Sổ Ước Luân Hồi

Chương 285: Nhiệm Vụ Chính Thức. Chân Tâm Khủng Bố. Uy Hiếp Trần Trụi (23)



“???”

Alace khi định dùng lực ngắt lấy đầu lâu của Meow Meow và Dạ lại nhận ra… Khuôn mặt vốn bị che dấu bởi Ẩn Tinh Vật của các ả lại hiện ra rõ ràng, biểu cảm của hai con ả này không giống bình thường, không chút gì là nao núng. Là chúng không sợ chết hay là tự tin sẽ không chết? Là chúng không kịp nhận thức ra nguy hiểm hay là nhận ra nhưng không e ngại? Hay là chúng điên rồi?

“Quoa wow wow. Đẹp quá” Khán giả xem livestream ồ lên trước khuôn mặt xinh đẹp vô cùng của Meow Meow và Dạ.

Tốc độ ra tay của Alace quả thật là rất nhanh nhưng dường như Meow Meow và Dạ đã biết trước vậy, cùng đưa ra phản xạ trước cả khi tay của mụ chụp lên đầu mình.

Đây là sự nhạy bén của Dạ. Hoa bị đánh lén văng đi. Kẻ đánh lén là Alace hẳn sẽ đuổi theo. Dạ, Niệm, Meow Meow lại đang ở chỗ Demon Monkey. Demon Monkey lại nằm nghỉ ở vị trí dưới đất đối ứng với vị trí khi trước lão cùng Alace dây dưa trên trời. Lúc này mụ đuổi theo Hoa mà vô tình nhìn lại hướng khi trước mụ gặp khó chịu với lão Khỉ, thấy ba con dê béo là mình, Niệm và Meow Meow và kẻ gây cho mụ khó chịu nay đang nằm thở mệt nhọc thì sẽ làm gì đây? 70 phần trăm sẽ là quay đầu lại xử lý các nàng trước rồi. Vì thế nàng liền truyền âm với cả bọn, cùng nhau mở miệng ra phản ứng.

Cũng là Alace không nghỉ ngơi nhiều, ra tay nhanh để tránh bị kẻ như Danro quay về nên Niệm còn chưa kịp khiến cả bọn tàng hình để an toàn hơn. Bi kịch cứ vậy mà đến.

Theo truyền âm gấp gáp của Dạ. Niệm và Demon Monkey cũng miễn cưỡng toét miệng ra cười.

Dù có cười cũng đâu thể nào không chết? Cười để làm gì thế?

“Há há hố hố hố ha ha ha”

Dạ cười nhẹ. Meow Meow thì cười há cuống họng ra, thậm chí còn dùng truyền âm và hình ảnh giả định bằng truyền âm linh hồn để cười thẳng trong đầu Alace. Rõ ràng là hai nàng không hề sợ hãi. Bởi vì lúc này một cái mảnh đen mỏng manh như một cánh cửa tròn từ không khí hiện ra. Nó nhanh chóng nuốt lấy Meow Meow và Dạ. Sau đó, hai người liền biến mất khỏi chỗ cũ. Không biết đi đâu.

Lần đầu tiên nhìn thấy dị năng dịch chuyển người như thế khiến Alace không kịp trở tay. Nói đúng hơn là đối phó với hai con mồi yếu ớt thì ả không quá nghiêm túc nên phản xạ không đủ nhanh để bắt lại hai cô gái trước khi bị chuyển đi.

Từ xa xa gần Sài Gòn, trên bầu trời 3000 mét. Một bóng người đứng đó, thu tay lại. Chính ông ta là người vừa cứu Meow Meow và Niệm. Bóng người này chính là một quân nhân đã nghỉ ngơi hơn 12 tiếng đồng hồ trong Thời Không Giới. Bên ngoài trôi qua khoảng 3 phút mà thôi. Không ai xa lạ chính là đại tá Khá.

Tốc độ phát triển thực lực của dị nhân khá nhanh. Đại tá từ lần đầu tiên Nhiễm Nam gặp mặt, sau đó từ trận chiến ở đảo hoang Nhật Bản đến bây giờ. Thực lực của ông đã khác xưa nhiều. Tuy không có tính công kích nhưng tốc độ ra tay hay khoảng cách ra tay điều có cải thiện đáng kể. Nếu không nhờ vậy thì ông cũng không thể cản nổi vụ nổ GNB vừa qua.

Liếc nhìn Ý Thể của Nhiễm Nam một cái. Trên tay ông, một cái Xuyên Giới Liên dường như vừa tắt ánh sáng. Đại tá vừa bước ra ngoài bay lên định tìm mọi người thì bắt gặp Hoa bị đánh lén. Nhìn một vòng tìm kẻ đánh lén đã thấy nhóm bốn người Meow Meow, Niệm, Dạ và Demon Monkey. Là con nuôi của Ngũ Đại Quốc Vệ dĩ nhiên cũng được họ giúp cho tu hồn, việc truyền âm từ xa không có gì lạ lẫm với ông.

Đại tá vừa truyền âm với nhóm Meow Meow thông báo mình đến trợ giúp. Alace đã bay lên đuổi theo Hoa, nửa chừng quay đầu tấn công Meow Meow và Dạ. Biết năng lực của đại tá Khá nên Meow Meow và Dạ đành đánh cược tốc độ cứu người của ông. Dùng những nụ cười khó hiểu để câu thời gian.

Cổng dịch chuyển do đại tá tạo ra không phải là không phân biệt địch ta. Ông có thể chuyển Meow Meow và Dạ đi nhưng tay của Alace đang chụp đầu hai nàng thì không dịch chuyển theo. Cổng dịch chuyển lại lóe lên cuốn lấy lão Khỉ và Niệm, mang họ tới chỗ đại tá. Đại tá đang bay trên trời. Lão khỉ cũng lấy được chút sức, đã có thể tự bay.

Cả bốn cô gái nhanh chóng lấy ra Tốc Phong Dực xinh đẹp trắng muốt, tự mình bay quanh đại tá.

Được cứu xong thì Meow Meow với Dạ thở phào. Nghĩ tới vừa rồi mà muốn tiểu mót khỏi quần. Thái độ tự tin, cười cợt vừa rồi chỉ là muốn Alace cảm thấy kỳ lạ mà ra tay chậm một nhịp giúp đại tá có thời gian kịp tạo cổng dịch chuyển cứu người. Nếu không với tốc độ ra tay của dị nhân cường lực như Alace, không câu giờ thì có chúa cũng không cứu kịp.

Hai nàng ngoài cười chứ trong lòng đánh lô tô đùng đùng. Khoảng cách mấy cây số như vậy biết con mụ Alace này có nhìn thấy được là họ đang cười hay không? Dị nhân nổi tiếng là cận thị so với tu sĩ mà. Với giả như có nhìn thấy thì kẻ địch có chần chừ hay không cũng còn chưa biết chắc được. Đây là đánh cược bằng tính mạng nên Meow Meow mới cười rất là khoa trương. Cười ầm lên để Alace có thể nghe thấy. Không nghe thấy thì truyền thẳng âm thanh và ảnh giả định vào trong đầu Alace.

May là vận mệnh vẫn đứng về phía Meow Meow và Dạ. Dị nhân không thấy rõ khoảng cách xa bằng tu sĩ nhưng với cấp độ của Alace thì 30 đến 35 cây số vẫn có thể thấy được rõ, 20 cây số càng có thể nhìn được biểu cảm của người khác, 10 cây số thì càng nhìn rõ được chi tiết mặt mày người ta. Với khoảng cách 6 đến 7 cây số hiện tại thì nhìn rõ từng sợi lông trên mặt Meow Meow cũng không khó. Dĩ nhiên có thể thấy được nụ cười của hai nàng này.

Một tích tắc khó hiểu tự hỏi đã khiến mụ Alace mất đi cơ hội gặt hái đầu người về lãnh thưởng.

“Sợ thật” Meow Meow cố ý nhìn đũng quần Dạ, còn dùng tay sờ thử xem có ướt nước hay không.

“???” Dạ buồn bực lùi lại. Em không có sợ tới tiểu tiện mất kiểm soát nha.

“Hi hi hi” Meow Meow cười khúc khích, không khí nhẹ nhàng hẳn.

Cả nhóm bay ra xa một tí, tìm một nhà cao tầng rồi đáp xuống quan sát trận chiến.

“Lại kẻ nào đấy? Dị năng này… Không lẽ là cái tên dùng tấm dĩa đen khổng lồ phản ngược vụ nổ bom hạt nhân lúc trước?” Alace nhận ra sự tương đồng của cổng dịch chuyển vừa cứu bốn người Meow Meow với cổng dịch chuyển khổng lồ khi trước đón đỡ vụ nổ GNB không để nó đánh xuống người dân bên dưới.

“Mẹ nó. Xử con khốn kia trước” Nhớ tới cổng dịch chuyển khổng lồ khi đó, Alace sợ rằng đại tá không phải thứ dễ xơi. Thế là mụ quyết định dợt quyền với Quách Thị Hoa trước. Khi trước con ả này còn phải nhờ bom hạch nhân mini để hạ bớt kẻ địch vây quanh thế mà lúc này lại mạnh lên như vậy. Chắc chắn là đã dùng thuốc tương tự với thuốc kích thích dị năng. Bản thân mụ uống thuốc sau, dược lực chắc có thể kéo dài lâu hơn. Chỉ cần con nhỏ Hoa này hết lực trước. Bắt nó rồi thì dùng đầu đổi tiền thưởng hay trao đổi số tiền khổng lồ với Quách Gia điều được.

Liên minh hắc ám nắm khá rõ danh tính của nhóm siêu nhân Miu Miu. Dĩ nhiên chúng cũng báo cho đám dị nhân đánh thuê biết. Dù cả nhóm phe Nhiễm Nam ai cũng dùng Ẩn Tinh Vật che dấu khuôn mặt nhưng từ biểu hiện khả năng của Hoa thì Alace nhận ra cũng không khó khăn gì. Nhất là chiêu nuốt người thành thương hiệu đó của Quách đại tiểu thư của Quách Gia.

Alace phóng bay đi. Quách Thị Hoa lại từ xa bay trở về. Hai người như hai đầu đạn phóng vào nhau. Va chạm là sẽ nổ to tan tác. Quanh thân hai người bị tốc độ bay quá cao tạo thành luồng gió nghe rất nhói tai rất lớn.

Hoa nắm đấm có tia lửa điện lấp lóe do dị năng chuyển đổi một phần đánh thẳng vào mặt Alace.

Alace đâu có vừa, cũng lao đầu thẳng vào Hoa. Hai bên sắp va chạm nhau thì mụ lại lách người sang một bên né tránh.

Hai bóng người dưới ánh mặt trời lướt ngang qua nhau trên không mây bay.

Hoa ngạc nhiên nhưng không dừng tay. Xoay người phóng tới Alace lần nữa. Lần này vẫn là nắm tay có điện nổ lẹt xẹt.

Mụ Alace lần nữa lách người né tránh. Mụ chọn giải pháp nhây để câu giờ chờ Hoa hết tác dụng của thuốc trước rồi mới chính thức ra tay. Còn phía đại tá Khá và Meow Meow thì xem như chẳng có hi vọng gì. Thuốc tác dụng có thời hạn, không thể lo xuể được. Bắt mỗi Hoa thôi cũng đủ bù lỗ chuyến này rồi. Quách Gia chắc chắn sẽ không vì vài trăm triệu đô mà không cần tính mạng của đại tiểu thư đâu nhỉ?

“Hừ” Hoa tức lên, nóng máu ‘Né? câu giờ à? Tốc độ bay tối đa bất chấp cơ thể bị thương của bản cô nương là gấp mấy lần mụ. Xem mụ tránh được mấy lần’

“Đứng lại” Quách Thị Hoa dùng hồn lực truyền âm hét lên trong đầu Alace Doggy Girl khiến mụ mém nhức đầu. Đã thấy Quách Tiểu Thư lần nữa quay đầu bay tới tấn công mụ lần thứ ba.

Lần này nàng không dùng tay nữa mà há miệng khổng lồ ra cạp tới. Chiêu thức này có một điểm yếu. Đó là họng há ra lớn quá che mất tầm nhìn của hai mắt. Nhưng cũng chẳng sao, có tốc độ nhanh gấp hai ba lần người ta nhờ lá bài của Dạ phụ trợ cho thì đó cũng không là điểm yếu quá lớn. Nhắm chuẩn mục tiêu, dùng tốc độ nhanh không để đối thủ né kịp thì chẳng cần duy trì tầm nhìn làm gì. Miễn là mình đủ mạnh để đối phương không thể thoát khỏi mồm mình là được.

Itama còn đã vào mồm rồi chạy ra nên Hoa cũng không cho là mình dễ dàng nuốt mụ Alace vào bụng được. Hai tay nàng đã thủ sẵn điện năng cực mạnh. Chỉ cần ngậm được Alace vào họng là truyền điện năng vào giật ngay. Làm tê liệt mụ ở bên trong rồi nuốt luôn mụ xuống.

Quoàm…

Alace bay chậm hơn Hoa nhiều nên dĩ nhiên không tài nào thoát được cú tớp này của nàng ta. Người mụ nhanh chóng đứng gọn trong họng Quách Đại Quậy.

Hoa lại trợn mắt lên vừa ngạc nhiên vừa bực bội. Cô phải nghĩ tới mới đúng. Quả thật muốn nuốt mụ ta không dễ.

Né là Alace Doggy Girl không né được. Nhưng tốc độ phản ứng của mụ thì không kém gì. Cả người đen thui của mụ đang bị nuốt ở dạng đứng thẳng vào miệng Hoa nhưng tay mụ đã kéo dài ra như cao su. Nó nằm bên ngoài vòm họng, quất mạnh về hai bên rồi như sợi roi, quánh nghe bành bạch lên cái miệng bự của Hoa, vòng mấy vòng quanh đầu nàng.

Hai tay như dây thừng trói lấy đầu Hoa. Cơ bắp hóa đen bền dẻo như hợp kim đặc biệt làm Hoa không thể cắn đứt. Cũng đồng nghĩa Hoa không thể thu nhỏ cái miệng xinh xắn của mình lại được. Đành há mãi ra. Nuốt Alace vào thì nuốt không được. Nhả Alace ra thì hai tay mụ quấn quanh đầu và miệng nên cũng không nhả được. Cứ mỏi miệng như thế mà giằng co.

Hai tay Hoa chứa đầy điện lực đã chuyển đổi nhờ vi mạch Quách Gia gắn trong cơ thể cô nàng ập lên tay mụ Alace. Tia điện giật đùng đùng nhưng mụ vẫn cắn răng không thu tay lại. Quyết tâm ôm nhau dây dưa chờ Hoa hết thời gian thuốc là mụ sẽ thắng.

Từ xa nhóm Meow Meow há hốc mồm mà nhìn. Khán giả xem livestream cũng thế.

“Này… Huyền Lực loli xinh xắn dễ thương của chúng ta đây sao? Chậc… Có khi nào mai mốt họp fan, cô ấy đói cái ăn luôn người hâm mộ không nhỉ?” Một khán giả livestream thắc mắc với người đang xem cùng bên cạnh.

“Ực ực…” Kẻ được hỏi nuốt nước bọt. Với cái họng này, lấy cô ấy về làm vợ thì ai nuôi cho nổi nhỉ?

“...”

Hoa giống như một cái cây có một cái hốc cây trên cao. Hốc cây là miệng của nàng ta há rộng ra. Mụ Alace giống như con hình nhân có hai cánh tay bằng dây thép. Thân hình nhân đứng thẳng trong hốc cây còn hai dây thép thì lú ra ngoài quấn quanh cây cả chục vòng chắc nịch. Điện giật cũng không thả ra. Hoa cứ như là há miệng mắc quai vậy, ngậm lại cũng không được.

“Ha ha ha… Nữ siêu nhân họ Quách. Mi cũng dùng thuốc kích thích dị năng từ X-Gen giống bọn ta phải không? Mi không biết loại thuốc này rất có hại sao? Dùng vào tuy thực lực tăng mạnh nhưng sức sống của tế bào toàn thân sẽ bào mòn cấp tốc. Chỉ có thuốc khôi phục sinh cơ đặc hiệu độc quyền của X-Gen mới trị được. Không ngờ mày lại dám dùng” Alace ở trong miệng Hoa, xổ ra một tràng tiếng anh. Mụ muốn tranh thủ tìm hiểu xem phải Hoa cũng dùng thuốc giống mụ không? Muốn chắc chắn về thời gian duy trì thực lực bùng nổ của Hoa xem có phải sẽ hết trước như mụ dự tính hay không. Vừa rồi Meow Meow có thể truyền âm vào đầu ả nên ả nghĩ Hoa cũng làm được, có thể trả lời mà không cần dùng miệng.

“...” Hoa chẳng buồn trả lời. Tình hình xấu hổ hiện tại khiến cô nàng bực mình hết sức. Há miệng hoài cũng mỏi lắm a. Bản cô nương đếch cần nói nhiều với mụ béo đen thùi ghê tởm ngươi. Ta… Không cạp nữa, lần sau chỉ dùng tay chân mà đánh thôi.

Hoa bỗng cảm giác có con gì đó bò bò trên miệng mình. Nó bò về phía lỗ mũi mình. Sau đó hai cái càng của nó chọt vào lỗ mũi cô. Quách Tiểu Thư trợn mắt lên nhìn cho rõ. Một cánh tay của Alace vẫn tiếp tục dài ra, bàn tay của nó bò lại gần mũi Hoa, dùng hai ngón tay chọc vào bịt mũi nàng lại.

Alace ở trong miệng Hoa, mụ chu mỏ ra, dùng sức phun môi một cái. Hai cái môi mụ chụm lại tạo một lỗ nhỏ ở giữa và dài ra. Đầu xoay 180 độ, cái môi mụ từ trong miệng Hoa kéo dài và chui ra ngoài. Môi mụ cũng cứng hóa như toàn thân mụ, ở giữa hai môi có một lỗ nhỏ giúp mụ có thể thở bằng miệng.

Cùng lúc này hai vòng tay thép cũng xiết chặt lại khiến hai bờ môi của Hoa gần như ngậm vào nhau, che khuất không chừa lỗ hở. Chỉ có hai cánh tay và cái mỏ của Alace là lú ra ngoài nhưng cũng chẳng có kẽ hở nào ở đó cho Hoa thở.

Mọi đường thở bỗng chốc bị bịt kín khiến Hoa cảm thấy đáng sợ dần. Nàng ta là dị nhân không phải tu sĩ. Không làm được chuyện bế khí nín thở thời gian quá dài. Cộng thêm đang bùng phát dị năng, oxy đốt rất là gấp để tế bào hoạt động. Với tình trạng này, không có gì bất ngờ thì 20 đến 30 giây thôi Hoa sẽ ngộp thở mà chết.

Trong tình trạng không tưởng. Trí tưởng tượng của Alace bạo phát. Tìm ra thủ đoạn không ngờ tới để hạ gục nhanh Hoa Hoa nhà ta. Hoa Hoa cảm thấy… Không còn lời gì để nói.

Chỉ là một cảm giác á khẩu mà thôi. Hoa Hoa hoạt bát ranh mãnh của Nhiễm Nam không hề hoảng hay sợ. Đại tá Khá cũng đã truyền âm với nàng. Nàng biết đại tá Khá đã ra ngoài. Dị năng của ông không thiên về chiến đấu mà hỗ trợ là chính. Nhóm Nhiễm Nam ai ai cũng biết rõ ràng sự hỗ trợ lợi hại của nó trước khi lên đường làm nhiệm vụ lần này. Nàng rất tin tưởng Alace không thể hại chết mình bằng cái thủ đoạn… Bịt mồm bịt mũi này được.

Alace có cảm giác thứ gì đó quét xuyên người mình. Sau đó vốn bóng tối đang bao trùm người mụ thì ánh nắng đã thay vào. Quách Tiểu Thư biến mất để lại trơ trọi mụ giữa trời không.

Alace nổi nóng lên. Cái dị năng khốn kiếp kia của tên quân nhân có thể dịch chuyển người đi. Thực khiến người khác khó chịu vô cùng.

“Ứ hự bụng bự” Đến lượt Alace Doggy Girl bị bụng bự lên giống Hoa khi trước. Sau lưng mụ chỉ có một cổng dịch chuyển nho nhỏ vừa lòng bàn chân. Từ trong đó nắm đấm của Hoa thò ra đấm vào lưng mụ một cú hết sức.

Sau đó cánh tay rút về. Alace bị đánh bay đi.

“Ứ hự lưng cong” Alace bị đá một cú thật mạnh vào bụng khiến mụ cong lưng như tôm luộc, bay ngược trở lại hướng vừa rồi. Vẫn là một cổng dịch chuyển nhỏ có nửa cái chân của Hoa thò ra.

Binh. Bốp. Bốp. Binh. Binh. Binh. Bốp. Bốp.

“A lê hấp cho mày vô xà liêm.” Quách Thị Hoa truyền âm hét trong đầu Alace

(tg: easter egg một tý. Ai biết câu này trong truyện tranh nào không? bật mí là của NXB Kim Đồng bản cũ ngày xưa)

Ứ. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự. Hự.

Alace to con mà lùn, đen thui, biến thành một cái bóng bàn bị thụi, đạp, đá, lên gối cho bay tới bay lui cực nhanh giữa bầu trời. Từ dưới mặt đất nhìn lên cứ tưởng như có một viên bi va đập trong một cái hộp khổng lồ vô hình và nẩy đi khắp hướng.

‘Grừ. Tao là trò đùa của mày à. Không chơi lại mày với thằng quân nhân kia. Ít nhất tao cũng phải lấy lại chút vốn’ Alace nóng máu lên. Bị xem như trái banh đánh qua sút lại khiến mụ tức nổ gan nổ phổi.

Hoa cứ một cú sau lưng, một cú trước bụng, một cứ trên đầu, một cú vào eo, vào mông, vào mọi vị trí hiểm hóc thay phiên đánh. Mặc dù Alace hóa đen cứng cáp hơn rất nhiều nhưng Hoa vận dụng kỹ thuật rung động tần suất cao cho mỗi cú tấn công. Tổn thương cộng dồn dần dần cũng đủ khiến cho mụ đau đớn không nhẹ.

Hoa lại một cú tấn công nữa. Alace bị đá bay đi. Hoa nhìn theo hướng bay của mụ liền sửng sốt. Không biết từ lúc nào mụ ta đã cách bọn Meow Meow không tới 2 cây số. Nếu dùng mắt để nhìn thì khoảng cách này không gần. Nhưng nếu tính tới tốc độ di chuyển của mụ thì khoảng cách này chẳng khác nào ngay kề bên, không cần đến 13 mili giây là mụ đã có thể tiếp cận Meow Meow được rồi. Rất là nhanh.

Alace trực chỉ phóng thẳng đến phía nhóm Meow Meow. Khoảng cách lúc này là rất gần bọn họ, vừa mượn lực bị đánh bay thì liền tới nơi. Kết quả này là sau nhiều lần bị đánh bay đi, Alace chỉnh hướng từ từ để Hoa và các nàng không chú ý tới. Nhịn đau ăn tới mấy chục cú đánh. Cuối cùng Alace cũng bất ngờ tấn công về phía nhóm Meow Meow cực nhanh thành công.

Nhóm Meow Meow cũng quá ỷ lại vào đại tá Khá. Ông ấy ở kế bên nên không sợ bị đánh lén. Vậy mà không hề ẩn núp đi bằng khả năng tàng hình từ Niệm, cứ đứng đó để lấy hình trong livestream, xây dựng hình tượng siêu anh hùng trực diện chính trực.

“Á” Một tiếng hét thảm thất thanh vang lên.

Đại tá Khá rất nhanh tay, một cổng dịch chuyển liền chụp lấy đối tượng tấn công của Alace là Dạ, người gần mụ nhất. Dạ bị tấn công. Cô giật lùi rất nhanh, nửa thân trên nghiêng về sau. Cái cổng dịch chuyển cuốn lấy đầu và vai của Dạ vào trong, phần thân mình còn lại chưa kịp dời đi thì Alace đã tới.

Mắt thấy không thể lấy đầu Dạ được, mụ giận quá, hai tay đen thùi kéo dài của mụ chụp hai tay Dạ giật mạnh định kéo nàng ngược trở lại. Hai chân mụ cũng từ mé trên trời kéo đài đạp tới.

Rắc. Rắc. Rắc. Rắc. Bốn tiếng nhanh gọn vang lên.

Cổng dịch chuyển của đại tá Khá có một tính chất rất mạnh khác với cổng không gian ra vào Thời Không Giới. Đó là vật nào đi qua cổng dịch chuyển, nếu đại tá Khá không muốn thì không thể kéo ngược trở về được. Cửa ra vào Thời Không Giới, khi xưa Nhiễm Nam bay vào trong còn bị Lý Nhượng chụp con kiu kéo ngược lại ra ngoài mém thành công. Nhưng nếu là cổng dịch chuyển của đại tá thì không thể làm như vậy được.

Vì diễn biến quá nhanh. Đại tá Khá một lòng muốn giải cứu Dạ, dịch chuyển nàng đi nên dĩ nhiên không biến nó thành cổng hai chiều. Dạ không thể bị Alace lôi ngược trở ra được. Kết quả là hai tay của Dạ bị mụ kéo gãy rời khỏi người. Phần bả vai còn trên thân bị lộ xương trắng và vài cọng gân xanh dai dính lại vung vẫy, máu túa ra.

Alace không chỉ chụp tay níu lại. Mụ còn đá gãy hai chân Dạ với ý nghĩ kéo nàng trở lại, hủy chân không cho nàng chạy.

Xoạt…

Cổng dịch chuyển nuốt Dạ vào trong rồi biến mất. Ở lại chỗ cũ chỉ còn hai khúc chân từ đùi trở xuống của Dạ. Hai tay bị rút gãy của Dạ thì cũng bị Alace vứt đi.

“Mẹ kiếp” Alace phẫn nộ nhìn đại tá tiếp tục dịch chuyển Meow Meow, Niệm, Demon Monkey và chính ông đi đâu không biết với một cổng dịch chuyển loại to, tốc độ rất nhanh. Xem ra là rút kinh nghiệm, không đứng giữa nóc nhà cao tầng để quan sát nữa mà là trốn vào góc khuất nào rồi.

Dạ mặt thần trang trên người. Nhưng do nàng quá yếu, bị Alace tấn công giật và đạp mạnh liền bị đánh về nguyên trạng là mảnh vải dính trên người nàng, cùng bị kéo vào cổng dịch chuyển.

“Xem ra ta đúng. Tên quân nhân đó không mạnh về tấn công” Alace xoay người tiếp tục chiến với Hoa. Bây giờ đại tá không có ở đây trợ giúp nữa. Mụ không cần lo bị Hoa đấm đá như món đồ chơi nữa.

Sở dĩ mụ ta bỗng có gan đánh lén nhóm Meow Meow cũng là vì sau một thời gian đại tá chỉ toàn giúp Hoa đánh mụ mà không hề dùng dị năng tấn công mụ. Mụ đoán ra được ông ta khả năng tấn công không mạnh nên cũng không e ngại nữa.

Bây giờ xem như không thành công cướp đầu người nhưng cũng đuổi đại tá đi chỗ khác chơi trong thời gian ngắn. Việc tiếp theo chính là dẫn dụ Hoa rời xa nơi này, tránh tên quân nhân kia lại đuổi tới trợ giúp con ả họ Quách.

Không có đại tá giúp Hoa đánh từ xa nữa. Hoa đang ở cách vị trí của nhóm Meow Meow khoảng mấy cây số, nhìn Dạ bị thương nặng liền lo lắng. Suy nghĩ nhanh chóng cô vội đuổi theo mụ Alace đang bỏ chạy phía cao cao trên bầu trời.

Hoa cũng biết mình nhai thuốc trước Alace. Không tranh thủ lúc này tìm cách hạ gục mụ thì về sau rất có thể bị mụ quay lại tìm kiếm tấn công. Mụ có thể sẽ không tìm được nhóm mình khi đã trốn nhưng nếu mụ dùng người dân làm con tin thì sao bây giờ? Cô sẽ không chấp nhận tình huống như vậy, nếu quả thật xảy ra như vậy thì Hoa sẽ lộ mặt để con tin. Đó là lý niệm công chính trong lòng nàng. Nàng thích bắt tội phạm, thích hành hiệp nên không thể trơ mắt thấy người khác vì mình mà gặp nạn được.

Thế là Hoa đuổi theo Alace, dời xa chiến trường. Đại tá có muốn tiếp tục trợ giúp cô nàng cũng phải tốn thời gian đuổi theo và tìm kiếm. Ông cũng có kính nhìn siêu xa như Demon Monkey nhưng nếu hai người kia đánh nhau trong tầng mây cao thì muốn tìm cũng không dễ.

Alace tốc độ chậm hơn Hoa nhiều. Mụ chỉ có thể bay thẳng lên tầng mây hơn 10,000 mét sau khoảng 50 đến 60 mili giây. Hoa đã đuổi theo kịp. Nắm tay và chân được điện lực bao bộc, tới tấp tấn công Alace.

“He he hé. Gấp lắm hả em gái. Còn bao lâu nữa thì thuốc của cô em hết tác dụng?” Alace lợi dụng khả năng kéo dài tứ chi và đàn hồi dẻo dai trong khi vẫn bền cứng như thép đen, dây dưa chiến đấu với Hoa từ mọi hướng làm nàng dần cảm thấy vô lực.

1 giây.

Binh. Binh. Bang. Bang. Bốp. Bốp. Đa phần là Hoa đánh còn mụ ăn đòn vì tốc độ di chuyển của mụ thấp hơn người ta.

10 giây.

Binh. Binh. Bang. Bang. Bốp. Bốp. Alace dính 10 đòn thì chỉ trả lại được một đòn, mà còn là đòn hụt hết một nửa khiến Hoa chẳng bị thương gì đáng kể.

15 giây.

Hai người đánh nhau tóe lửa trên không trung. Hoa bắt đầu thở dốc vì tấn công cường độ cao cùng kỹ thuật rung động tần suất cao khiến thể lực lẫn dị năng của cô tiêu hao rất nhanh. Bởi vì kỹ thuật này rất tiêu hao năng lượng và thể lực nên thường thường phải mấy trăm đấm thì nàng mới dùng một lần. Điều này cũng tạo thành một sự thật là lâu lâu Hoa mới có một đấm đủ tạo tổn thương cho Alace. Những đòn đánh khác thường bị mụ đỡ được, bay lùi chút xíu là kìm lại được mà thôi.

Khác với khi trước Hoa đánh lén thông qua cổng dịch chuyển làm mụ bay tứ tung. Lần này mụ có thể cảm nhận được hướng tấn công của Hoa nên có thể chuẩn bị thế kìm lại. Mụ không muốn lộ diện quá nhiều, muốn dùng mây trời che bớt thân ảnh của mình và Hoa tránh đại tá Khá thấy được, giảm đi sự trợ giúp của ông ta.

Mụ rất khó đánh trúng được Hoa. Tình huống lại như lúc trước biến thành một mình Hoa quay quanh Alace, đấm đá điên cuồng. Còn Alace thì xoay qua xoay lại mà chả chạm vào được người Hoa mấy lần.

Hoa Hoa cô nương có lực tấn công mạnh hơn phòng thủ của Alace tầm 10 Tinh điểm nhưng lại không dùng liên tục được. Alace thì lại vừa cứng chắc vừa có tính dẻo đàn hồi. Hoa đấm trúng nhiều nhưng mụ Alace vẫn sống khỏe re. Càng đánh Hoa càng bực mình. Alace cũng bực mình không kém vì đánh hoài không trúng được Hoa. Giống như con muỗi bay tới chích một người liên tục mà người này đập hoài không trúng con muỗi, hỏi sao không bực mình.

‘Không xong, chỉ duy trì được 10 giây nữa là mình cạn lực rồi’ Hoa hoảng hốt.

“He he he” Mụ Alace nhận ra tình trạng của nàng, tiếng cười đắc ý vang lên. Tiếp tục dây dưa. Bắt đầu chủ động tấn công tới.

Cả hai điều là dị nhân cường lực. Alace chỉ yếu hơn Hoa một phần. Mụ lại dẻo dai nên nhịn đau rất giỏi, khó bị thương nặng. Hoa dốc hết sức vẫn không đánh mụ trọng thương được. Chỉ khiến cơ thể mụ đầy dấu nắm đấm hoặc vết lõm nhẹ mà thôi.

“No” Hoa hét lên bằng tiếng anh một cách tuyệt vọng. Mắt mụ Alace sáng lên. Tới thời khắc này, đối thủ của mụ đã không còn cách nào lật bàn được nữa. Dù có quan sát từ góc độ nào thì nàng ta cũng đã hết cách chuyển bại thành thắng rồi.

Hoa thở hồng hộc, hai tay buông xuôi, cả người rơi thẳng xuống bên dưới. Mắt nàng tỏa lửa giận nhìn lên khuôn mặt đắc ý kia của mụ Alace.

“Đại tá, chuẩn bị sẵn sàng” Hoa truyền âm cho đại tá Khá ở đâu đó không rõ. Nàng ta rơi xuống chỉ là giả vờ dụ dỗ mụ Alace vào bẫy. Thực tế trong cảm nhận của nàng thì còn tới 9 giây nữa nàng mới hết tác dụng của thuốc.

Thấy Hoa kiệt sức rơi xuống nhưng mụ Alace vẫn cứ cẩn thận ở xa nhìn tới chứ không vội. Mụ đang súc thế, nếu lúc này mà đại tá nhúng tay cứu Hoa bằng dị năng cổng dịch chuyển thì mụ có thể ra tay cực nhanh trước khi nàng ta được chuyển đi thành công. Hoa cũng không chạy đi đâu được. Để tránh có bẫy rập hay dồn sức đánh cú chót gì đó của đối phương nên mụ vẫn lựa chọn biện pháp khôn ngoan nhất là đợi quan sát thêm một chút.

Còn 8 giây trước khi Hoa hết tác dụng của thuốc kích thích dị năng.

Còn 7 giây.

Còn 6 giây.

Còn 5 giây. Hoa cảm thấy sốt ruột vô cùng. Tại sao mụ ta còn chưa tấn công mình?

Còn 4 giây. Không tấn công mình ở phạm vi gần, mình làm sao đánh cho mụ trở tay không kịp được? Hoa càng lo lắng hơn.

Còn 3 giây.

Còn 2 giây. Mụ Alace vẫn cứ ở xa xa nhìn tới. Không chút động lòng. Hoa không đánh xa được nhưng mụ thì có thể kéo tay dài ra để đánh. Không việc gì phải tiếp cận hay vội vã cả. Ánh mắt mụ ta thỏa mãn thưởng thức ánh mắt phẫn nộ, tuyệt vọng của Hoa. Từ diễn tuồng sắp trở thành tuyệt vọng thật rồi.

Giây cuối cùng cũng đến.

--- Behind The Sen ---

[--- Hậu Trường Ảo Tưởng ---]

Thân thế các diễn viên:

Chính:

Nhiễm Nam là diễn viên mới ra trường.

Meow Meow là chị ruột Huỳnh Ni.

Huỳnh Ni là nữ diễn viên đắt giá nhất vũ trụ.

Nguyệt Dạ là bạn thân của Ni.

Quách Thị Hoa là con gái của đạo diễn.

Hồng Nhan là con gái của nhà sản xuất - chủ đầu tư duy nhất.

Niệm là học trò của Ni trong nghiệp diễn.

Nhã Hân là con gái của Meow Meow.

Tiểu Ly là con gái nhỏ của đạo diễn.

Và các diễn viên khác.

Phụ:

Chân Tâm là con trai đạo diễn.

Hoa Nhi là em gái ruột của Chân Tâm.

Mẫu Hoàng là chị Chân Tâm.

Và các diễn viên khác.

[--- Hậu Trường Ảo Tưởng Cảnh Thứ XXXXX ---]

“Một, hai, ba. Chuẩn bị. Cảnh thứ 12345. Vui thú hãm hiếp của vợ chồng son. Action” Đạo diễn da ngâm đen ngồi sau chiếc máy quay 4D giơ cao quyển kịch bản cuộn tròn lên, hô khẩu lệnh cho Nhiễm Nam và Meow Meow trong phim trường bắt đầu diễn xuất.

Phân cảnh này là sau một thời gian dài Meow Meow bị giết chết. Trải qua bao chông gai, cuối cùng Nhiễm Nam cũng đã có đủ điều kiện cùng thực lực để hồi sinh nàng ta sống lại.

Sau khi ăn mừng một phen. Đôi tình nhân xa cách lâu ngày quyết định mây mưa để thỏa nhớ mong sau bao nhiêu ngàn năm. Meow Meow đề nghị Nhiễm Nam cùng mình đóng giả cảnh hãm hi*p mạnh bạo với nàng. Để nàng đã cái nư.

“Tha… Đừng mà… Đừng đút vào… Xin đại ca tha cho em” Meow Meow lệ lóe bờ mi, mếu máo nói.

Nhiễm Nam biến thân thành một tên đầu trâu mặt ngựa côn thịt khủng long nhảy ầm lên chiếc giường bày màu. Hai tay thô to cuồn cuộn cơ bắp đè chặt hai tay Meow Meow xuống giường. Trong khung cảnh cứ như một con hung vật khổng lồ ức hiếp một cô gái nhỏ nhỏ xinh xinh.

Cái miệng ngựa ngậm lấy cổ áo Meow Meow giật mạnh. Roẹt toẹt một cái. Nửa thân trên ngó sen cùng búp sen điều hiện ra rành rành. Da thịt trắng hồng đối chọi với màu da quái vật do Nhiễm Nam biến hình thành. Hai cái áo giáp khô mực trước gò bồng đảo bị quái vật này nhanh chóng cắn đứt, giật phăng đi bằng miệng rồi phun tới một góc giường.

Hai chân quái vật không ngờ lại y như là cánh tay, có bàn tay chứ không phải là bàn chân. Hai bàn tay này đè hai chân thon nõn nà của mỹ nhân không cho nhút nhích.

“Phì phì” quái vật đầu trâu mặt ngựa nhưng có nét của Nhiễm Nam thở hồng hộc động tình.

“Á… To… To lắm. Đừng đút nó vào trong, không vừa đâu… Rách rách em mất ” Meow Meow nhìn xuống phía hạ thân, thấy cây nhục côn to tổ tướng thì giả bộ hét lên thất thanh.

Nhiễm Nam hí hí lên như ngựa. Một chân dùng bàn tay vạch lá tìm hoa, kéo mạnh đáy quần lót nàng sang bên. Nước nhờn trét lên cây côn thịt, nặng hết cả tuýp bôi trơn và vứt đi. Sau đó…

Á… ớ…

Đại côn thò vào trong âm huyệt, bụng Meow Meow trướng to lên. Quái vật đã cho vũ khí công thành vào trong người nàng rồi bắt đầu nhấp.

Quái vật Nhiễm Nam ngồi dậy trên giường, côn thịt như cây cột chỉa lên trời, bốn chi cầm eo và đùi nàng yêu, đặt âm hoa của nàng vào ngay đầu côn. Kéo xuống. Nhục côn đâm lún vào tử kung.

Ư.

Hà hà…

Sướng ghê. Huyệt động của Meow Meow bóp chặt lấy gậy giống khổng lồ của Nhiễm Nam, vừa ấm vừa ẩm.

Quái vật và người đẹp quần nhau tơi bời…

Meow Meow cười khúc khích không thôi. Thị Hoa