Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 57: Hình Phạt Đi Công Trường Phụ Giúp





Đỗ Kim Thủy lúc này như một con sư tử hung bạo.

Đôi mắt phát ra sát ý nồng đậm, hận không thể lột da Thẩm Lãng!
Nhưng Thẩm Lãng vẫn vân đạm phong khinh*, thấy biến không sợ, chân vẫn như cũ dẫm lên mặt Dương Tiểu Văn.

*vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt.

Dương Tiểu Văn này, Thẩm Lãng hắn đã định rồi, Thiên Vương Lão Tử cũng cứu không được!
Hắn phải lưu lại ấn ký trên mặt Dương Tiểu Văn, nhắc nhở hắn làm người thì phải làm như thế nào.

Lát sau, Thẩm Lãng nhấc chân ra khỏi mặt Dương Tiểu Vân.

Chỉ thấy trên mặt Dương Tiểu Văn là một dấu giày vô cùng rõ ràng.

Xong!
Tuyệt tác nghệ thuật của hắn!
Dấu giày số 43 này, đặt trên mặt Dương Tiểu Văn, đúng thật là một phong cách nghệ thuật hoàn toàn khác.

Thẩm Lãng tặng cho hắn dấu giày này, tất nhiên không bình thường, dù là có rửa như thể nào, cũng không rửa sạch được.


So với hình xăm còn khó trị hơn, trừ phi dùng dao cạo xuống.

Đỗ Kim Thủy vô cùng kinh sợ, ông trăm triệu lần không nghĩ tới, Thẩm Lãng thế nhưng không bị uy thế của ông dọa, ngược lại dường như còn không thèm để ông trong mắt.

Điều này không khỏi khiến ông cảm thấy nghi hoặc.

Đối phương không phải đồ ngốc, tại sao đến cả uy hiếp của Đỗ Kim Thủy ông hắn cũng không thèm để mắt đến, đây là chỗ Đỗ Kim Thủy nghĩ mãi không thông.

Thành phố Bình An, thế lực có thể đối đầu với nhà họ Đỗ, cũng chỉ có nhà họ Ngô.

Phóng mắt khắp thành phố Bình An này, thế lực của hai nhà Đỗ, Ngô ngang nhau, đè lên đầu người nhà họ Chu, có thể nói ở thành phố Bình An lúc này là tập đoàn tài chính nổi bật.

Quan hệ với nhà họ Ngô thân thiết, không có cạnh tranh hạng mục, mấy hôm trước ông còn cùng lão Ngô uống rượu mà.

Trừ khi là thế lực từ bên ngoài, mà nhà họ Tống lại là thế lực cường đại từ bên ngoài đến.

"Cậu rốt cuộc có phải người của Tống Tri Viễn hay không? Thật kỳ quái, dù là người của Tống Tri Viễn, cũng không thể không nể mặt mũi của Đỗ Kim Thủy ta!" Đỗ Kim Thủy biểu tình ngưng trọng.

Mà lúc này, Thẩm Lãng rốt cuộc xoay người lại.

Hắn cười lạnh nói:"Lão Đỗ, ông nói xem tôi nên nói gì đây, ông không tin tôi, thế nhưng lại đi tin tên họ Dương này!"
Đỗ Kim Thủy không hiểu, trong lòng trăm mối nghi ngờ.

"Cậu? Cậu có ý gì?"
"Còn có thể có ý gì, tôi chính là người hôm nay ông đợi!" Ngữ khí Thẩm Lãng lạnh như băng.

Hôm nay, Thẩm Lãng dự tính dẫn Lâm Nhuyễn Nhuyễn yên ổn đi dạo phố, thuận tiện tiếp quản luôn phố Bình An.

Không nghĩ tới, bị người nhà họ Đỗ gây ra nhiều phiền toái như vậy.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Đỗ Kim Thủy cau lại, run giọng, "Cậu! Thật sự là cậu?"
Chính là Đỗ Kim Thủy thật sự không thể tưởng tượng được, người mà tổng bộ phái xuống, quần áo lại bình thường thế này, còn dẫn theo một cô gái, một thân toàn đồ mua trên Taobao, thoạt trông càng rẻ mạt.

Sao có thể liên tưởng đến thân phận tôn quý của đối phương cơ chứ!
"Tôi tin rằng Mộc Hồng Diệp một tuần trước đã nhắn cho ông, mà nửa tiếng trước, tôi hẹn ông đến quán trà, chính là bàn chuyện này, ông lại nghi ngờ thân phận của tôi, lão khốn nạn!" Thẩm Lãng giáo huấn.

"A? Hắn thế nhưng biết Hồng Diệp tiểu thư! Đúng là một tuần trước Hồng Diệp tiểu thư đã thông tri cho ta, hắn biết rõ ràng tỉ mỉ như vậy! Chẳng lẽ người này thật sự là người ta đang đợi?!"
Đúng lúc này, điện thoại Đỗ Kim Thủy đột nhiên đổ chuông.

Màn hình hiển thị, là Mộc Hồng Diệp!
Thấy tên này, Đỗ Kim Thủy trong lòng lộp bộp một tiếng.


"Nghìn lần đừng nhận sai! Cầu trời đừng sai!"
Đỗ Kim Thủy trong lòng lo âu nói, xoay người đến phòng trà không có người, đóng chặt cửa phòng.

Bên ngoài nhiều người, Đỗ Kim Thủy không muốn làm hỏng chuyện.

Đỗ Kim Thủy run rẩy bấm nút nhận, điện thoại được kết nối.

Lập tức, trong loa truyền đến tiếng Mộc Hồng Diệp, giọng điệu không cao nhưng đầy uy nghiêm.

"Đỗ Kim Thủy, đã bàn giao xong chưa?"
"Vâng! Vẫn đang làm, a không đúng, mới! Vừa mới gặp mặt! "
"Ông làm gì chậm chạp vậy, không phải đã cho ông một tuần chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?"
"Thực xin lỗi Hồng Diệp tiểu thư, tôi thiếu chút nữa nhận sai người, cho nên thời gian có chút trì hoãn.

"
"Có thể do hắn bình thường rất điệu thấp, nhưng mà nhãn lực của ông cũng thật kém cỏi!"
"Tôi! Tôi! "
"Tôi cái gì mà tôi, ngàn vạn lần đừng tiếp đãi hắn không chu đáo, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng!"
"Kia! Hồng Diệp tiểu thư, hắn ở tổng bộ, rốt cuộc là chức vị gì?"
"Chuyện không nên biết thì không cần hỏi, biết nhiều đối với ông không có lợi, ông chỉ cần nhớ kỹ, hết thảy phải nghe theo lời hắn, nếu không ba đời nhà họ Đỗ sau này, đều chết đói đi!"
"Được! Được! Nhất định phục tùng mệnh lệnh!"
"Nhớ kỹ! Việc này phải giữ bí mật!"
"Đỗ Kim Thủy tôi sẽ nhớ kỹ, lấy tính mạng bản thân và gia đình ra đảm bảo!"
Sau khi nói chuyện cùng Mộc Hồng Diệp xong, Đỗ Kim Thủy cả người run bần bật, đứng thẳng không nổi.

Ông mau chóng chụp lấy ghế dựa bên cạnh, mới chống đỡ bản thân không ngã sấp xuống.

Đúng lúc này, Thẩm Lãng đẩy cửa vào, cũng đóng cửa lại.

Chuyện xảy ra tiếp theo, hắn không hy vọng có người thứ ba biết được.

Thời khắc Thẩm Lãng bình tĩnh đi vào, toàn bộ thần kinh Đỗ Kim Thủy đều căng thẳng.

"Đỗ Kim Thủy tôi có mắt như mù, mong ngài thứ tội!"
Chỉ thấy Đỗ Kim Thủy đùng một phát, hai đâu gối quỳ xuống đất, cúi người khom lưng, cả đầu cũng hạ xuống thấp nhất.

Thẩm Lãng thản nhiên nhìn lướt qua Đỗ Kim Thủy, cười lạnh: "Đừng có bày vẽ đủ điều, tôi nói rồi, trễ một giây, hình phạt tăng thêm một bậc!"
Một lời của công tử, nặng tựa Thái sơn.

Truyện Hot
Thẩm Lãng từng nói qua, nhất định phải làm, nói một là một, không chừa đường sống!
Đỗ Kim Thủy lúc này đã khẩn trương cực độ.


"Tôi! Tôi không trễ, không vượt quá thời gian ngài quy định.

"
"Ông quả thật đã đến quán trà đúng thời gian, nhưng ông cũng không có đến gặp tôi, mà là gặp người khác, phải bị phạt!" Thẩm Lãng lạnh giọng.

"Xin ngài giơ cao đánh khẽ, thủ hạ lưu tình, xin ngài tha thứ, xin ngài tha thứ!"
Bang -
Bang -
Bang -
!
Đỗ Kim Thủy dập đầu liên tục mười cái, sắc mặt tái nhợt, bị dọa sợ vỡ mật.

Vô luận là nhìn đầu óc của mình, hay ba đời nghèo đói, trừng phạt nào ông cũng không muốn nhận.

Đôi khi nghèo cùng với chết, đều đáng sợ như nhau.

"Ông đúng giờ đi vào quán trà, tôi có thể thu hồi hình phạt trước đó, nhưng ông có mắt không tròng nhận sai người, phải chịu trừng phạt!"
Thẩm Lãng nói dứt câu, người Đỗ Kim Thủy đã đổ đầy mồ hôi lạnh, run cầm cập, cuộn mình trên mặt đất.

"Tôi ra lệnh, ba đời con cháu nhà họ Đỗ, toàn bộ tham gia, có nghĩa vụ quét tước nhà vệ sinh công cộng mười tháng, giúp người dân phân loại rác thải mười tháng, đỡ cụ ông cụ bà qua đường mười tháng, phụ giúp công trường mười tháng, nhặt chai nhựa ở khu du lịch mười tháng!"
Thẩm Lãng tuyên bố trừng phạt cho toàn bộ nhà họ Đỗ xong, Đỗ Kim Thủy không còn dám ngẩng đầu nói chuyện nữa, sợ hắn! cho thêm mấy cái trừng phạt nữa.

"Có dị nghị gì không? Có cũng không sao, ý kiến để đấy, giải thích hay không là quyền của tôi!" Thẩm Lãng cười nói.

Loại trừng phạt này, rất có ý nghĩa, không những mang đầy năng lượng tích cực, còn có thể tra tấn người nhà họ Đỗ.

Khiến Thẩm Lãng không vui, hắn đã nghĩ đến một màn con cháu ba đời nhà họ Đỗ đi đến công trường giúp việc, hình ảnh đó quả thật rất rung động.

Mà giờ phút này, Đỗ Kim Thủy nhẹ nhàng thở ra.

Tuy nhiên, những hình phạt này, cũng khiến hắn chịu đủ.

Nhà họ Đỗ mấy mươi năm qua chưa từng làm việc nặng nhọc, mấy việc này đối với người bình thường thì không tính là gì, nhưng đối với nhà họ Đỗ, này so với tra tấn có gì khác nhau đâu!.