Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 439: Buông nàng ta ra



- Ta quyết định rồi!

Vân Phi Dương đứng trên đống đất, hai tay vòng trước ngực, lạnh run nói:

- Chinh phục Ma Linh Tộc bắt đầu từ chinh phục nữ nhân bọn họ!

Tên này nhìn lén nữ nhân Ma Linh Tộc đang xuất giá.

Lâm Chỉ Khê rất ngoài ý muốn.

Nhưng điều này rất phù hợp với tính cách không biết xấu hổ của hắn, nếu nhìn thấy mỹ nữ mà còn bảo trì bình tĩnh, đó mới gặp quỷ.

- Ngươi muốn đi cướp cô dâu?

- Ừm.

Vân Phi Dương nói:

- Nữ nhân này vốn có thể nắm giữ địa vị hơn người, nhưng Lĩnh Bang phi thường cường đại, thường xuyên làm khó dễ, Tù trưởng rơi vào đường cùng mới đưa nữ nhi gả cho đối phương.

Những thứ này đều bắt nguồn từ trí nhớ Abra.

Dù Phàm Giới hay tiểu thế giới, địa phương có sinh mệnh sẽ có chiến tranh, Ma Linh Tộc sùng thượng vũ lực, cho nên cũng thường xuyên phát sinh chiến đấu.

Nữ nhi tù trưởng xuất giá cũng để hòa thân.

- Hôn nhân chính trị rất không hạnh phúc, rất không tình nguyện.

Vân Phi Dương nghiêm túc nói:

- Ta nhất định phải đi giải cứu nàng!

Rõ ràng nhìn trúng người ta, lại đi tìm lý do!

Khắp nơi hoang vu, bởi vì không có mặt trời, tất cả đều lộ vẻ tiêu điều tối tăm.

Hoàn cảnh ác liệt như vậy cũng chỉ có Ma Linh Tộc mới có thể sinh tồn, nếu là nhân loại thì đã sớm diệt tuyệt.

Giờ phút này.

Đội ngủ xuất giá đang đi trên vùng cát hoang vu, vẫn giẫm lên cước bộ kỳ quái, hô hào khẩu hiệu tối nghĩa.

Phía sau vài dặm.

Vân Phi Dương cùng Lâm Chỉ Khê một mực theo đuôi, đồng thời thay đổi một bộ áo đen, bịt kín mặt.

Chẳng lẽ thật muốn đoạt hôn?

Tuyệt đối không thể.

Loại sự tình cướp cô dâu này không có hàm lượng kỹ thuật, Vân Phi Dương chắc chắn không làm, hắn thấp giọng nói:

- Chỉ Khê, nàng chút nữa giả vờ làm kẻ cướp giết qua đi.

Lâm Chỉ Khê nói:

- Sau đó, ngươi làm anh hùng cứu mỹ nhân?

- Không sai.

Vân Phi Dương gật đầu.

Chinh phục nữ nhân, phương pháp đơn giản nhất chính là thời điểm nàng tứ cố vô thân, trái tim đại loạn, mình như thiên thần hạ phàm, đến làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Lâm Chỉ Khê rất muốn tung một chân đạp gia hỏa này bay ra ngoài.

Bất quá.

Cùng hắn đi vào mảnh đất thí luyện, chỉ có thể chiều theo.

Nếu như Lương Âm, khẳng định không đồng ý, bởi vì nàng tuyệt sẽ không vì tên này tán gái mà đi hỗ trợ sáng tạo cơ hội.

Lâm Chỉ Khê khác biệt.

Nàng hiểu Vân Phi Dương hơn ai.

Tên này tuy không đứng đắn, nhưng nếu đã muốn chinh phục Ma Linh Tộc, khẳng định có tính toán, mà mình chỉ có thể trợ giúp hắn.

Vân Phi Dương lấy Hàn Thiên Kiếm ra, nói:

- Cầm nè.

- Không cần.

Lâm Chỉ Khê cự tuyệt.

Vân Phi Dương quả quyết đưa thanh kiếm qua, chân thành nói:

- Trong đây lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, không được tùy hứng.

Bốn chữ sau cùng nói ra tựa như trượng phu đang trách móc, điều này khiến Lâm Chỉ Khê nao nao, cuối cùng thỏa hiệp.

"Ong ong."

Hàn Thiên Kiếm khẽ run.

Lưu quang cuồn cuộn xuất hiện bao phủ quanh thân Lâm Chỉ Khê, cả hai trong gian ngắn cực thời đã thiết lập liên hệ.

- Không phải chứ?

Vân Phi Dương sụp đổ.

Hắn vốn tính ra lệnh cho Kiếm Linh thành lập khế ước với nữ nhân của mình, nào ngờ chưa mở miệng mà hai bên đã bắt đầu.

Quả nhiên, mỹ nữ có đặc quyền!

Không phải vì mỹ nữ mới thế, mà Kiếm Hồn đã cảm nhận được Băng Hàn thuộc tính cực kỳ tinh thuần của Lâm Chỉ Khê, đã sớm không kịp chờ đợi.

Theo băng hệ võ giả dạng này mới có thể phát huy được uy lực chân chính của Hàn Thiên Kiếm.

Lâm Chỉ Khê dùng Hàn Thiên Kiếm thì không còn gì bằng, lực chiến đấu sẽ đề bạt rất rõ ràng.

Nàng hỏi.

- Ngươi đưa kiếm cho ta, ngươi dùng cái gì?

Vân Phi Dương vung tay lên lấy ra trường thương, đáp.

- Dùng nó.

- Tốt a.

Lâm Chỉ Khê quay người rời đi.

Vân Phi Dương còn vội vàng lôi kéo tay nàng, căn dặn.

- Cẩn thận một chút.

Quả thực muốn chiếm tiện nghi mà.

Thực lực mạnh nhất trong đám người phía trước chỉ đến Linh Đồ, mà Lâm Chỉ Khê sau khi kết thúc thi đấu thiên tài đã lọt vào top 10 Quán Quân Bảng

"Hàaa...! A "

Ma Linh đang hô hào khẩu hiệu quỷ dị lại đột nhiên im bặt mà dừng. Bởi vì một thân ảnh toàn thân hắc y xuất hiện tại trong tầm mắt, cũng ngăn trở đường đi của bọn họ.

Lâm Chỉ Khê trùm áo đen, chúng cảm thấy rất quái dị.

- Đực cáp chum chùm lây?!

Một tên Ma Linh đầu mục la hét, ý hỏi người đến là ai.

Lâm Chỉ Khê nghe không hiểu, cho nên nàng dùng phương pháp trực tiếp nhất để diễn tả, chính là cấp tốc tiến lên, Hàn Thiên Kiếm ra khỏi vỏ, bộc phát ra kiếm khí lạnh lùng.

"Phốc xích —— "

Một tên Ma Linh bị chặt ngang người, nhưng không bị tách rời, bởi vì một kiếm này ẩn chứa hàn khí, tạm thời đóng băng thân thể hắn.

Quả nhiên.

Hàn Thiên Kiếm trong tay Lâm Chỉ Khê mới bộc phát ra giá trị chân chính, nếu Vân Phi Dương, căn bản không được.

Mắt thấy thủ hạ bị giết, Ma Linh đầu mục phẫn nộ không thôi, chợt kêu to:

- Đâu? A đấy!

"Vù vù!"

Mấy chục Ma Linh nhất thời tiến lên.

"Ầm ầm!"

Nhưng vào lúc này, phương xa truyền đến từng đợt bụi đất, đám Ma Linh chuẩn bị động thủ vô thức dừng lại, chuyển mắt nhìn lại thì thần sắc đại biến.

- Hửm?

Lâm Chỉ Khê nhìn qua, thần sắc cũng biến đổi, bởi vì ngoài mười dặm, một đám Ma Linh cưỡi sinh vật kỳ quái đang chạy tới.

Chúng mang theo mặt nạ dữ tợn, khoác trên người trang bị đơn giản.

- Đây là

Vân Phi Dương cố gắng nhớ lại trí nhớ của Abra, nói.

- Du Linh?

Du Linh.

Chúng không ở trong Thành Bang, mà du tẩu khắp nơi trong hoang vu, thường công kích thành trì, cướp đi nữ nhân cùng tài nguyên.

Nói dễ hiểu là cường đạo!

Lâm Chỉ Khê tra Hàn Thiên Kiếm vào vỏ, giẫm thân pháp biến mất.

Nhóm Ma Linh thì vội vàng khiên cỗ kiệu lên theo đường cũ trở về, tên đầu mục càng hoảng sợ báo cáo.

- Tiểu thư, không tốt, là Du Linh!

"Phốc xích!"

Lời nói còn chưa dứt, đầu lâu đã bay ra.

Sau lưng, một tên Ma Linh mặc khải giáp thô sơ, mang mặt nạ xấu xí, cưỡi sinh vật giống như lang, giơ đại đao, đúng trước cỗ kiệu, con ngươi lấp lóe vẻ âm u, chợt liếm liếm đầu lưỡi, khinh thường hô.

- Rác rưởi.

Cùng lúc đó.

Những Ma Linh theo đội xuất giá cũng bị Du Linh đồ sát hầu như không còn.

"Bang."

Kiệu hoa rơi xuống mặt đất.

Đầu mục nhóm cường đạo từ lưng Hắc Lang nhảy xuống, đi đến trước cửa kiệu, âm u cười nói:

- Trà Mộc cô nương, không để ngươi chấn kinh chứ?

Trong kiệu truyền ra tiếng nói kinh hãi.

- Ngươi…các ngươi là ai?

Vân Phi Dương đang chuẩn bị xuất thủ ngã quỵ.

Nữ nhân này thật ngốc mới nói ra lời ấu trĩ như thế.

"Ha ha ha."

Đầu mục vén rèm lên, thấy mỹ nhân nhi trong kiệu, đại thủ bắt tới, cười xấu xa nói:

- Sớm nghe nói con gái của Tù trưởng Trà bộ lạc xinh đẹp như hoa, ngày hôm nay thấy được, quả nhiên danh bất hư truyền.

"A!"

Trà Mộc hét rầm lên.

Quả nhiên.

Dù nhân loại hay Ma Linh Tộc, nữ nhân khi bị kinh sợ, đều sẽ thét lên chói tai.

"Xoát —— "

Đột nhiên, một đạo lưu quang bay tới.

"Phốc xích!"

Cánh tay đang bắt tới của đầu mục trực tiếp bị cây gỗ đâm xuyên, cũng đính trên cửa kiệu, máu tím rơi lã chã.

Một tiếng quát vang lên sau lưng hắn.

- Buông nàng ta ra!