Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Về Thập Niên 80 Một Lần Nữa Làm Người

Chương 15: 15




Đoàn ca múa Thành Phố chỉ có thể nhận nhặt nhạnh những công việc còn thừa lại.

Ngày thường nhiệm vụ của bọn họ rất nặng nề, hơn nữa còn cần phải chạy đi khắp nơi.Có điều tuy nhìn lên chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống lại thấy chẳng thấy ai bằng mình, so sánh với đoàn hát hí kịch và đoàn kịch nói trong cùng đại viện, đơn vị bọn họ vẫn phô trương hơn nhiều.Hiện tại đoàn ca múa và đoàn binh thư* là nổi tiếng nhất trong đại viện.


Diễn viên, tiền bối trong hai đoàn này đều có tiết mục biểu diễn ở đài phát thanh.(một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ.)Mỗi ngày khi đến giờ Bình thư, tiếng kể chuyện trên đài phát thanh sẽ được phát trong các nhà máy và khắp các đường phố.Bởi vì đều ở trong cùng một đại viện, nên thỉnh thoảng mọi người cũng sẽ thấy một vài buổi biểu diễn quy mô lớn.

Hàng năm cuộc bình chọn nhân viên ưu tú cạnh tranh cực kỳ gay gắt, người đoạt được giải thưởng đi đường chỉ hận không thể bay lên trời.Người bị so sánh không bằng người ta cũng sẽ làm người trong đoàn của mình mất mặt.Vì thế hai năm nay cuộc cạnh tranh diễn ra càng thêm kịch liệt.

Đoàn ca múa bị đoàn binh thư chèn ép, lãnh đạo trong đơn vị cũng không thể nhận thua! Bởi vậy nên bọn họ mới nhớ tới Quan Vãn Vãn.Những năm Quan Vãn Vãn còn ở đoàn ca múa thành phố, đơn vị bọn họ nổi tiếng đến mức đoàn ca múa Tiến Bộ cũng muốn chạy tới đào người.Mấy năm đó bọn họ nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ lãnh đạo, mỗi lần ra ngoài họp hành đều được mở mày mở mặt, vênh váo tự đắc.Lúc đến sảnh chính đoàn ca múa thành phố, Quan Vãn Vãn thổn thức không thôi.Nơi đây chẳng thay đổi gì cả, vẫn giống y hệt như trong trong trí nhớ của bà.Quan Tễ Bạch cảm thấy hơi nhàm chán, bởi vì cô đã thấy nơi này vô số lần trong trí nhớ của nguyên chủ rồi.Bước vào khoảng sân rộng rãi, từng hàng cây hoa quế thơm ngát.

những căn nhà nhỏ san sát trên nền đất xi măng bằng phẳng.Ngoài cổng lớn treo một tấm biển nền trắng chữ đen.Người ra người vào, dáng vẻ vô cùng bận rộn, còn có nhân viên công tác mang theo camera và thiết bị ghi âm.Đoàn người ra vào tấp nập, tất cả đều đi vào trong tòa nhà treo biển đoàn bình thư.Ngược lại đoàn ca múa nằm ở vị trí tốt nhất thì lại tương đối quạnh quẽ.Bởi vậy có thể thấy được, đoàn ca múa từng được coi là con dê đầu đàn giờ đã thất thế.

Bọn họ bị đoàn bình thư kiềm chế gắt gao, ngay cả đoàn kịch nói cũng đang có xu thế vượt qua bọn họ.Quan Tễ Bạch sợ mẹ mình bị thiệt thòi, mạo hiểm nguy cơ bị sụp đổ thiết lập nhân vật, nhắc nhở: “Mẹ có nhìn thấy không?”“Nhìn thấy cái gì?”Quan Tễ Bạch bất đắc dĩ thầm trợn trắng mắt: “Thấy tình hình đoàn ca múa không tốt đó! Chắc chắn là tình cảnh của người phụ trách còn tệ hơn.


Con đoán mẹ có cơ hội trở về có khi không phải nhờ dì La tìm cơ hội giúp đâu, mà là lãnh đạo bên cần mẹ về để giữ thể diện thì có.”Sợ mẹ lại bị La Quyên lừa, cô cần phải phân tích rõ ràng lợi hại cho bà nghe.Quan Vãn Vãn vẻ mặt khiếp sợ: “Có thật không? Nhưng chính La Quyên nói rằng dì ấy phải tặng lễ rồi mời khách ăn cơm mới có thể lấy được cơ hội này mà.”“……” Quan Tễ Bạch: “Mẹ nghĩ lại đi, dì La thật sự là người hào phóng như thế à? Ngay vả bữa sáng dì ấy còn tiếc không muốn mời chúng ta, vậy mà có thể bỏ tiền ra giúp mẹ?”Quan Vãn Vãn cẩn thận suy nghĩ, con gái nói không sai, bản thân bà cũng từng nói với con gái về cách làm người của La Quyên.“Cô ấy gạt mẹ.” Quan Vãn Vãn cắn đôi môi đỏ, nhất thời trong lòng bà vừa tức giận lại buồn rầu: “Mẹ giúp cô ấy nhiều như thế, thật sự là đã tin lầm người ư.”Quan Tễ Bạch thầm than một tiếng.

Mẹ, người mẹ tin lầm còn còn ít à?“Tiểu bạch, tạm thời con đừng nói việc này ra, chúng ta tự hiểu là được rồi.

Đợi mẹ ổn định mẹ sẽ tìm hiểu rõ ràng, xem rốt cuộc chuyện là thế nào.


Nếu cô ấy đã giúp mẹ, chúng ta sẽ không thiếu cố ấy phần nhân tình này.

Nếu cô ấy thật sự lừa mẹ thì chúng ta cần phải phòng bị.”Trước khi bước vào, Quan Vãn Vãn không yên tâm dặn dò.Mục đích của Quan Tễ Bạch đã đạt được thì không ngừng gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng cực kỳ đắc ý.Mặc dù mẹ không biết nhìn người, nhưng chí ít bà không phải người hồ đồ, tính cách còn rất đáng yêu..