Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 90: Vân lịch, vân hoa



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Ra ngoài không bao lâu, trở về đã thành hình dạng như thế, Vân Phi Dương ngạc nhiên hỏi.

- Phát sinh cái gì?

Chung Vũ đi đến đình nghỉ mát, che mặt sưng, trong mắt ngậm nước mắt ủy khuất nói:

- Đại ca, ta bị đánh!

Nói nhảm, ta ta biết ngươi bị đánh rồi!

Vân Phi Dương hỏi lại.

- Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Chung Vũ chỉ hướng về đường nhỏ phía trước không xa, nói.

- Ta đi tới chỗ ngoặt trúng một cô gái, ta dựa theo lời ngươi dạy ta, đi lên trước nàng lôi kéo làm quen, nhưng nữ hài không để ý tới ta, ta thì mặt dày quấn lấy nàng, sau đó thành bộ dáng này!

Vân Phi Dương nâng cằm lên nói:

- Không có khả năng, dựa theo những gì ta dạy, khẳng định trăm phát trăm trúng, ít nhất cũng không thể bị đánh nha.

Lương Âm liếc nhìn hắn một cái, nói:

- Con đường kia thông đến nhà xí, tên này mặt dày đòi theo, không bị đánh chết đã không tệ rồi.

- Sạc!

Vân Phi Dương trừng to mắt.

Chung Vũ khóc nức nỡ nói:

- Đúng vậy, ta thấy nàng rất cấp bách, đòi bồi tiếp nàng cùng đi, kết quả sát khí đằng đằng đánh ta thành bộ dạng này!

- Cút!

Vân Phi Dương một chân đá Chung Vũ ra ngoài đình, sụp đổ cả giận quát.

- Người ta muốn đi nhà xí, còn mặt dày theo sau, ngươi… tên đồ đệ này, ta không dạy nữa!

"Hừ hừ."

Lương Âm quệt miệng trêu chọc.

- Ta cũng đã nói rồi, loại người như ngươi, chỉ biết đẩy người ta vào hố, còn không thừa nhận.

Đúng lúc này, Chung Vũ chạy vào, chỉ đằng sau, kinh hoảng nói:

- Đại đại ca, nữ nhân kia lại tới!

- Oh.

Vân Phi Dương quay đầu nhìn lại, quả nhiên gặp một tiểu nữ hài dễ thương đi tới đình nghỉ mát, phía sau nàng còn có một nam sinh đi theo.

- Xong, xong đời rồi.

Chung Vũ lộ vẻ mặt cầu xin, nói:

- Nàng nhất định chưa hả giận, lại dẫn người đến ngược ta đây.

- Dù sao cũng là thiên tài Thiên bảng, có tiền đồ chút đi.

- Nếu không phải hôm qua bị ngươi đả thương, ta sẽ rơi vào kết quả như vậy sao!

- Ai.

Vân Phi Dương hất mái tóc đen nhánh, ra giọng giảng dạy:

- Xem cho rõ, ta để ngươi nhìn một chút, cái gì gọi là tán gái.

Nói xong, bước tiêu sái bộ pháp ra ngoài, trên mặt mang theo nụ cười mê người.

Lương Âm nắm đôi bàn tay trắng như phấn, giận trong lòng mắng:

- Vô sỉ!

Vân Phi Dương từ đình nhỏ đi tới.

Mà nói, phối hợp tốc độ ôn tồn lễ độ với nụ cười mỉm mê người, tên này tuyệt đối đẹp trai ra một độ cao mới, nhưng khi hắn thấy rõ nữ hài mặt, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc.

Nữ hài và Lương Âm tuổi tác tương tự, kích cỡ không cao, lộ ra mười phần nhỏ nhắn xinh xắn, tóc dài màu đen, khuôn mặt yêu diễm, mắt phượng, sống mũi cao thẳng, dáng người tinh tế, chợt nhìn qua giống như Bảo Lỵ phiên bản thu nhỏ.

Bảo Lỵ thành thục vũ mị, còn tướng mạo cô gái này cho người ta một loại phong tình dị vực. Càng quá hớn là đôi thỏ ngọc trước ngực kia, mặc dù không to bằng Bảo Lỵ, nhưng chưa chắc về sau sẽ thế nào, nàng giờ còn đang phát dục, có thể sẽ đuổi kịp!

Nhìn thấy tiểu mỹ nữ tràn ngập phong tình dị vực, Vân Phi Dương ngốc trệ, đương nhiên, hắn không phải bị sắc đẹp chấn kinh, mà chính là nữ nhân kia, vô luận hình dáng, hay tướng mạo, đều cực độ ăn khớp thể nữ của Âm Dương Thần.

Muốn nói ra điểm không giống nhau cũng là một người niên kỷ lớn, một người niên kỷ nhỏ!

- Vân Phi Dương, ngươi nỡ lòng giết ta, nữ nhân xinh đẹp như vậy sao?

- Ngươi không phải nữ nhân.

- Ta chính là thần minh chưởng khống sinh tử luân hồi, nếu ngươi như giết ta, pháp tắc Luân Hồi Phàm Giới sẽ vỡ nát. Đến lúc đó, chúng sinh không cách nào Luân Hồi, vĩnh đọa địa ngục, ngươi làm trái Thiên Đạo, Đế Quân Thiên sẽ không tha cho ngươi!

- Lục Đạo Luân Hồi vỡ nát liên quan gì đến ta, Đế Quân Thiên lão nhi kia sao có thể làm khó dễ được ta. Ngày hôm nay, ngươi và ca ca ngươi nhất định phải chết, bời vì ngươi đắc tội Vân Phi Dương ta.

- Vân Vân Phi Dương, buông tha ca ca ta, ta nguyện cả đời làm nô làm thiếp!

- Chết đi.

- A a —— ta Thư Hùng Hợp Âm lấy danh nghĩa Luân Hồi chi Thần xin thề, vĩnh sinh đối địch với ngươi, không chết không thôi.

- Vĩnh sinh là địch, không chết không thôi.

Trí nhớ mơ màng hiện lên trong Thức Hải, Vân Phi Dương nhớ tới lời thề Âm Dương Thần trước khi chết, cười khổ không thôi.

- Kiếp trước ta giết ngươi, kiếp này gặp nhau, cái này cũng có thể là nhân quả.

Vân Phi Dương đã khẳng định, cô bé kia hẳn là Âm Dương Thần chuyển thế, bời vì khi nàng từng bước đi tới, máu trong cơ thể hắn sôi trào, đây là Thần cùng Thần gặp nhau sinh ra cộng minh!

- Ai…

Hắn thở dài một hơi.

Sau khi sống lại, biết Thần Giới diệt vong, chư Thần vẫn lạc, thần hồn đều biến mất, đã mất khả năng Luân Hồi, đột nhiên xuất hiện một đồng loại, nội tâm dâng lên một tia cảm giác thân thiết.

Dù đối phương bị hắn giết, nhưng cảm giác đó vẫn có a.

- Ca ca, tên này quấn lấy ta!

Nữ hài vừa đi đến, một bên chỉ Chung Vũ, nói:

- Còn muốn theo ta cùng đi nhà xí nữa!

Thiếu niên đi theo nữ hài vuốt vuốt tay áo, âm trầm quát.

- Dám đùa bỡn muội muội ta, ngày hôm nay phải chôn thân ngươi trong nhà xí!

Vân Phi Dương nhất thời trợn tròn mắt, bời vì thiếu niên này vô luận thân hình hay tướng mạo đều tương tự nữ hài, Âm Dương Thần nam thể!

Âm Dương thể kiếp trước đương thời tách ra?

- Sau khi Âm Dương Thần bị ta giết, Lục Đạo Luân Hồi vỡ nát.

Vân Phi Dương nói thầm:

- Chẳng lẽ, thần hồn hai người cũng bởi vậy mà tách rời?

- Hẳn là dạng này.

- Đại ca, cứu ta!

Chung Vũ tránh sau lưng Vân Phi Dương. Tên này cũng đủ đáng thương, hôm qua vừa bị đánh, ngày hôm nay lại chọc tới thể nữ Âm Dương Thần chuyển thế.

Thiếu niên âm trầm đi tới, chỉ Vân Phi Dương, nói:

- Mau mau cút!

Đang khi nói chuyện, quanh thân hắn bộc phát khí tức cường đại.

- Vũ… Vũ Đồ!

Chung Vũ trừng to mắt.

Thiếu niên này hắn cũng chưa thấy qua, cũng không phải Thiên bảng thiên tài, nhìn tình huống hẳn là tân sinh, vậy mà nắm giữ thực lực Vũ Đồ, cũng quá đáng sợ đi!

Vân Phi Dương cũng ngoài ý muốn, thậm chí e dè, dù sao cũng là Âm Dương Thần, nắm giữ Thần vị bằng nhau, luân hồi chuyển thế mà tại độ tuổi này, đã bước vào Vũ Đồ.

"Khặc khặc kiệt!"

Thiếu niên cười kỳ quái, dường như thích thú với việc Chung Vũ đang chấn kinh.

Tiếng cười này để Vân Phi Dương rất im lặng, bời vì, kiếp trước hắn sở dĩ muốn giết Âm Dương Thần, nguyên nhân chủ yếu nhất, cũng vì không chịu nổi tiếng cười âm dương quái khí của hắn.

Thiếu niên dừng cười im bặt, âm u nói:

- Tiểu tử, còn chưa cút!

Vân Phi Dương hỏi:

- Ngươi tên gì.

Thiếu niên cười lạnh đáp.

- Nghe kỹ, bản đại gia họ Vân, tên một chữ Lịch!

Vân Phi Dương nghe vậy, song quyền nắm chặt. Mẹ con gà này, chuyển thế rồi thì lựa một cái tên đẹp một chút chứ! Đột nhiên, Vân Lịch đẩy hắn một chút, nói:

- Mau mau xéo đi, đừng chỗ này vướng bận ta.

- Ca ca..

Đúng lúc này, nữ hài che miệng, trong đôi mắt đẹp lóe ra vẻ chấn kinh, Vân Phi Dương lộp bộp trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ thể nữ nhận ra mình? Cái này cũng không tốt, nếu như bị nhìn xuyên thân phận, hai huynh muội chỉ sợ cùng mình không chết không thôi!

- Muội muội thế nào?

Vân Lịch quay đầu lại hỏi.

Nữ hài đột nhiên sờ cằm, si ngốc nói:

- Người này đẹp trai quá, Vân Hoa ta quyết định muốn gả cho hắn!

"Phù phù!"

Vân Phi Dương cùng Vân Lịch nhao nhao ngã quỵ.