị cô điều khiển nữa, tôi ghét cô đùa giỡn tôi! !"
"Không có đùa giỡn!"
Laura xoay đầu cô lại, lớn tiếng nói.
"Nhìn tôi, tôi yêu em!"
"Nhìn tôi, tôi yêu em!"
"Lạc Thanh, em hãy nghe cho kỹ!"
"Laura Carano chính là yêu em!"
"Tôi không nghe! !"
"Tôi không nghe! !"
Lạc Thanh che lỗ tai, nhắm chặt hai mắt. Không muốn nghe, không muốn nhìn.
Cô chỉ hy vọng Laura Carano trước mặt là một ảo ảnh, Laura Carano hẳn nên là phần tử tàn nhẫn, thô bạo, tà ác, biến thái cùng cực kỳ hung ác, mà không phải như hôm nay là một người trước mặt thâm tình chân thành nói yêu cô.
"Đừng như vậy! Lạc Thanh, hãy nhìn vào tôi! !"
Laura kéo hai tay cô ra, cưỡng ép cô đối mặt với mình.
"Không yêu vậy liền giết tôi đi! !"
Laura lấy dao găm nhét vào tay Lạc Thanh.
"Hướng vào đây đâm xuống!"
"Em sẽ không còn hận thù, sẽ được giải thoát!"
Laura trừng mắt nhìn cô.
"Không muốn! !"
Lạc Thanh lần nữa vứt bỏ dao găm, muốn xuống giường chạy khỏi tất cả những thứ này.
"Tôi sẽ không để cho em đi! !"
Đuôi rắn cuộn lên, cuốn lấy hông Lạc Thanh.
"Buông tôi ra! Đồ quái vật!"
"Buông tôi ra!"
Lạc Thanh tức giận nhìn cô, một tiếng "đồ quái vật" kia giống như một vết dao cứa vào tim Laura máu chảy đầm đìa.
Cô nhẹ nhàng đặt Lạc Thanh lên giường, Lạc Thanh được đặt xuống liền rụt người lại, sợ hãi nhìn cô chằm chằm.
Bỗng, Laura không chút do dự cầm lấy dao găm đâm về phía ngực mình.
"Dừng tay! !"
Lạc Thanh gần như hoàn toàn nhào tới người cô.
"Đừng! !"
"Đừng! !"
Bàn tay nắm lấy lưỡi dao có chất lỏng màu đỏ chảy xuống, Laura khẩn trương đến cướp đi cây dao găm, cẩn thận kiểm tra vết thương trên tay Lạc Thanh. Cô lập tức dùng linh lực của bản thân chữa thương cho cô ấy, sau khi ánh sáng trắng tan đi, vết thương tự động khép lại, hoàn hảo như lúc ban đầu.
"Em làm trò ngốc gì vậy!"
Laura trách cứ.
"Còn không phải tại tên khốn kiếp cô! !"
"Laura Carano mặc dù tôi ghét cô, nhưng tôi cũng không hy vọng cô chết." Lạc Thanh bình tĩnh nói.
"Ý em là?"
Laura như nghĩ ra gì đó, cầm tay Lạc Thanh. Lạc Thanh rũ thấp mắt. không nhìn rõ biểu tình trên gương mặt, sắc mặt thế nhưng lại có chút ửng đỏ.
"Tôi không hi vọng cô chết......"
"Tôi không hận cô...."
Thời điểm nói ra những lời này, ngay cả bản thân Lạc Thanh cũng không biết là thật hay giả.
Đối với Laura Carano, cô hận sao? Chắc là hận, nhưng trải qua những ngày qua cô ta đối xử tốt với mình, cô đều nhớ toàn bộ.
Trên đời tại sao lại có người có thể khác đi như vậy...
"Ý chính là em nguyện ý chấp nhận tôi?" Laura dò hỏi.
"Ai nói muốn chập nhận cô!"
"Tôi chính là không hy vọng cô chết cũng không ghét bỏ cô thôi!"
Nói xong, Lạc Thanh xoay người đi, không muốn nhìn thấy cô.
"Tôi là rắn em cũng không sợ?"
"Thật ra tôi rất thích rắn....."
Lạc Thanh nhỏ giọng lầu bầu, vẻ mặt Laura lộ ra vui mừng.
"Vật nhỏ, thì ra em thích rắn!"
"Nào, cho em sờ thử cái đuôi của tôi!"
Không cho Lạc Thanh cơ hội phản ứng, cô nắm tay cô ấy sờ lên đuôi của mình, trên dưới qua lại vuốt ve.
"Mau buông tôi ra!"
"Cô làm cái gì á! Ghét nhất! !"
Lạc Thanh vừa xấu hổ vừa giận, da rắn bóng loáng nóng hổi, động tác tái diễn liên hồi như vậy không khỏi khiến cô nghĩ đến địa phương mắc cỡ kia.
"Thoải mái không?"
Laura thế nhưng bĩu môi, hướng Lạc Thanh nháy mắt.
"Tôi nhìn ra em rất hưởng thụ nha~ thật ra tôi cũng thấy rất thoải mái~ nhanh chút nữa nào~"
Lạc Thanh thực ra bị con rắn này làm cho sắp tức chết.
"Laura Carano sao cô không biết xấu hổ như vậy!"
Lạc Thanh muốn buông tay, lại bị đối phương vững vàng ấn lên.
"Em không phải nói thích rắn sao?"
"Em muốn nghĩa là thích, sau này tôi sẽ để dáng vẻ này ôm em ngủ."
Laura nắm lấy tay cô tốc độ nhanh hơn, cảm xúc mềm mại tinh tế dán trên bàn tay nhỏ bé thật sự làm cô muốn phát điên.
Gương mặt Lạc Thanh ngày càng đỏ, bất đắc dĩ, cô nhấc chân đạp ngực Laura một cái, như vậy mới có thể buông ra.
"Ui da...."
Laura rên lên một tiếng, mặt đầy ủy khuất nhìn cô.
"Ngủ cái đầu quỷ của cô!"
"Tôi cảnh cáo cô, tránh xa tôi một chút!"
"Bằng không coi chừng tôi đạp cô thêm cái nữa!" Lạc Thanh làm bộ giật giật chân.
"Vợ~ em thật thô bạo~"
"Ai là vợ cô!" Lạc Thanh hét lên.
"Thế nhưng tôi liền thích thô bạo đơn giản như vậy~"
Laura lại hướng cô ném ánh mắt quyến rũ, giãy giụa xà yêu, lại chẳng biết xấu hổ dây dưa lấy người cô.
"Laura Carano!"
Lạc Thanh hận đến nghiến răng nghiến lợi, căm tức nhìn cô.
"Vợ~ cái đuôi tôi đẹp không?"
Laura hoạt động đuôi rắn của mình, đuôi nhọn lại nhẹ nhàng đụng lên gương mặt Lạc Thanh.
"Ai! Ghét nhất! Lấy cái đuôi cô ra coi!"
Lạc Thanh tức giận thét lên, nhưng lại không có biện pháp với cô ấy.
"Vợ~ em không phải nói thích rắn sao?"
Laura dùng ánh mắt yếu ớt nhìn cô.
"Mấy con khác tôi đều thích, duy chỉ ghét con này!"
Lạc Thanh dùng sức chọt chọt cái đuôi của cô.
"Ai nha~ vợ ơi, em như vậy khiến tôi thấy rất thoải mái."
Laura cố ý dùng đầu cọ lên gò má Lạc Thanh, phát ra âm rên câu người.
"Tránh ra!"
Lạc Thanh đẩy gương mặt cô, muốn đẩy cô ra ngoài, nhưng phát hiện lại bất động. Dứt khoát tát một phát lên mặt cô.
"Ai da! Vợ, em chọt chọt nữa đi mà~"
Laura thậm chí nắm lấy tay cô sờ lên người mình.
"Laura Carano!"
Lạc Thanh nổi giận, gầm thét hai tay dùng một chút lực.
"rầm" một tiếng, thân người Laura cùng với đuôi rắn lăn từ trên giường xuống đất.
Rớt phát này, khiến cô trở lại thân người.
Cô đáng thương nói: "Vợ~ em thật ác độc~"
"Cho đáng đời!"
Lạc Thanh tức giận trợn mắt nhìn cô, nghiêng đầu đi.
Buổi tối, trên gường lớn thoải mái, Laura ôm Lạc Thanh, thỉnh thoảng còn kề tai áp má với cô.
"Vợ ơi~ vợ à~"
"Có vợ thật tốt~"
Lạc Thanh ngại phiền, một mực vỗ gò má cô.
"Cô tránh ra chút!"
"Còn như vậy thì xuống ngay sàn nhà nằm ngủ!"
"Vợ~ cho chị thân thân đi mà~"
"Hehe, rốt cuộc chị không còn một mình nữa, chị cũng có vợ rồi~"
"Rất nhanh sẽ có em bé nha~"
Câu cuối cùng Laura lẩm nhẩm trong lòng.
"Ngốc nghếch!"
Lạc Thanh xoay người đi, kéo chăn, không để ý đáp lại cô.
"Vợ~ em thật sự không ngại chị là rắn?"
"Vợ, em nguyện ý quen chị sao?"
Laura một mình ở đó nói nhỏ, Lạc Thanh không nhịn được nữa.
"Còn nói thêm một câu, tôi lập tức dọn ra ngoài!"
Cọp cái không phát huy, còn khi ta là con hellokitty!
Nghĩ như vậy, Lạc Thanh có tư tưởng muốn lật mình, về phương diện nọ bị Laura lấn áp trước giờ ra sao, bây giờ cô muốn đòi lại gấp bội!
Cô nhỏ, hừ hừ~ xem tôi làm sao thu thập cô.
"Ngoan~ chúng ta ngủ~"
Laura nhanh như chớp lấy tốc độ không kịp bịt tai tắt đèn, choàng lấy eo cô. Một hồi, quả nhiên không còn tiếng động.
Trong bóng tối, Lạc Thanh trợn tròn mắt, trong lòng mơ hồ có một tia khoái cảm trả thù. Không ngờ Laura lại chỉ một loáng liền trở nên nghe lời như vậy.
"Vợ~ sau này chị nhất định sẽ đối tốt với em~" Laura vừa nhỏ tiếng lầu bầu.
"Tôi đã đáp ứng chị đâu~"
"Hả? ! !"
Laura rất sợ Lạc Thanh lại muốn đổi ý, lập tức liền nóng nảy.
"Thời gian khảo sát một tháng." Lạc Thanh hừ hừ nói.
"Vợ~ một tháng này bảo đảm để cho em hài lòng~"
"Mặc kệ là ở bên ngoài hay trong nhà, trên giường hay dưới giường, chị tuyệt đối là nhị thập tứ hiếu! !"
Laura chân thành thề thốt nói.
"Xời~"
"Chị! Rõ là đám tình nhân kia của chị liền có thể đè chết tôi!"
Lúc này còn không lật nợ cũ chờ đến lúc nào.
Vì vậy đêm nay dưới sự bảo đảm ** của Laura cùng với khiển trách của Lạc Thanh, hôm sau, Laura mới toanh đã ra đời! ! ! =))))))))



————————————————
Hai bạn bớt ngọt đi nha, tui ganh tỵ lắm lun rồi nèk T.T